Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Sydney, Australia

[MINH HUỆ 4-10-2016] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc viết bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện trong Pháp hội lần này. Tôi đã nghĩ rằng tình trạng tu luyện của tôi không tốt, bởi vì tôi không vượt qua được nhiều khảo nghiệm tâm tính. Bên cạnh đó, tôi cũng không nghĩ ra nhiều điều mà bản thân có thể chia sẻ, và cũng không tin rằng mình có thể khởi tác dụng tích cực đến các học viên khác.

Vài tuần trước, có một buổi giao lưu chia sẻ kinh nghiệm tu luyện quy mô nhỏ diễn ra ở Sydney. Tôi đã rất cảm động khi ngồi nghe các đồng tu chia sẻ. Các đồng tu đã chia sẻ những thiếu sót và chấp trước của họ mà không bao biện cho tư tâm của bản thân. Tôi có thể cảm nhận được tâm mong muốn chân tu hướng thiện của các đồng tu.

Tôi nhận ra việc tôi miễn cưỡng chia sẻ kinh nghiệm tu luyện là vì chấp trước vào danh, cũng là một hình thức của tư tâm. Tôi muốn bảo vệ hình ảnh của bản thân. Tôi đã lo ngại rằng, nếu tôi chia sẻ chấp trước của tôi, các đồng tu có thể sẽ bàn tán về chúng. Tôi đã không vượt qua được một vài khảo nghiệm tâm tính, và cũng không tìm ra được biện pháp đột phá. Tuy nhiên, tôi cho rằng việc chia sẻ quá trình tu luyện của mình có thể sẽ giúp tôi tìm ra những thiếu sót của bản thân. Điều này cũng sẽ giúp tôi cải thiện trạng thái tu luyện của mình.

Phối hợp vô điều kiện là tối quan trọng

Trong các bài giảng Pháp gần đây, Sư phụ giảng rằng trách nhiệm của một điều phối viên là rất lớn. Là một điều phối viên, những lời giảng của Sư phụ khiến tôi lo lắng. Tôi lo rằng mình không thể đảm nhận được trách nhiệm lớn lao này và không đáp ứng được yêu cầu của Sư phụ.

Sư phụ giảng:

“Tôi bảo chư vị này, giữa chư vị và ai đó phối hợp không tốt, làm người phụ trách, người phụ trách hạng mục, thì chư vị đều là hữu lậu trong tu luyện, chư vị đều cần sửa đi. Chư vị sửa không được thì là hữu lậu, trong viên mãn của chư vị chính là có vấn đề. Chư vị không tin ư? Tôi vẫn luôn nhấn mạnh chư vị phải phối hợp với nhau cho tốt.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)

Gần đây, có vẻ như sự mâu thuẫn giữa các hạng mục khác nhau ngày càng nghiêm trọng hơn, và tôi cũng không thể vượt qua được các khảo nghiệm tâm tính.

Đôi khi tôi muốn từ bỏ vai trò điều phối viên của mình và nghĩ rằng việc tham gia các hạng mục giảng chân tướng sẽ dễ dàng hơn cho tôi. Tất nhiên, khi tôi bình tĩnh lại và xem xét các vấn đề dựa trên Pháp, tôi biết rằng mình đã sai. Chẳng phải từ bỏ nhiệm vụ cũng đồng nghĩa với việc hủy bỏ thệ ước của mình hay sao? Tuy nhiên, cần phải làm thế nào để có bước đột phá? Than ôi, hết lần này đến lần khác, tôi đều không thể vượt qua được các ma sát về tâm tính và luôn trồi sụt trên con đường tu luyện của mình.

Sau đó tôi quyết định rằng cách tốt nhất là tôi không quản nhiều sự việc nữa, chỉ cần làm bất cứ điều gì tôi có thể làm và tu luyện tâm tính của mình. Bằng cách đó, tôi sẽ có ít mâu thuẫn với các đồng tu hơn.

Làm theo những gì đã nói

Gần đây, một số học viên chia sẻ về việc bài trừ văn hóa đảng mà chúng ta đã bị nhồi nhét từ lúc nhỏ.

Các biểu hiện của văn hóa đảng gồm có “làm việc một cách miễn cưỡng, suy nghĩ tiêu cực, và có hành động xấu”. Tôi tự hỏi phải chăng tôi đã “làm việc một cách miễn cưỡng”. Nếu đúng như vậy, thì tôi vẫn chưa đạt được các tiêu chuẩn của một người tu luyện.

Trong thực tế, tiêu chuẩn đạo đức của con người thời cổ đại cao hơn tôi rất nhiều. Trong quá khứ, một khi người ta đã hứa hoặc làm bất cứ điều gì, thì họ sẽ làm tốt nhất có thể. Ngay cả khi phải hy sinh tính mệnh của mình, họ vẫn sẽ làm đúng như những gì đã hứa. Là một đệ tử Đại Pháp, dù đang làm bất cứ hạng mục hoặc công việc gì, chẳng phải chúng ta càng phải đặt yêu cầu cao hơn cho chính mình sao.

Mâu thuẫn phơi bày chấp trước

Khi các mâu thuẫn không đáng kể, tôi nghĩ rằng tình trạng tu luyện của tôi vẫn ổn. Trong thực tế, tôi đã buông bỏ được nhiều tâm chấp trước, chẳng hạn như chấp trước vào danh, lợi, và tình. Tuy nhiên, khi các mâu thuẫn trở nên nghiêm trọng hơn và thái độ của tôi trở nên tiêu cực hơn, tôi nhận thấy mình tu chưa đủ tốt với nhiều loại tâm chấp trước vẫn còn ẩn giấu sâu bên trong.

Tôi có tâm tự cho rằng mình đúng và tâm thích nghe người khác khen ngợi. Tôi không thể chịu được khi phải nghe những ý kiến trái chiều, đặc biệt là những lời chỉ trích. Trước khi bắt đầu tu luyện, tôi trầm tĩnh và bi quan. Tôi luôn cảm thấy mình kém cỏi từ khi tôi còn là một đứa trẻ. Mặc dù tôi luôn đạt kết quả xuất sắc trong nghiên cứu và công việc, tôi vẫn luôn muốn nghe lời khen ngợi và sợ bị chỉ trích.

Sau khi bắt đầu tu luyện, tính cách của tôi đã trở nên tốt hơn nhiều. Tuy nhiên các mâu thuẫn xảy đến gần đây đã khiến tôi ý thức được rằng các chấp trước của mình vẫn chưa được tiêu trừ triệt để. Mỗi lần bạn đồng tu không đồng ý hoặc nghi ngờ quyết định hay hành động của tôi, tôi lại lao vào tranh cãi hoặc không hài lòng. Thậm chí tôi còn không muốn giao lưu với những đồng tu đó.

Hậu quả của tâm tật đố

Tâm tật đố của tôi biểu hiện khá rõ rệt. Nó làm tôi không vui khi có ai đó nói với tôi rằng đồng tu kia có ý tưởng tốt hoặc đã làm việc hiệu quả thế nào. Tôi cảm thấy không công bằng khi công việc và những nỗ lực của tôi không được công nhận. Nó khiến lòng tự trọng của tôi bị tổn thương, và tôi đã để chấp trước vào danh nổi lên trong tâm.

Tôi cũng có mâu thuẫn với các điều phối viên khác, gây ra sự gián cách giữa chúng tôi. Một số học viên tu lâu đã nói với tôi rằng các học viên tu lâu và các học viên có năng lực không muốn tham gia vào các hạng mục hay các hoạt động do Phật Học Hội tổ chức bởi vì họ không thích tính cách và cách làm việc của tôi. Họ nghĩ rằng tôi không có khả năng điều phối cả nhóm, mà chỉ có thể phụ trách được một vài học viên.

Mâu thuẫn và chỉ trích liên tiếp đổ lên đầu tôi. Tôi cảm thấy sốc, bất công, và chán nản. Tôi nghĩ: “Tại sao mình đã phó xuất nhiều như vậy, đã làm việc cực khổ như vậy mà vẫn bị đối xử như thế? Các học viên đã từng phối hợp với nhau rất tốt, tại sao bây giờ lại xuất hiện gián cách này? Tại sao không ai hiểu được những vất vả và nỗ lực của tôi?”

Điều này lại tiếp tục phơi bày thêm nhiều tâm chấp trước của tôi: mong nhận được sự ngưỡng mộ của người khác, tâm tranh đấu, và tâm an dật. Tôi trở nên tiêu cực để bảo vệ bản thân mình khỏi bị tổn thương. Tôi không còn quan tâm nữa, tôi từ chối hỗ trợ hạng mục, và không còn đặt cả trái tim của mình vào trong công việc như trước đây.

Sự lười biếng và tâm an dật đã nổi lên trong tôi. Tôi không thể dậy sớm mỗi ngày để học Pháp và luyện công. Thay vào đó, tôi xem video và lấy lý do rằng đó là để giảm căng thẳng. Tôi còn bao biện rằng vừa ăn cơm vừa xem video thì cũng không lãng phí thời gian lắm. Tuy nhiên, nội dung của các băng video đã biến tôi thành một người thường, ảnh hưởng đến việc học Pháp và luyện công. Tâm trí của tôi không còn thanh tịnh, và tôi cũng không thể tập trung khi phát chính niệm. Tôi không còn đủ thiện và nhẫn khi đối mặt với các đồng tu, vì vậy mâu thuẫn càng dễ nảy sinh.

Một số điều phối viên đột nhiên bị nghiệp bệnh. Điều này khiến tôi nhận ra tu luyện là nghiêm túc phi thường. Tôi đã hướng nội tìm để xem làm thế nào tôi có thể cải thiện trạng thái tu luyện của mình và phối hợp tốt với các học viên khác. Tôi đã nói chuyện, chia sẻ, và phát chính niệm với các học viên đang trải qua nghiệp bệnh. Tôi vô cùng đau lòng khi nhìn thấy các đồng tu phải chịu đựng bức hại do cựu thế lực gây ra.

Tôi tự hỏi bản thân mình: “Liệu tôi có tốt hơn họ không? Tại sao họ lại gặp can nhiễu này? Sau khi đã làm nhiều việc như vậy, liệu chúng ta có thực sự minh bạch tu luyện là gì và tu luyện như thế nào hay không? Hay chúng ta vẫn coi sự nhiệt tình của người thường khi làm công tác là sự tinh tấn trong tu luyện? Liệu rằng các tiêu chuẩn của Đại Pháp có thể hạ thấp xuống cho chúng ta chỉ vì chúng ta đã làm không ít công tác Đại Pháp? Khi Pháp Chính Nhân Gian, liệu chúng ta có đạt tiêu chuẩn và đủ thuần khiết để được viên mãn?”

Nhớ lại quá khứ, tôi nhận ra lý do tại sao tôi đã có thể phối hợp tốt với các đồng tu và có ít mâu thuẫn hơn. Đó là bởi vì tôi không phải là một điều phối viên, và chấp trước vào tự ngã không có hoàn cảnh để khảo nghiệm. Vì vậy, nó không được phơi bày ra. Lúc đầu, mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Tuy nhiên, trong quá trình này, chấp trước vào tự ngã của tôi đã ngày một lớn lên. Đặc biệt là khi chúng tôi đạt được những bước tiến đáng kể trong một số công việc cụ thể, tâm chứng thực bản thân và suy nghĩ cho rằng bản thân mình luôn đúng đã nảy sinh. Tôi đã nghĩ rằng hạng mục phát triển tốt là do nỗ lực và khả năng của tôi. Tôi đã quên rằng “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi quên rằng bất kỳ thành công nào đều là do Sư phụ gia trì và uy đức của Đại Pháp. Khi cần phối hợp với các đồng tu, tôi không thể phối hợp vô điều kiện. Đặc biệt là tôi không hài lòng khi các đồng tu có các ý kiến trái chiều hoặc muốn làm theo cách khác.

Tôi đã nghĩ: “Chiểu theo Pháp, các bạn nên hợp tác với tôi vì tôi là người điều phối. Tại sao một điều phối viên lại phải hợp tác với các bạn kia chứ?”

Khi những cách làm này không phù hợp với lý giải của tôi về Pháp hoặc khi tôi nghĩ chúng không mang lại hiệu quả đáng kể, thái độ của tôi còn tệ hơn. Tôi thậm chí còn dùng Pháp để che đậy tâm chấp trước của mình. Tôi nhìn nhận bản thân mình có trách nhiệm với Đại Pháp, có trách nhiệm với chỉnh thể, và đang cứu độ chúng sinh. Vì thế mà tôi không hướng nội tìm, không thực tu, và cũng không tìm ra những chấp trước và thiếu sót của bản thân.

Khuyến khích kế hoạch và phương thức làm việc của đồng tu

Cuối cùng tôi cũng minh bạch được rằng, tại một thời điểm nào đó, cho dù cách làm của tôi hay sự ngộ Pháp của tôi đúng tới đâu, thì tôi vẫn phải cải thiện và đề cao tâm tính của bản thân. Pháp yêu cầu tôi phải đề cao tầng thứ. Vì vậy, chúng ta không thể dừng lại mãi tại một tầng thứ, hay chấp trước mãi vào sự thành công của một hạng mục.

Cho dù có sự khác biệt giữa phương thức hay cách làm giữa tôi và các học viên khác thì điều đó cũng không quan trọng. Cho dù chúng ta có mắc một chút sai lầm hay phải đi lòng vòng thì cũng không cần phải lo lắng nhiều, vì mỗi học viên hoặc điều phối viên đều có con đường tu luyện riêng để chứng thực Pháp.

Sư phụ đều chăm sóc và bảo hộ cho mỗi đệ tử trên con đường tu luyện của họ. Tôi tin rằng, nếu học viên nào tu luyện không tốt, có nghĩa là học viên đó thiếu niềm tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Các điều phối viên không nhất định là những người tu luyện tốt nhất, cũng không phải là một trong những người thông minh nhất. Vì vậy, khi các học viên đưa ra kế hoạch và ý tưởng khác nhau, chúng cần được khuyến khích chứ không nên bị từ chối.

Tôi cũng nhận ra lý do tại sao một số học viên tu lâu và học viên có năng lực không muốn tham gia vào các hạng mục hiện tại. Có thể là do tôi đã dùng lý giải và phương pháp làm việc của bản thân giới hạn sự phát triển của một số hạng mục giảng chân tướng, do đó khả năng của một số học viên không được phát huy.

Là một điều phối viên, tôi cần phải thực hiện đầy đủ trách nhiệm của mình với chỉnh thể, mở rộng tấm lòng, và khuyến khích nhiều học viên hơn nữa nhận ra khả năng của họ, tận tâm tận lực vào việc cứu độ chúng sinh và chứng thực Pháp.

Khảo nghiệm tín Sư tín Pháp trong hạng mục Shen Yun

Khi bắt đầu hoạt động quảng bá Shen Yun năm 2016, tôi đã nghĩ rằng mọi việc sẽ dễ dàng hơn bởi vì các điều phối viên và học viên đều quen biết nhau. Ngoài ra, tất cả các phương pháp quảng bá và các đội quảng bá cũng đã thành thục hơn, và phối hợp chỉnh thể cũng đã tốt hơn rồi.

Các hoạt động quảng bá diễn ra suôn sẻ trong suốt mùa diễn Shen Yun 2015, vì vậy tôi nghĩ chúng tôi sẽ làm tốt việc bán vé Shen Yun trong năm 2016. Tôi đã xây dựng kế hoạch bán vé năm 2016 dựa trên kế hoạch và hoạt động quảng bá năm 2015.

Tuy nhiên, năm 2016 đã có những yêu cầu khác, đặc biệt kể từ khi chúng tôi được yêu cầu phải quảng bá các buổi diễn của Shen Yun tới giới chủ lưu của xã hội. Việc bán vé rất chậm. Chúng tôi chỉ bán được một nửa số vé so với cùng thời điểm năm 2015. Các phương pháp quảng bá của các năm trước đã không mang lại hiệu quả.

Các học viên dường như có vẻ mệt mỏi và cũng không cảm thấy gấp gáp. Họ thờ ơ và thậm chí không muốn nói khi chia sẻ kinh nghiệm, tựa như có gì đó đang ức chế họ. Tôi đã rất lo lắng, và sinh tâm oán trách.

Doanh số bán hàng trước lễ Giáng sinh tại các trung tâm mua sắm thậm chí còn không đủ để thanh toán chi phí thuê địa điểm, khiến tôi thậm chí còn tức giận hơn nữa. Tôi đã nói với điều phối viên tại trung tâm mua sắm rằng anh nên hướng nội tìm và suy xét thấu đáo về tình trạng này.

Mặc dù không nói ra, ý tôi muốn đổ lỗi cho anh ấy vì đã không chọn địa điểm tốt cũng như không huấn luyện tốt đội ngũ bán hàng. Chúng tôi cũng không nên bán vé trước dịp lễ Giáng sinh bởi vì thời điểm này giá thuê địa điểm thường rất cao. Bầu không khí giữa các điều phối viên và các học viên trở nên căng thẳng. Tôi tự an ủi bản thân rằng thời gian vẫn còn sớm, và doanh số bán hàng sẽ khả quan hơn sau lễ Giáng sinh. Sau đó quả thực số lượng vé bán ra đã tăng lên, nhưng vẫn thấp hơn nhiều so với năm trước.

Thần Phật mở đường

Một số học viên từ các tiểu bang khác đã tới chia sẻ những gì họ làm được. Kinh nghiệm của họ trong việc làm một ấn phẩm đặc biệt về Shen Yun và tài trợ tài chính đã truyền cảm hứng cho tôi rất nhiều. Một số học viên dành ra vài ngày mỗi tuần để thực hiện các hoạt động quảng bá cho Shen Yun. Điều này khiến tôi ý thức được rằng tôi chưa chú trọng đầy đủ cho công việc, cũng như chưa nỗ lực hết mức cho hạng mục này.

Một điều phối viên khác và tôi đã quyết định dành riêng hai ngày mỗi tuần để quảng bá Shen Yun cùng với các đồng tu khác. Mặc dù số học viên tham gia không nhiều, nhưng chúng tôi vẫn cập nhật thông tin chính xác và kịp thời. Chúng tôi cũng đã có những bước đột phá trong việc nhận được sự hỗ trợ về tài chính. Chúng tôi được giảm 80% chi phí cho một số biển quảng cáo, và được chiết khấu quảng cáo trên 80 chiếc xe buýt trong khoảng thời gian từ tháng 1 đến tháng 2, trong đó có hai biển quảng cáo được miễn phí hoàn toàn, giúp chúng tôi tiết kiệm được vài ngàn đô la. Điều này đã giúp đẩy mạnh hoạt động quảng bá ngoài trời của chúng tôi một cách đáng kể.

Số lượng vé được bán ra nhanh hơn vào tháng một, nhưng chúng tôi không còn nhiều thời gian. Chúng tôi mới chỉ bán được hơn một nửa số vé trong ba tuần trước thời điểm trình diễn.

Chúng tôi đã có một cuộc họp khẩn cấp để chia sẻ và thảo luận về cách làm của các quốc gia khác. Chúng tôi cũng đã nhận ra tầm quan trọng của Shen Yun trong việc cứu người như thế nào, và tất cả mọi người đều suy nghĩ nên làm thế nào để bán được nhiều vé hơn.

Khoảng hai tuần trước và sau buổi diễn, tôi thực sự cảm thấy tiến trình Chính Pháp đã đẩy tôi và cả chỉnh thể tiến về phía trước. Nó không phải là bao nhiêu vé đã được bán ra hay những gì mỗi người chúng tôi đã làm. Nó có nghĩa là, một khi các học viên được đẩy lên, Thần Phật sẽ mở đường cho Shen Yun, và tất cả số vé còn lại đã được bán hết.

Chúng tôi đã có một đêm diễn cuối không một chỗ trống, và tôi đã vô cùng biết ơn Sư phụ. Đối với hoạt động quảng bá Shen Yun năm 2016, kết quả dường như đã được an bài, và chúng tôi chỉ cần làm hết mức và mở rộng trái tim mình. Những tình huống khó khăn xảy đến chỉ là để khảo nghiệm tôi với vai trò là một điều phối, và cũng để khảo nghiệm cả chỉnh thể đệ tử Đại Pháp xem liệu chúng tôi có tín Sư tín Pháp vào thời điểm khó khăn nhất, và kiên định đi trên con đường tu luyện của chúng tôi hay không.

Chương trình quảng bá Shen Yun 2017 hiện đã bắt đầu. Tôi hy vọng rằng tôi có thể tín Sư tín Pháp trăm phần trăm và thực thi các hạng mục chứng thực Pháp tốt hơn. Tôi cũng mong chính niệm của tôi sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn. Tôi cần phải nghiêm túc tuân theo các yêu cầu của Sư phụ, để những nỗi đau to lớn mà Ngài đang phải gánh chịu cho đệ tử và chúng sinh không vô ích.

Tôi muốn kết thúc bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình bằng bài thơ của Sư phụ:

Đăng Thái Sơn

Phan thượng cao giai thiên xích lộ,

Bàn hồi lập đẩu nan khởi bộ;

Hồi thủ như khán tu chính Pháp,

Đình vu bán thiên nan đắc độ.

Hằng tâm cử túc vạn cân thối,

Nhẫn khổ tinh tấn khứ chấp trước;

Đại Pháp đệ tử thiên bách vạn,

Công thành viên mãn tại cao xứ.

Tạm dịch:

Đăng Thái Sơn

Leo lên đường bậc cao nghìn thước,

Bậc dốc ngại khó khởi bước lên;

Quay đầu thấy tựa tu chính Pháp,

Chẳng thể giữa chừng không tiến thêm.

Tâm vững cất bước chân nặng nặng,

Tinh tấn nhẫn khổ bỏ chấp trước;

Đệ tử Đại Pháp trăm nghìn vạn,

Viên mãn công thành tại cõi trên.

(Hồng Ngâm)

Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính! Cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài viết này được trình bày tại Pháp hội giao lưu chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại Australia năm 2016)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/10/4/335889.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/10/9/159474.html

Đăng ngày 19-1-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share