Cuộc bức hại ở Trung Quốc
Bức hại ngoài Trung Quốc
Khi bị chính phủ các nước phương Tây chỉ trích về hồ sơ nhân quyền kém cỏi của mình, chính quyền cộng sản Trung Quốc luôn khăng khăng lập trường “các nước bên ngoài không được can thiệp vào nội tình Trung Quốc”. Nhưng khi tiến đến việc kiểm soát người dân hoặc thúc đẩy lợi ích riêng của mình ở nước ngoài, thì rõ ràng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lại coi những gì xảy ra ở bất cứ nơi nào trên thế giới là “công việc nội bộ của Trung Quốc”. Sự can thiệp của Trung Quốc vào các quốc gia khác, thông qua mạng lưới gián điệp rộng lớn, đã được báo cáo đầy đủ, cũng giống như chính sách mở rộng bức hại Pháp Luân Công ra bên ngoài lãnh thổ của ĐCSTQ. Các học viên Pháp Luân Công ở Bắc Mỹ, Châu Âu, Úc, và nhiều nơi khác thường xuyên cảm nhận được áp lực đàn áp từ phía Trung Quốc. Các trang web của họ bị tấn công, máy tính cá nhân bị nhiễm đầy virus, điện thoại của họ bị nghe trộm, nhà ở và phương tiện đi lại của họ bị thâm nhập, và còn nhiều thứ nữa. Thậm chí nhiều lần các học viên còn bị tấn công thân thể bởi những kẻ được ĐCSTQ thuê. Đặt các mảnh ghép lại với nhau, sẽ hiện rõ ra một mẫu hình: ĐCSTQ coi những người mang “khuôn mặt người Trung Quốc” là tài sản riêng của mình và tin rằng họ có quyền tuyệt đối với những người này ở bất cứ nơi nào trên thế giới. Và đối với các học viên Pháp Luân Công, những người được coi là mục tiêu trừ khử ở Trung Quốc, tình hình thậm chí còn tồi tệ hơn, vì ĐCSTQ sẽ không nao núng trước bất kỳ điều gì – kể cả ranh giới lãnh thổ – để đeo đuổi cuộc bức hại vô lý này.