Bài viết của một học viên ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-10-2013] Ngay khi chồng tôi và tôi bước vào nhà bố tôi, em trai tôi bắt đầu quát chúng tôi. Đây là một bữa tiệc gia đình nhân một kỳ nghỉ lớn và mọi người đã có mặt đông đủ. Tôi luôn cố tránh bị mất mặt trước mọi người để giữ thể diện. Tôi nhận ra là chúng tôi đã đến trễ, nhưng em tôi vẫn tiếp tục kể lể, liệt kê tất cả các lỗi lầm của tôi. Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi sẽ lập tức bảo vệ bản thân và đáp trả. Nhưng lần này, tôi bình tĩnh đón nhận và thậm chí còn cảm thấy mình thật tệ – Tôi không biết làm sao mà tôi lại xúc phạm em tôi trong suốt bao nhiêu năm như vậy!
Tôi là một kỹ sư cao cấp và là phó chủ tịch của một viện nghiên cứu. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996. Nhờ tu luyện trong nhiều năm nên tâm tính của tôi đã thay đổi theo những chiều hướng tích cực và kỳ diệu, tôi muốn chia sẻ với các bạn những gì tôi đã đạt được. Hơn mười năm qua, tôi cảm nhận được sự từ bi vô lượng của Sư phụ và sự kỳ diệu của Đại Pháp. Với tất cả tấm lòng, tôi muốn chân thành cảm ơn Sư phụ. Cảm ơn Sư phụ!
Mọi thắc mắc đều được giải đáp sau khi tìm thấy Đại Pháp
Khi tôi còn nhỏ, tôi thường xuyên tự hỏi tại sao chúng ta có mặt ở đây và chuyện gì sẽ xảy ra sau khi chúng ta chết. Tôi nghĩ, “mình sẽ không còn tồn tại nữa”. Thậm chí tôi đã khóc vì không biết được ý nghĩa của cuộc đời. Mỗi khi nhìn những người già, tôi tự nói với chính mình rằng tôi không nên lớn lên và trở thành một trong số họ – những người đang tiến về giai đoạn cuối của cuộc đời.
Tôi cũng đi tìm nguồn gốc của sự sống. Ví dụ, cỏ mọc lên từ đất khi mùa xuân đến. Cá nhỏ xuất hiện trong vũng nước sau cơn mưa. Những điều này từ đâu mà đến? Để trả lời cho câu hỏi đó, tôi đã tìm kiếm thông qua giáo lý của các tôn giáo, bao gồm cả Phật gia, Đạo gia, Chu dịch, Bát quái, bói toán và các sách khí công. Các khí công sư, hoặc những người có năng lực siêu nhiên không thể cho tôi một câu trả lời thỏa đáng. Một nhà sư Mật tông nói với tôi, “Ngay cả Phật Thích Ca Mâu Ni cũng không nói về những gì cô muốn biết.”
Tôi tập nhiều loại khí công khác nhau cũng như Thiền tông. Thỉnh thoảng tôi ngồi thiền từ 03-04 giờ mỗi lần. Thiên mục của tôi đã khai mở. Tôi kể với mọi người về những gì tôi nhìn thấy thông qua thiên mục, nhưng không ai có thể giải thích cho tôi chính xác những gì đã xảy ra. Cuối cùng, thiên mục của tôi đã đóng lại.
Tôi thấy quyển Chuyển Pháp Luân trong một hiệu sách vào cuối năm 1996. Tôi nhanh chóng lướt qua nó nhưng rồi đặt nó lại. Đồng nghiệp của tôi thường hay nói về Pháp Luân Công. Em rể tôi từng cho tôi một cuốn sách giới thiệu về Pháp Luân Công, nhưng tôi nghĩ nó thật khó tin. Sau đó em rể lại đưa tôi một cuốn băng video Sư phụ Lý giảng Pháp tại Tế Nam. Trường năng lượng rất mạnh mẽ khi tôi xem các đoạn băng đó. Tôi nhận ra rằng Pháp này quả thật rất rộng lớn và không chần chừ chia sẻ với bố mẹ mình.
Mười chín thành viên trong gia đình tôi đều bắt đầu bước vào tu luyện. Sư phụ cho tôi nhiều điểm hóa và tôi đã ngộ ra nhiều pháp lý. Mỗi ngày tôi không còn luẩn quẩn và buồn bã nữa. Tôi luôn cảm thấy tràn đầy năng lượng và lạc quan.
Sức mạnh phi thường của Đại Pháp
Ngày 20 tháng 07 năm 1999, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Vì tôi là một Đảng viên, cấp trên của tôi đã rất nghiêm túc yêu cầu tôi dừng tu luyện. Ông nói chuyện với tôi mỗi ngày, gây áp lực để tôi từ bỏ niềm tin của mình. Vài người ở bên ngoài giám sát nhà tôi suốt đêm, như thể là tôi có thể bị bắt bất cứ lúc nào.
Tôi bị bắt bất hợp pháp vào cuối năm 2000 trong một cửa hàng in, nơi tôi sao chép lại các bài giảng của Sư phụ. Công an rất ngạc nhiên khi chúng tôi có thể có được những bài viết mới đây của Sư phụ. Vào thời điểm đó, rất ít người biết cách sử dụng máy tính, vì vậy, họ xem tôi như một nhân vật quan trọng và thẩm vấn tôi.
Nhà của tôi còn bị lục soát. Viên chức Phòng 610 thành phố cũng thẩm vấn tôi. Một người đàn ông bắt đầu vu khống Sư phụ và tôi bắt đầu phát chính niệm để ngăn anh ta lại. Sau đó anh ta cảm thấy có gì đó mắc kẹt trong cổ họng và anh ta không thể nói hết câu. Cuối cùng anh ta đứng dậy khỏi ghế, bỏ đi và không quay trở lại.
Vào một buổi tối, tôi bắt xe buýt đi phát tài liệu giảng chân tướng ở một khu dân cư mới xa xôi. Sau khi lên xe, trời bắt đầu âm u và trông như sắp có bão. Tôi tự hỏi, “có nên đi hay không?” Tôi không có dù, chỉ có một túi đầy tài liệu. Sẽ thế nào nếu tôi bị ướt? Trong lúc chần chừ, tôi chính lại tư tưởng của mình và loại bỏ những can nhiễu rồi quyết định đi tiếp.
Trời mưa xối xả khi tôi đến nơi, nhưng rồi nhanh chóng biến thành mưa phùn. Tôi đi bộ khoảng nửa dặm trước khi đến một cửa hiệu. Sau đó trời đột nhiên mưa như trút nước lần nữa. Tôi đi vào cửa hiệu để tránh mưa. Mười phút sau, nước đã lên đến mắt cá chân của tôi. Sau đó mưa nhỏ lại lần nữa. Tôi đi tiếp nửa dặm nữa trước khi đến nơi. Ngay khi tôi bước vào một tòa nhà, mưa lại tiếp tục xối xả. Khi tôi rời đi, mưa nhỏ lại. Rồi khi tôi bước vào một tòa nhà, trời lại mưa lớn. Cứ như là tôi đang ẩn mình trong những khoảng ngắt của cơn mưa.
Khi tôi phát xong tài liệu thì lúc đó là 10 giờ đêm. Không còn ai trên đường. Mưa nhỏ lại lần nữa. Một chiếc xe cảnh sát tiến về phía tôi. Đèn trước của xe rọi sáng đường tôi đi. Tôi kéo ống quần lên và bước đi cẩn thận trong nước cao tới đầu gối trước khi tới đường cái. Tôi rất cảm động bởi Sư phụ luôn chăm sóc chúng ta.
Trước Thế vận hội Bắc Kinh năm 2008, tôi bị bắt vì giảng chân tướng và bị đưa đến trại lao động cưỡng bức Vương Thôn. Tuy nhiên, công an lại không thể mở được còng tay. Nếu Thần không cho phép, họ sẽ không thể mở được chúng. Dù cho họ có sử dụng tất cả các loại công cụ, bao gồm cả kìm, búa, tua vít và một cái cưa, họ cũng không thể mở được còng tay. Vì vậy mà trại lao động từ chối nhận tôi.
Công an hỏi tôi có sử dụng phép thuật không. Cái còng tay vẫn mở được khi họ còng tôi. Bây giờ họ không thể mở nó ra. Tôi trả lời, “Nếu các anh làm một điều gì đó chân chính, thì Thần sẽ trợ giúp. Tại sao các anh không nghĩ tới điều này? Tại sao các anh lại bị lạc trên đường đến trại lao động? Tại sao các anh không thể mở còng tay tôi? Làm điều tốt thì được phúc báo, làm điều ác sẽ bị quả báo. Những gì các anh làm đối với các học viên thì cũng giống như làm với chính mình vậy.” Họ không nói gì và bắt đầu suy nghĩ về những điều tôi nói.
Khi đến trại lao động, tôi bị giam trong một căn phòng nhỏ. Mỗi ngày, lính canh buộc tôi phải đứng quay mặt vào tường từ 05 giờ 30 sáng đến nửa đêm hoặc 02 giờ sáng, sau đó tôi được phép ngủ 02-04 tiếng. Họ chỉ cho tôi quỳ gối trong lúc ăn. Thời gian còn lại trong ngày, tôi bị bắt phải đứng.
Mùa hè ở thành phố Truy Bác rất nóng, và tôi bị nhốt trong một căn phòng nóng bức. Quần áo của tôi ướt sũng mồ hôi, và trở nên thô cứng. Tôi vẫn nhẩm lại Pháp của Sư phụ. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy mình được nhấc bổng và nâng lên từ từ. Cơ thể tôi không còn nặng nề nữa, và cứ như là tôi đang đứng trên bông. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã gánh chịu giúp tôi. Tôi bị giam trong căn phòng đó hơn 10 ngày. Chân và bàn chân của tôi sưng lớn đến nỗi giày của tôi bị rách toác.
Tôi đã tuyệt thực để phản đối cuộc đàn áp. Kết quả là, lính canh buộc tay tôi vào mặt sau của một chiếc ghế và buộc chân tôi vào chân ghế. Một lính canh túm lấy tóc tôi và nhét một ống nhựa vào mũi để bức thực tôi. Tôi nhắm mắt lại và cầu Sư phụ giúp đỡ. Rồi tôi thấy cái ống nhỏ như một que diêm, và không khó khăn gì khi họ nhét vào mũi tôi. Trong không gian này, tôi nôn ra tất cả những gì họ đã cố gắng cho tôi ăn. Tôi không phải chịu đựng quá nhiều khổ sở.
Mặc dù tôi ăn ít và trở nên ốm nhom, nhưng trông tôi tràn đầy năng lượng. Hai tháng sau, gia đình tôi rất ngạc nhiên khi thấy tôi trông rất khỏe và có sắc mặt sáng khi họ đến thăm. Họ đã nghĩ rằng tôi phải được khiêng ra trên một chiếc cáng, nhưng tôi đã bước ra bằng chính đôi chân của mình. Tất cả những trải nghiệm của tôi phản ánh sự kỳ diệu của Đại Pháp.
Học Pháp và cải thiện tâm tính
Tôi từng tập trung vào những việc làm chứng thực Pháp, mà không xem trọng việc học Pháp và đề cao tâm tính của mình. Việc này dẫn đến nhiều mâu thuẫn và bị bắt giữ nhiều lần. Tôi cũng trải qua những khổ nạn về thể chất. Bây giờ chúng tôi học Pháp cùng nhau, và nhiều chấp trước đã được loại bỏ. Chính niệm của chúng tôi cũng mạnh hơn. Sư phụ giảng
“Tu nội mà an ngoại” (Tinh tấn yếu chỉ) ” … ‘Tướng do tâm sinh.'” (Giảng Pháp tại Hội nghị Đại Kỷ Nguyên – 2009)
Khi quan niệm của tôi thay đổi và tôi tìm kiếm nguyên nhân bên trong mình, mọi thứ xung quanh tôi trở nên yên bình.
Tôi là chị cả, và bố mẹ tôi luôn nghiêm khắc với tôi. Các em trai và em gái của tôi tôn trọng tôi. Tôi luôn là người đưa ra quyết định cuối cùng trong các vấn đề của gia đình, vì vậy tôi cảm thấy tôi giỏi hơn người khác.
Tuy nhiên, sau khi mẹ mất, tôi không được tôn trọng nữa. Cả gia đình bắt đầu đối xử với tôi như thể tôi đã xúc phạm tất cả bọn họ. Bố tôi nói rằng tôi sẽ không được thừa kế gì từ họ cả. Tất cả đồ trang sức và tiền bạc mẹ cho tôi đã được chia cho các anh chị em của tôi. Hơn nữa, tôi phải thanh toán tất cả những sự kiện mà gia đình tôi tổ chức. Bố tôi thường chỉ trích và làm bẽ mặt tôi trước mặt những người khác, đặc biệt là trước mặt các cháu trai và cháu gái của tôi. Tôi thường bỏ đi trong nước mắt.
Tôi không ngừng nhắc nhở mình rằng tôi là một học viên và tôi nên chịu đựng thay vì đáp trả lại ông. Khi tôi đo lường nó với các nguyên lý của Pháp, tâm tôi thư thái. Có lẽ tôi đã mắc nợ bố tôi từ kiếp trước. Tôi có nên trả lại cho ông không? Dù cho tôi cảm thấy buồn hay vui, tôi vẫn phải trả món nợ đó. Đây chẳng đúng là một cơ hội tu luyện sao? Vậy sao không trả nợ một cách vui vẻ?
Sau khi điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, tôi cảm thấy thanh thản trong tâm và cơn giận dữ biến mất. Bố tôi cũng dịu xuống và không nặng nề với tôi như trước. Khi ông về quê sau 20 năm xa cách, tôi làm những gì ông yêu cầu và sắp đặt mọi thứ. Điều này khiến ông cảm động sâu sắc. Ông để tất cả những đồ có giá trị và tiền tiết kiệm ở nhà tôi. Ông nói nhà tôi là nơi an toàn nhất bởi vì tôi là học viên Pháp Luân Công.
Tôi đã từng tự ái rất cao và chấp trước vào việc giữ thể diện. Tôi mong đợi người khác khen ngợi những gì tôi làm. Thái độ này đã đưa đến rất nhiều rắc rối khi tôi mới bắt đầu tu luyện.
Một ngày, chúng tôi tập hợp lại với nhau để cùng bố tôi tổ chức một bữa tiệc, nhưng tôi đến hơi trễ. Ngay khi tôi đến, em trai tôi bắt đầu quát vào mặt tôi trước toàn thể gia đình và nó mắng suốt một lúc lâu. Tôi không động tâm mà vẫn đi chuẩn bị bữa tối. Khi mọi người ngồi vào chỗ, em tôi phàn nàn rằng tôi đã làm nhiều điều không đúng. Như thể là nó đang chủ đích gây khó dễ cho tôi. Bố tôi hành xử như là ông không dính dáng gì đến chuyện đó, và ông không ngăn em tôi đào bới lỗi lầm của tôi. Những người khác thì giữ im lặng như là sắp có bão vậy.
Mặc dù vậy tâm tôi rất tĩnh, và tôi lắng nghe em trai mình mà không nói lời nào. Tôi cảm thấy một chút tội lỗi rằng tôi đã không quan tâm đến nó trước đây. Chồng tôi không thể chịu được nữa, và bắt đầu bênh vực tôi. Tôi cười và nói, “Đừng tranh cãi hay bảo vệ em. Nếu em đã làm gì đó sai, thì đó là lỗi của em. Em không cần mọi người tâng bốc em. Em cần biết nghĩ cho mọi người khác.”
Tôi nói với chính mình rằng tôi là một học viên và không nên hành xử như người thường. Tôi thành thật xin lỗi, vẫn rất bình tĩnh, và không giận dữ chút nào. Tôi thực sự cảm thấy rằng em tôi đã rất thành thực và thẳng thắng. Bố tôi khen tôi đã đề cao tâm tính. Tôi biết là Sư phụ đã dùng lời của ông để khích lệ tôi.
Kết quả là tất cả mọi người thoải mái và bắt đầu nói chuyện vui vẻ và chân thành. Đó là bởi vì tôi đã chú trọng học Pháp nên mới có thể vượt qua khảo nghiệm tốt. Khi gặp phải mâu thuẫn, tôi có thể hướng nội và tìm ra lỗi của mình nên môi trường xung quanh tôi thay đổi đáng kể:
” … Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh.” (Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân)
Đại Pháp rất tốt và có thể cải biến tâm trí con người ta cũng như vũ trụ.
Trên đây là kinh nghiệm tu luyện và thể ngộ của cá nhân tôi về Pháp. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/10/30/得法修心-佛光普照可救人-281661.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/15/143217.html
Đăng ngày 15-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.