Mất tích

Ở Trung Quốc, khi một học viên Pháp Luân Công bị bắt giữ, xét xử, kết án tù, hay bị đưa vào trại lao động cưỡng bức, gia đình họ có thể được hoặc không được thông báo. Mặc dù luật pháp quy định phải thông báo với người nhà trong những trường hợp này, nhưng vì Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tự đặt nó trên cả pháp luật, nên những quy định này thường bị lờ đi.

Nhiều trường hợp khi học viên mất tích, gia đình họ hoàn toàn không hay biết nguyên nhân, nên phải đôn đáo đến các đồn công an và trại tạm giam để tìm người thân. Ngoài ra còn nhiều trường hợp học viên bị giam giữ từ chối tiết lộ danh tính để bảo vệ người thân, bạn bè, và đồng nghiệp khỏi bị liên lụy theo chính sách “liên đới” của chính quyền, như bị cắt thưởng, sa thải, đuổi học, ngay cả quan chức địa phương cũng có thể bị cách chức. Chính sách này vốn tồn tại từ thời phong kiến; trong Cách mạng Văn hóa, nó lại được đem ra áp dụng nhằm kiểm soát những người làm điều mà chính quyền Trung Quốc không tán thành — chẳng hạn như đến Quảng trường Thiên An Môn thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công.

Mặc dù để xác định chính xác số học viên Pháp Luân Công đã mất tích trong cuộc bức hại không phải là điều đơn giản, nhưng con số này được cho là lên đến hàng chục nghìn. Chỉ e rằng những học viên mất tích đã bị giết hại một cách đau đớn, thảm thương khi bị biến thành đối tượng của nạn cưỡng bức thu hoạch nội tạng.

Bài mới nhất