Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Singapore

[MINH HUỆ 14-10-2016] Tôi quyết định tới thăm Amy (hóa danh), một học viên là bạn cùng phòng của tôi, do công tác nên đã chuyển tới sống ở một quốc gia láng giềng khác. Mỗi ngày, Amy đều luyện công, học Pháp và làm các hạng mục giảng chân tướng.

Công việc lần trước của tôi đòi hỏi rất khắt khe, vì vậy mà tôi đã dành quá ít thời gian hay năng lượng cho việc tu luyện. Nhờ có việc ghé thăm Amy, tôi hy vọng sẽ cải thiện được trạng thái tu luyện của bản thân mình thông qua việc thực hiện những công việc mà Amy vẫn làm thường ngày.

Dùng pháp lý Sư phụ dạy để đánh giá người khác thay vì đo lường bản thân

Đã hơn một năm rồi tôi không gặp lại Amy, nhưng sau khi hội ngộ, tôi nhận ra rằng cô ấy vẫn là một người thẳng thắn, kiêu ngạo và thiếu kiên nhẫn như trước. Tôi cảm thấy không thoải mái khi nghe cô ấy nói và không muốn gì hơn ngoài việc né tránh hết thảy các cuộc trò chuyện với cô ấy. Tuy nhiên, tôi cảm thấy rằng, là học viên Pháp Luân Đại Pháp, chúng ta cần chia sẻ với nhau những kinh nghiệm tu luyện của bản thân mình. Vì vậy mà ngày hôm sau, tôi đã đề xuất với cô ấy một buổi trò chuyện giữa chúng tôi.

Tôi đề nghị Amy kiên nhẫn hơn khi chúng tôi bắt đầu buổi nói chuyện, và không ai được ngắt lời khi người khác đang nói. Amy đã không chấp nhận lời đề nghị của tôi một cách thoái mái mà còn cáo buộc rằng tôi luôn lên lớp cho người khác trong khi không thèm để ý tới những thiếu sót của chính mình. Cô tiếp tục chỉ trích tôi vì đã không hướng nội tìm chấp trước hay tiếp nhận lời khuyên của người khác khi họ chỉ ra những sai lầm của mình.

Tôi bác bỏ: “Nếu bạn có thể nhận ra những khiếm khuyết của tôi, thì cũng có nghĩa là bạn cần phải tu sửa chính bản thân bạn về phương diện này.”

Theo cách đó, chúng tôi đã kết thúc buổi nói chuyện. Trong suốt kỳ nghỉ của mình, tôi luôn cảm giác có một làn sóng ngầm xung đột trào dâng trong lòng, nhưng cố gắng kiểm soát nó bằng cách luôn luôn nhắc nhở bản thân mình phải khoan dung nhẫn nại.

Sau khi trở về nhà, tôi nhận ra những gì Amy nói hoàn toàn đúng. Thông qua chia sẻ kinh nghiệm với các học viên khác, tôi đã nhận ra rằng mình không những chỉ thích nhắc đi nhắc lại những thiếu sót của người khác, mà trong tâm còn càm thấy coi thường họ. Trước đây khi làm hạng mục giảng chân tướng, đôi khi có một số người không phải là học viên hỏi tôi rằng: “Chị có phải là giáo viên không?” Tôi cảm thấy rất vui về điều đó vì tôi nghĩ rằng mình rất có tài ăn nói. Trước đây, đã từng có học viên chỉ ra thiếu sót của tôi, nhưng tôi đã biện giải rằng những chỉ trích của tôi đối với các học viên khác là rất quan trọng để giúp họ cải thiện tu luyện cá nhân của mình. Cuối cùng thì tôi cũng đã nhận ra rằng, tôi cần tu bỏ những chấp trước thâm căn cố đế này của mình.

Đề cao tâm tính thông qua khổ nạn

Điều kiện sống của Amy rất giản dị. Căn nhà đơn sơ của cô thường thấy hình ảnh một vài con vật nuôi giữ nhà, căn nhà cũng thiếu các tiện nghi cơ bản như lượng ánh sáng cần thiết và một lò sưởi cho phòng tắm. Ví dụ như, ở tầng trệt, chỉ có duy nhất một bóng đèn điện trong phòng tắm. Trong khi đó tôi thường quen với việc bật đèn sáng trưng khắp mọi nơi trong nhà, thậm chí tôi còn quên tắt đèn phòng tắm sau khi sử dụng vào ban đêm.

Sau đó, tôi nhận ra rằng, qua buổi trò chuyện của chúng tôi, tôi đã làm cô ấy rất phiền lòng vì chính sự vô tâm của mình. Cô ấy là một người cẩn thận và sử dụng mọi thứ rất tiết kiệm. Chẳng hạn, đây là lần duy nhất cô ấy cho phép mình bật ba bóng đèn điện nhỏ trong phòng của cô khi chúng tôi học Pháp cùng nhau, còn những lần khác thì cô thường chỉ sử dụng một bóng đèn. Giống như thế, bất cứ khi nào chúng tôi đi ra khỏi phòng dù trong một lát, Amy cũng đều tắt hết quạt điện. Bên cạnh đó, tôi thường xuyên không thể theo kịp với thời gian biểu học Pháp và luyện công đều đặn của Amy.

Thói quen sinh hoạt cẩu thả của tôi và những hành động vô tâm đã khiến Amy khó chịu, và cô ấy thường phải điều chỉnh các thói quen sinh hoạt và kế hoạch của mình để phù hợp với tôi. Cô ấy nói với tôi rằng, tôi đã thiếu mất sự tế nhị của một vị khách.

Khi nghe những phàn nàn của cô ấy, tôi cảm thấy cô ấy thật vô lý. Điều kiện sinh hoạt và thời gian biểu của cô ấy quả là quá khác biệt so với tôi và vì thế, cô ấy nên cho tôi thêm thời gian để thích nghi.

Qua bài học này, tôi nhận ra rằng tôi cần phải học cách quan tâm hơn tới người khác. Suy nghĩ, thói quen và phong cách sống của mỗi người thường là khác biệt. Việc từ bỏ cái tôi của mỗi người sẽ giúp chúng ta có thể học được cách quan tâm hơn tới những người khác hơn.

Buông bỏ tự ngã

Do ngân sách hạn chế nên Amy đã hỏi tôi rằng liệu tôi có thể mang cho cô ấy mượn những bộ quần áo công sở và giầy dép cũ mà tôi không có nhu cầu sử dụng nữa. Những bộ quần áo này sẽ được cô ấy sử dụng khi đến các trung tâm mua sắm để giảng chân tướng.

Không thể tìm được những bộ quần áo cũ phù hợp nên tôi đã quyết định mua bốn đôi giày và hai bộ quần áo mới cho cô ấy. Amy rất vui khi nhận những bộ quần áo mới, nhưng cô nói với tôi rằng cô ấy không thể đi những đôi giày này vì chúng có thể bị tuột khỏi chân cô và chúng không phù hợp với việc đi lại trên bãi biển. Cô ấy đã nhận xét về mấy đôi giày một vài lần như thế.

Lúc này, mặc dù vẫn giữ im lặng nhưng trong lòng tôi cảm thấy bốc hỏa. Tôi đã mất nhiều công sức và thời gian để lựa chọn những mẫu giầy công sở, thậm chí còn chắc chắn rằng chúng sẽ vừa vặn với chân cô nhưng tôi chỉ nhận lại được những lời phàn nàn không ngừng từ cô ấy. Vì thế, để tránh lãng phí, tôi đã quyết định mang những đôi giày này về nhà để dùng. Tuy nhiên, tôi rất băn khoăn khi nói với cô ấy suy nghĩ này của mình.

Vẫn rất do dự, tôi tiếp tục suy nghĩ về sự cố này và nhận ra rằng nguyên nhân của việc này xuất phát từ chính tính kiêu ngạo của tôi. Tôi cho rằng mình biết rất rõ điều gì tốt nhất cho cô ấy và hành động mà không cần suy xét, và mua những đôi giày mà không tham khảo ý kiến cô ấy cứ như thể những kiểu giày này chính là kiểu cô ấy yêu thích. Ngày hôm sau, tôi đã nhận ra thiếu sót của mình, Amy hỏi tôi rằng liệu tôi có thể mang những đôi giày này về và sử dụng chúng không.

Như thường lệ vào các buổi chiều hàng ngày, chúng tôi sẽ cùng nhau đến các điểm thu hút khách du lịch để giảng chân tướng. Bởi vì chúng tôi không ấn định một giờ giấc cụ thể, nên chỉ sau khi Amy nói với tôi là cô ấy đã sẵn sàng để ra ngoài thì tôi mới bắt đầu công việc chuẩn bị của mình. Mặc dù tôi đã cố gắng chuẩn bị nhanh nhất có thể, nhưng tôi vẫn luôn luôn chậm trễ hơn Amy, cô ấy lần nào cũng phải đợi tôi.

Trở về nhà, khi chia sẻ kinh nghiệm này với học viên Betty, tôi đã tự hỏi lớn rằng: “Vì sao Amy không nghĩ tới việc thông báo cho tôi từ trước? Tôi sẽ có thêm nhiều thời gian để chuẩn bị.”

Betty đã hỏi tôi: “Thế bạn đã đề nghị cô ấy thông báo trước lịch cho bạn chưa?”

Tôi sững sờ một lúc và nhận ra rằng: Vì sao có điều gì đó ngăn cản tôi nói chuyện với Amy? Tôi nhận ra rằng nguyên nhân của việc này chính là vì chấp trước cao ngạo ẩn giấu trong tôi, và tôi sẽ tu bỏ chấp trước này của mình.

Tu bỏ nhân tâm

Không ngờ rằng chuyến đi lần này lại nảy sinh nhiều mâu thuẫn cá nhân như vậy. Thậm chí sau khi phát hiện ra vấn đề của mình và hiểu rằng những khổ nạn được sắp đặt đối với tôi để tôi có thể buông bỏ nhân tâm, nhưng tôi vẫn không thể buông bỏ được tâm oán hận đối với Amy.

Đây là một rào cản mà tôi vẫn chưa đột phá qua được. Amy đã giúp tôi nhận ra những thiếu sót của mình. Tôi nên biết ơn cô ấy!

Thông qua những nỗ lực không ngừng, tôi hy vọng tôi có thể cải thiện bản thân mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/10/14/336285.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/2/159779.html

Đăng ngày 14-1-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share