Vì sao bị bức hại?
Nguyên nhân chủ yếu là vì Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) là chế độ toàn trị muốn kiểm soát mọi phương diện, dù là của nhà nước hay tư nhân đều phải nằm dưới sự kiểm soát tuyệt đối của nhà cầm quyền — ĐCSTQ. Chế độ này không chấp nhận bất cứ đảng chính trị hay quan điểm nào đối lập hay có khả năng cạnh tranh với nó. Dưới chế độ toàn trị thì không có nền độc lập báo chí hay tư pháp nào cả, bất cứ lực lượng nào trong xã hội muốn duy trì tính độc lập — dù là chính trị, hay tôn giáo, tín ngưỡng, v.v. — cũng phải đặt dưới sự kiểm soát của nó, nếu không đều sẽ bị nó coi là kẻ thù.
Nguyên do phức tạp đằng sau cuộc bức hại có thể chia thành bốn yếu tố:
- Sự phổ biến rộng khắp và sự phát triển thần tốc của Pháp Luân Công với số học viên vượt quá cả số đảng viên ĐCSTQ;
- Pháp Luân Công hoàn toàn độc lập, không chịu sự kiểm soát của cộng sản Trung Quốc;
- Nguyên tắc chỉ đạo tu luyện Pháp Luân Công — Chân-Thiện-Nhẫn — hoàn toàn trái ngược với hệ tư tưởng chính trị vô thần của ĐCSTQ;
- Tâm đố kỵ sôi trào, nỗi sợ hoang tưởng, và động cơ chính trị của lãnh đạo độc tài ĐCSTQ.
1. Sự phổ biến rộng khắp và sự phát triển thần tốc của Pháp Luân Công
Chỉ bảy năm sau khi được khai truyền ra công chúng từ năm 1992, Pháp Luân Công đã trở thành môn khí công phổ biến nhất trong lịch sử Trung Quốc. Theo kết quả khảo sát năm 1998 của Ủy ban Thể thao Quốc gia Trung Quốc, số người tu luyện Pháp Luân Công ở Trung Quốc là 70-100 triệu người, nghĩa là, ở đất nước 1,3 tỷ dân này tại thời điểm đó, cứ mỗi 13 người thì có 1 người đang tu luyện Pháp Luân Công. Họ thuộc mọi giai tầng, thành phần xã hội, từ nông dân đến giáo sư đại học, từ giới tinh hoa trong lĩnh vực văn hóa đến quan chức cấp cao trong ngành quân đội, công an, kể cả người nhà của Ban Thường vụ Bộ Chính trị — cơ quan tối cao của ĐCSTQ.
Một buổi luyện công tập thể tại Quảng Châu năm 1998. Đây là khung cảnh phổ biến trên khắp Trung Quốc vào giữa những năm 1990, trước khi cuộc bức hại bắt đầu.
Xem thêm: Những bức ảnh luyện công tập thể quy mô lớn ở Trung Quốc trước tháng 7 năm 1999
Cũng trong thời gian này, nhiều kênh truyền thông Trung Quốc đã đưa tin tích cực về sự phổ biến rộng khắp của Pháp Luân Công với những điểm luyện công lên đến hàng nghìn người ở khắp các thành phố, những trường hợp khỏi bệnh kỳ diệu và đạo đức thăng hoa nhờ tu luyện Pháp Luân Công đã mang lại vô vàn đóng góp tích cực cho xã hội.
Ngày 22 tháng 7 năm 1998, Đài Truyền hình Thượng Hải đã đưa tin về buổi luyện công sáng sớm tại Trung tâm Thể thao Thượng Hải với hơn 10.000 học viên Pháp Luân Công, đồng thời cho biết trên thế giới đã có hơn 100 triệu người học Pháp Luân Công.
Một số lãnh đạo ĐCSTQ đã coi những con số lớn tiếp tục tăng lên hàng ngày này là mối đe dọa, đặc biệt là khi nó đã vượt quá con số 60-65 triệu đảng viên của ĐCSTQ bấy giờ. Ngay cả khi nhiều đảng viên, sau khi tu luyện Pháp Luân Công, đã trở thành những cán bộ tận tụy cũng không làm dịu đi nỗi lo của chính quyền này; mà ngược lại còn khiến nó lo sợ rằng nó đang phải cạnh tranh với Pháp Luân Công.
2. Pháp Luân Công hoàn toàn độc lập, không chịu sự kiểm soát của chính quyền cộng sản Trung Quốc
Chủ nghĩa cộng sản là hệ tư tưởng toàn trị, với tham vọng kiểm soát mọi mặt cuộc sống của người dân, kể cả tư tưởng và tín ngưỡng. Ở Trung Quốc, mọi nhà thờ, chùa chiền, miếu mạo, thậm chí là mọi hình thức chữa bệnh, chỉ được phép hoạt động khi được sự chấp thuận và quản lý của ĐCSTQ. Chính vì vậy, Pháp Luân Công, ngay lần đầu truyền xuất ra công chúng ở Trung Quốc, cũng phải có sự bảo trợ của Hiệp hội Nghiên cứu Khoa học Khí công Quốc gia Trung Quốc.
Đại sư Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Công, đã đi khắp Trung Quốc để giảng Pháp truyền công chỉ trong vỏn vẹn hai năm, từ 1992-1994. Sau đó, Pháp Luân Công tiếp tục được hồng truyền chủ yếu bằng con đường người truyền người, tâm truyền tâm thông qua một mạng lưới các học viên tình nguyện địa phương vô tư tự nguyện hướng dẫn người muốn học tại các điểm luyện công ở nơi công cộng. Chỉ nhờ có vậy mà Pháp Luân Công đã thu hút đến hàng chục triệu người trên khắp Trung Quốc. Năm 1996, sau khi trở thành đầu sách bán chạy nhất ở Trung Quốc, các sách của Pháp Luân Công liền bị cấm xuất bản.
Năm 1996, do bị gây sức ép thành lập chi bộ đảng và thu phí tập luyện, Pháp Luân Công đã rút khỏi Hiệp hội Nghiên cứu Khoa học Khí công Quốc gia. Đại sư Lý muốn tránh cho Pháp Luân Công rơi vào ảnh hưởng của chính trị, chỉ muốn truyền ra một môn tu luyện miễn phí dành cho cá nhân, chứ không muốn lập ra tổ chức hành chính, thu nạp hội viên, hay thu phí. Vì thế mà Pháp Luân Công đã trở thành nhóm người tự nguyện lớn nhất nằm ngoài sự kiểm soát của ĐCSTQ.
Theo nhận định của tổ chức Freedom House của Hoa Kỳ, “Vào giữa những năm 1990, ĐCSTQ muốn tất cả các nhóm khí công phải được kiểm soát chặt chẽ hơn. Năm 1996, Hiệp hội Khí công Quốc gia Trung Quốc — mà Pháp Luân Công là một thành viên — kêu gọi thành lập chi bộ đảng cho những người theo tập và muốn kiếm lời từ việc truyền giảng Pháp Luân Công. Đại sư Lý Hồng Chí đã chọn rời khỏi hiệp hội này vì muốn Pháp Luân Công vẫn là một môn tu luyện dành cho cá nhân, không có hội viên, không thu phí. Pháp Luân Công tiếp tục được lan tỏa qua một mạng lưới các điểm luyện công tự do và các phụ đạo viên tình nguyện trên khắp cả nước.”
3. Nguyên tắc chỉ đạo của Pháp Luân Công không tương thích với hệ tư tưởng vô thần của chủ nghĩa cộng sản
Kể từ khi lên nắm quyền vào năm 1949, ĐCSTQ đã cưỡng chế áp đặt tư tưởng cộng sản chủ nghĩa lên người dân Trung Quốc, đặc biệt là trong Đại Cách mạng Văn hóa rầm rộ. Sự nhồi nhét này đã thay thế văn hóa Trung Hoa vốn có nguồn gốc tâm linh sâu sắc bằng ý thức hệ của chủ nghĩa vô thần, chủ nghĩa duy vật và đấu tranh — dạy con người rằng “đấu với Trời, đấu với Đất, đấu với người là niềm vui bất tận”.
Ngược lại, các đạo lý của Pháp Luân Công lại đề cao trí huệ của cổ nhân nhờ thăng hoa tâm linh, đức tin vào Thần, và các giá trị truyền thống, vốn là những nhân tố vun bồi nên và bảo tồn nền văn minh Trung Hoa hàng nghìn năm qua. Nguyên tắc chỉ đạo tu luyện Pháp Luân Công là Chân-Thiện-Nhẫn, trái ngược hoàn toàn với văn hóa cộng sản chủ nghĩa vốn thống trị bằng Giả-Ác-Đấu (giả dối, tàn ác, đấu tranh).
Tóm lại, các lãnh đạo ĐCSTQ sợ rằng nguyên tắc đạo đức vững chắc của Pháp Luân Công có thể làm suy yếu những quân bài bạo lực theo chủ nghĩa Lê-nin của đảng trong việc kiểm soát xã hội.
4. Tâm đố kỵ và động cơ chính trị của người đứng đầu Bộ Chính trị
Mặc dù các ủy viên Ban Thường vụ còn lại của Bộ Chính trị phản đối việc bức hại Pháp Luân Công, nhưng cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân vẫn lên kế hoạch, phát động, và điều khiển chiến dịch tiêu diệt môn tu luyện này. Giang đã lợi dụng cuộc bức hại Pháp Luân Công nhằm gây dựng uy thế cho bản thân.
Năm 1989, Giang Trạch Dân giành được chức tổng bí thư ĐCSTQ, chủ yếu nhờ tích cực trong vụ Thảm sát ở Thiên An Môn năm 1989, nhưng không có được bao nhiêu sự ủng hộ trong Đảng, không phải là ủy viên được ưa chuộng trong Ban Thường vụ Bộ Chính trị ĐCSTQ; nhiều người chỉ coi Giang là một nhân vật chuyển tiếp sẽ được thay thế sau vài năm ngắn ngủi.
Trước đây, khi còn là thị trưởng của Thượng Hải, Giang đã có tiếng là “cố làm ra vẻ có công, nhưng chẳng làm ra trò trống gì”. Và ngay cả trong công chúng, Giang cũng trở thành mục tiêu nhạo báng vì một loạt những biểu hiện đáng xấu hổ trước các nhà lãnh đạo thế giới khác.
Trong khi hình ảnh cá nhân của Giang bị hạ thấp, vị trí trong đảng chưa ổn định, thì Pháp Luân Công lại phát triển quá nhanh, được trao giải thưởng và mến mộ trên khắp Trung Quốc, gồm cả nhiều cơ quan chính phủ. Hơn nữa, Pháp Luân Công đã mang lại sự hồi sinh cho các giá trị truyền thống mà chế độ cộng sản đã ra sức đàn áp và xóa bỏ hàng thập kỷ.
Theo nhiều quan chức xung quanh Giang, ông ta cảm thấy tuyệt vọng.
Bởi vậy, Giang đã tìm cách củng cố quyền lực của mình và dập tắt sự hồi sinh của các giá trị truyền thống này, quay sang vận dụng những thủ đoạn mà nhiều lãnh đạo ĐCSTQ trước đây đã sử dụng: phát động một chiến dịch bạo lực nhằm biến một nhóm nhỏ chiếm 5% dân số Trung Quốc thành kẻ thù để tiêu diệt, đồng thời khiến cho 95% phần còn lại phải phục tùng, từ đó gây dựng quyền lực cho chính mình.
Theo tờ Washington Post, “Cuộc đàn áp [Pháp Luân Công] được tiến hành nhằm thể hiện và củng cố quyền lực của giới lãnh đạo Trung Quốc… Các nguồn tin từ ĐCSTQ cho rằng Ban Thường vụ Bộ Chính trị không đồng thuận với cuộc đàn áp, và rằng Chủ tịch Giang Trạch Dân đã đơn phương quyết định phải tiêu diệt Pháp Luân Công.” Một quan chức ĐCSTQ nhận định về việc này rằng: “Điều này rõ ràng là phục vụ lợi ích cá nhân của Giang.”
Trong một bài báo tháng 2 năm 2001, Willy Lam – nhà phân tích về Trung Quốc cấp cao của CNN bấy giờ, viết rằng Giang “dường như đang lợi dụng phong trào quần chúng để thúc đẩy lòng trung thành với ông ta.”
Cho đến nay, hơn 20 năm sau, cuộc bức hại này vẫn tiếp diễn.