Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc.

[MINH HUỆ 18-11-2016] Tôi muốn chia sẻ câu chuyện về một mâu thuẫn đã tôi luyện tâm tính của một học viên Pháp Luân Đại Pháp như tôi. Chuyện này đã xảy ra từ sáu năm về trước. Tôi chỉ có thể hóa giải được mâu thuẫn sau khi nghiêm túc nhìn nhận rằng tôi luôn luôn cần phải có tâm đại nhẫn của một người tu luyện.

Năm 2010, cả chồng tôi và tôi đều vui mừng đón con trai về thăm nhà nhân dịp tết Trung Thu. Đã hai năm rồi chúng tôi mới gặp lại con.

Trước khi chúng tôi có cơ hội cùng nấu bữa cơm gia đình, chồng tôi ra ngoài giúp đỡ một người bạn và tôi thì đi gặp một đồng tu vài giờ liền. Chị ấy gọi điện thoại và nói rằng một chuyên gia máy tính đang đến chỗ chị ấy. Vài tuần trước máy tính của tôi bị hỏng và tôi thực sự cần được cài lại giúp hệ điều hành.

Tôi tính toán có thể quay về nhà kịp giờ nấu bữa tối, vì thế tôi bảo con trai chuẩn bị sẵn tất cả các nguyên liệu thực phẩm. Tôi gọi điện thoại cho con khi đang trên đường đến nhà của đồng tu. Con bảo tôi rằng bố cháu vừa về nhà và bảo tôi về nhà ngay khi xong công việc. Tôi đồng ý và rồi tháo pin điện thoại trước khi vào nhà của học viên đó.

Tuy nhiên, chuyên gia máy tính đã bị bận việc gì đó và không thể giúp tôi được. Chị ấy bảo tôi tự làm theo hướng dẫn đã được viết ra.

Tôi nghĩ đến việc gọi điện thoại cho chồng và bảo anh rằng tôi có thể về nhà muộn, nhưng tôi không muốn mất thời gian đi ra ngoài và lắp pin vào điện thoại. Vì thế tôi đã dành toàn bộ thời gian tập trung cài máy tính.

Trên đường về nhà, ngay khi bật điện thoại lên, tôi nhìn thấy rất nhiều tin nhắn của chồng, con trai và thậm chí của chị gái. Tôi gọi cho chồng và nghe thấy giọng nói giận dữ của anh. Anh hỏi tôi vì sao lại phải tắt điện thoại và giấu anh. Chị gái tôi cũng bực mình với tôi vì đã làm cho cả nhà lo lắng.

Tôi nhận ra rằng đây là một khảo nghiệm để tôi trui luyện tâm tính của mình. Tôi tin rằng mình đang làm một việc chân chính, nhưng gia đình thì tức giận vì tôi đã không trả lời điện thoại sớm. Chồng tôi luôn rất ủng hộ việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh không bao giờ can thiệp vào nỗ lực giảng chân tướng của tôi. Vì sao hôm nay anh lại tức giận tôi như thế?

Tôi nhớ lại lời Sư phụ giảng trong “Thế nào là đệ tử Đại Pháp” trong Giảng Pháp ở Pháp hội lần thứ XI

“Gặp phải mâu thuẫn, bất kể mình đúng hay sai, đều nghĩ về bản thân: Việc này mình có chỗ nào không đúng? Có phải mình thật sự xuất hiện cái gì không đúng? Đều là đang nghĩ như vậy, niệm đầu tiên nghĩ chính mình, nghĩ vấn đề, ai không như vậy thì chư vị không phải là một người tu luyện Đại Pháp chân chính. Đây là Pháp Bảo của tu luyện, đây là một đặc điểm của tu luyện của đệ tử Đại Pháp chúng ta. Bất cứ gặp phải chuyện gì, niệm đầu tiên trước hết xét về mình, cái này gọi là “hướng nội tìm”.”

Tôi biết rằng tôi cần phải hướng nội. Tôi nhận ra rằng mình vẫn bị mắc vào tâm không thích bị phê bình. Khi chồng phê bình, tôi luôn cảm thấy không đúng và muốn tranh luận. Chỉ vài ngày trước đây thôi, anh ấy đã nói vài điều gì đó không tốt về tôi. Mặc dù trên bề mặt tôi kìm nén sự thôi thúc muốn cãi lại, nhưng sâu thẳm trong tôi là sự tức giận.

Sư phụ giảng cho chúng ta trong “Thế nào là Nhẫn?” trong Tinh Tấn Yếu Chỉ:

“Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính. Nhẫn mà uất hận, uỷ khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện.”

Tôi nhận ra Sư phụ đang ban cho tôi một cơ hội để đạt được tiêu chuẩn của nhẫn. Tôi quyết định giữ bình tĩnh trong bất cứ hoàn cảnh nào.

Khi tôi trở về nhà là đã 9 giờ tối. Tôi phải gọi điện thoại cho con trai mở cửa vì chồng tôi đã khóa trái cửa.

Ngay lập tức tôi xin lỗi chồng, nhưng anh vẫn vô cùng tức giận mà nói: “Tôi không muốn nghe cô xin lỗi. Tôi không biết chúng ta có thể duy trì cuộc hôn nhân này thế nào. Lâu lắm rồi con trai mới về nhà, nhưng cô lại đi ra ngoài vào ngày quan trọng như thế. Tôi đã bảo cô là luôn phải báo cho tôi biết là cô đang ở đâu, nhưng cô lại tắt máy điện thoại!”

Anh tức giận đến mức đã ném luôn một đĩa thức ăn xuống sàn nhà trước khi lao ra ngoài.

Tôi bất động tâm và chỉ dọn dẹp đống đổ vỡ. Nửa giờ sau đó tôi lại xin lỗi chồng khi anh trở về nhà.

Sáng hôm sau anh hoàn toàn bình thường, như là không có việc gì xảy ra vậy. Trong không khí vui vẻ, ba chúng tôi đã đến thăm ông bà.

Mâu thuẫn gia đình đã được hóa giải! Tôi cảm nhận được uy lực của Đại Pháp. Nếu tôi lấy lý do an toàn để cãi lại chồng, thì chắc hẳn anh ấy sẽ khăng khăng đòi ly hôn. Tôi rất vui rằng Sư phụ đã chỉ cho chúng ta luôn luôn phải nhớ bảo trì tâm đại nhẫn của người tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/18/337687.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/12/11/160294.html

Đăng ngày 17-1-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share