Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-12-2013] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 10 năm. Ban đầu, tôi đề cao một cách nhanh chóng. Những thứ tôi không chấp trước cho lắm đã rất nhanh được loại bỏ. Ví dụ, tôi không chấp trước vào tiền bạc và thức ăn nhiều như trước kia nữa, và tôi có thể buông bỏ tình cảm đối với con cái. Nhìn lại, căn cơ bẩm sinh của tôi có vẻ tốt, nhưng đề cao hơn nữa thì lại rất khó khăn.

Khi tôi muốn đề cao tầng thứ hơn nữa, nhiều thứ chấp trước đặc biệt ngoan cố đột nhiên xuất hiện, gây ra nhiều can nhiễu trong cuộc sống hàng ngày của tôi. Trong đó, chấp trước vào danh của tôi là đặc biệt mạnh mẽ.

Tôi được coi là người có tính hào phóng. Tôi luôn hứa sẽ giúp đỡ bất cứ khi nào có người nhờ vả, bất kể việc đó là đúng hay sai, hay tôi có khả năng giúp hay không. Tôi hứa giúp bởi vì tôi rất quan tâm đến thể diện của mình và sợ rằng ai đó sẽ nghĩ tôi không được rộng rãi.

Tôi đã cố gắng khiêm tốn và sống một cuộc sống bình dị. Tuy nhiên, sau khi cuộc bức hại bắt đầu, địa vị xã hội và thu nhập của tôi trở nên sa sút và thấp hơn nhiều so với bạn bè đồng trang lứa, những người là lãnh đạo công ty hay chủ doanh nghiệp. Tôi bắt đầu cảm thấy thua kém mỗi khi gặp gỡ họ. Tôi thường xuyên lo lắng về tình trạng của mình và bị phân tâm mỗi khi có xung đột xảy đến.

Tôi đã rất nỗ lực tìm kiếm những cơ hội để gây dựng danh tiếng cho bản thân. Ý tưởng về việc bắt đầu một công việc kinh doanh đã đến với tôi hàng chục lần. Tuy nhiên, mỗi lần điều này xuất hiện, nó lại can nhiễu đến chuyện tôi làm tốt ba việc, và tôi luôn cảm thấy hối lỗi ngay sau đó.

Hướng nội

Tôi hiểu được từ trong Pháp rằng cuộc sống của tôi là để dành cho tu luyện, vì vậy tôi phải theo sự an bài của Sư phụ, cũng như cân bằng những khía cạnh khác trong đời sống. Tuy vậy, vì vướng mắc vào danh, tôi liên tục bị phân tâm và lãng phí rất nhiều thời gian quý báu.

Cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng tôi không có hy vọng trở nên nổi tiếng, nhưng sau đó tôi lại bắt đầu chấp trước vào việc tìm kiếm sự ngưỡng mộ từ các học viên. Tôi thường đến nhóm học Pháp và nói về kinh nghiệm tu luyện của bản thân. Dần dần, tôi tự xem mình như một “thủ lĩnh”.

Tôi đã không nhận ra điều này cho đến khi có một học viên ít xuất hiện nói rất nhiều trong suốt buổi học nhóm. Tôi trở nên không vui vì anh ấy dường như đang lấn át vị trí của tôi. Mặc dù không nói gì nhưng tôi lại tập trung vào việc tìm thiếu sót của anh ấy một cách xuẩn ngốc.

Sau đó, tôi bình tâm lại và nhận ra các chấp trước đáng sợ của mình vào danh tiếng và đố kị.

Khi tôi gửi bài cho Minh Huệ Net, chấp trước vào danh của tôi đã bị phơi bày hoàn toàn. Ban đầu, tôi rất khiêm nhường và cố gắng hết sức để chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình. Sau đó, khi một vài bài viết của tôi được đăng tải, tôi bắt đầu cảm thấy tự hào về bản thân. Kể từ đó, mỗi khi bật máy tính lên, việc đầu tiên tôi làm là kiểm tra xem những bài viết của tôi đã được đăng lên hay chưa.

Thái độ của tôi đã thay đổi một cách hoàn toàn từ khiêm tốn sang tự mãn, từ việc viết bài để làm phong phú nội dung cho trang web trở thành việc viết bài chỉ để được công nhận. Tôi đã không giữ được tâm trong sạch và phát triển chấp trước mạnh mẽ vào việc chứng thực bản thân.

Thực ra, ngay cả nếu một ai đó có bản sự, những bản sự này đều là do Sư phụ ban tặng. Nhưng một số học viên lại nhầm lẫn tin rằng tự mình đã phát triển được kỹ năng đặc biệt hay tài năng nào đó.

Tôi nhận ra chấp trước tự mãn của mình đã đến cực độ. Về điểm này, tôi biết rằng tâm tính của mình đã rớt xuống. Tôi đã viết bài với mục đích chứng thực bản thân. Vậy thì rốt cuộc những bài viết kia có chỗ nào tốt?

Vợ tôi đề nghị tôi đổi bút danh. Tôi bảo cô ấy rằng tôi sẽ không được công nhận nếu dùng một tên khác. Tôi lầm tưởng rằng tôi đã kiếm được một chút danh vọng thông qua công việc này. Nếu tôi đổi bút danh, chẳng phải là tôi sẽ bị mất nó sao?

Mỗi khi bị quấy nhiễu bởi chấp trước vào danh, tôi lại cố tìm ra câu trả lời bằng việc học Pháp. Nhưng quá trình này luôn giống như bóc từng lớp vỏ của một củ hành tây. Khi tôi vừa vượt qua được một lớp, tôi lại phát hiện ra chấp trước này còn có gốc rễ sâu hơn. Điều này khiến tôi khó phân biệt được tình trạng tu luyện của mình.

Chấp trước mạnh mẽ này đã ảnh hưởng đến sự chuyên tâm của tôi trong việc làm ba việc, thế nên tôi rất đau khổ và buồn bã. Tôi tự hỏi tại sao tôi lại không thể buông bỏ một điều nhỏ nhoi như vậy và tại sao tôi lại phải đối diện với nó hết lần này đến lần khác. Ý niệm về cái gọi là danh tiếng của tôi thậm chí có lúc trở nên mạnh hơn. Tôi bị can nhiễu nặng nề và không biết làm thế nào để tiến lên trong tu luyện bản thân.

Tiến đến đột phá

Sau khi tìm kiếm hướng nội nhiều lần, cuối cùng tôi cũng khám phá ra vấn đề làm cho tôi khó chịu và kiểm soát ý niệm của tôi. Đó là chấp trước mạnh vào cái tôi, điều được hình thành qua nhiều kiếp sống. Cái “tôi giả” này rất kiêu ngạo; nó luôn bướng bỉnh tự coi mình là vĩ đại và thông minh. Bởi thế cho nên, tôi không thể chịu được một chút chỉ trích nào. Nếu không, “cái tôi giả” này sẽ bị tổn thương.

Bởi vì xem bản thân mình là vĩ đại, tôi luôn tìm cơ hội để thể hiện bản thân. Và tôi không bao giờ có thể buông bỏ nó. Tệ hơn nữa, tôi thậm chí còn lố bịch tạo ra những cơ hội để khoe khoang và chứng thực bản thân. Lấy ví dụ, có một lần không ai để ý rằng bài viết của tôi đã được đăng trên Minh Huệ, vậy là tại buổi học Pháp nhóm, tôi cố tình nói với mọi người tôi là tác giả của bài viết đó.

Nhìn lại, tôi nhận ra rằng tôi đã luôn cố gắng để nổi trội trong xã hội người thường và để chắc chắn rằng những người khác biết tôi rất có năng lực. Tôi thường bị ám ảnh bởi điều này đến mức làm tình hình trở nên bế tắc, và tôi đã phạm phải rất nhiều sai lầm lố bịch.

Sư phụ giảng:

“Tôi cũng muốn nói rằng, bản tính của quý vị trong quá khứ về căn bản là vị ngã và ích kỷ. Từ nay trở đi, bất kể quý vị làm điều gì, hãy nghĩ đến người khác trước, như thế để thực ngộ được vô ngã và vị tha. Từ nay trở đi, dẫu quý vị làm gì, hãy quan tâm đến người khác—thậm chí đến cả thế hệ tương lai—cùng với sự ổn định vĩnh cửu của Đại Pháp.” (Vô lậu trong Phật tính, Tin tấn yếu chỉ)

Để tiến nhập vào vũ trụ mới, chúng ta phải vứt bỏ tất cả những ý niệm ích kỷ. Đây là một quan thiết yếu đối với tất cả mọi người. Vũ trụ mới hoàn toàn tương đồng với vô ngã, nên trong quá trình tu luyện chúng ta phải thay đổi một cách căn bản từ ích kỷ sang vô ngã, nếu không chúng ta sẽ không thể trở thành những sinh mệnh của vũ trụ mới.

Sau khi ngộ ra điều này, tôi đã hạ cái “tôi giả” tự cao, kiêu ngạo của mình xuống. Sau đó tôi cảm thấy mình là một người rất bình thường với thái độ của một người bình thường. Mọi thứ đều được cấp bởi Đại pháp, và chúng ta nên thấy biết ơn vì có cơ hội nhận được sự cứu độ thực sự! Khi hiểu ra điều này, tôi không bao giờ còn quan tâm đến chấp trước nhỏ nhoi vào danh, và chấp trước vào được và mất nữa.

Là người tu luyện, chúng ta sẽ ít gặp can nhiễu hơn nếu chúng ta chú tâm vào làm ba việc với một tâm thái thuần tịnh. Chúng ta giờ đang ở trong giai đoạn cuối cùng của Chính Pháp, và thời gian đang trôi qua rất nhanh! Vậy mà, vẫn còn rất nhiều người chưa biết được chân tướng.

Để có thể giúp nhiều người hơn nữa được đắc cứu, chúng ta cần phải tu bản thân cho tốt và buông bỏ chấp trước vào cái tôi. Chỉ khi đó chúng ta mới có thể sử dụng đầy đủ trí huệ và năng lực mà Đại Pháp cấp cho chúng ta.

Trên đây chỉ là hiểu biết của tôi tại tầng thứ tu luyện hiện tại. Xin vui lòng chỉ ra nếu có bất kỳ điều gì không đúng đắn.

____________________________________________

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/26/剖析自我-放下对名的执着-283156.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/23/143782.html

Đăng ngày 23-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share