Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 21-01-2023] Ngày 30 tháng 11 năm 2022, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) công bố tin cựu Tổng Bí thư Giang Trạch Dân qua đời. Theo luật hình sự hiện đại thì thông thường không truy cứu trách nhiệm hình sự đối với người đã chết. Năm ấy, cũng vì nguyên nhân này mà thẩm phán của phiên tòa Nuremberg không đưa ra được phán quyết cho Adolf Hitler khi y tự sát.

Tuy nhiên, những vụ xét xử người đã chết, dù hiếm gặp, nhưng vẫn có tiền lệ ở cả thời cổ đại và hiện đại. Joan of Arc (1412-1431), vị Thánh bảo trợ của nước Pháp, bị kết tội là kẻ dị giáo và bị xử tử. Mấy thập kỷ sau, một đơn kháng cáo chính thức được đệ trình, và bản án của bà được hủy bỏ vào năm 1456. Manente degli Uberti (1212-1264), một nhà lãnh đạo quân sự và quý tộc người Ý, bị khai quật tử thi và xét xử vì tội dị giáo vào năm 1283. Ông bị kết tội, và tử thi của ông đã bị hành quyết sau khi khai quật. Henry Plummer (1832-1864), một kẻ sống ngoài vòng pháp luật ở miền Tây nước Mỹ, bị buộc tội đã giết nhiều người và bị xét xử sau khi chết (sau đó được tuyên bố là án oan) vào năm 1993. Sergei Magnitsky (1972-2009) là một cố vấn thuế và luật sư tại Nga đã chết trong tù năm 2009. Năm 2013, ông bị kết tội trốn thuế. Bản án oan sai của ông bị cộng đồng quốc tế lên án. Cuối năm 2012, Quốc hội Hoa Kỳ ban hành Đạo luật Magnitsky nhằm trừng phạt các quan chức Nga chịu trách nhiệm về cái chết của ông. Đạo luật này sau đó được mở rộng nhằm xử lý thủ phạm nhân quyền nói chung. Một số quốc gia khác, trong đó có Vương quốc Anh, Canada và Liên minh Châu Âu cũng đã thông qua những đạo luật tương tự.

Những ví dụ trên chỉ ra rằng các bị cáo dù đã chết vẫn có thể bị truy tố. Hoàn toàn có khả năng kết tội kẻ phạm tội hay lật lại án oan ngay cả sau khi bị cáo đã chết.

Bên cạnh hình phạt do tòa án đưa ra, còn có các hình thức trừng phạt khác cho kẻ phạm tội sau khi đã chết. Về sự việc này, có thể kể đến Tần Cối, viên tể tướng khét tiếng thời Nam Tống. Sau khi qua đời vào năm 1155, Tần Cối vẫn bị tước bỏ chức vị và đổi thụy hiệu hai lần: một là “Mậu Xú” (phản bội) do Hoàng đế Ninh Tông đặt vào năm 1206; hai là “Mậu Ngận” (gian ác) Hoàng đế Lý Tông đặt vào năm 1254. Trong Sử ký, Tần Cối bị liệt vào cuốn “Tiểu sử kẻ phản quốc”.

Với những trường hợp nêu trên, tôi tin nhất định sẽ có sự thẩm phán công bằng và thích đáng đối với những tội ác của Giang – kẻ ra lệnh bức hại Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999 và lãnh đạo đất nước bằng tham nhũng, để phán tội cho ông ta là một trong những lãnh đạo hủ bại, dâm ô, tà ác nhất trong lịch sử.

Gần đây, trang Minh Huệ đã đăng nhiều bài viết về Giang, như “Vì sao nói Giang Trạch Dân là thủ phạm làm bại hoại đạo đức người Trung Quốc?”, “Di sản của Giang Trạch Dân”, và “Bảng thành tích của Giang Trạch Dân toàn điểm kém”.

(Tiếp theo Phần 1)

1. Tầm quan trọng của việc cứu người Trung Quốc

Cuộc bức hại Pháp Luân Công do Giang Trạch Dân phát động vào năm 1999 là chiến dịch chính trị nhắm vào những người dân vô tội. Đó là cuộc bức hại phi lý và vô đạo đức ngay từ đầu bởi ba lý do chính:

Thứ nhất, nhóm người bị nhắm đến (các học viên Pháp Luân Công) không vi phạm bất kể luật nào, họ chỉ muốn tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, trở thành những công dân tốt hơn. Bản chất của cuộc bức hại này là độc ác.

Thứ hai, chính sách bức hại của Giang rất tàn nhẫn, khiến các học viên phải chịu nhiều hình thức ngược đãi như sách nhiễu, bắt giữ, giam cầm, tra tấn, phạt tiền, đình chỉ lương hưu, đuổi việc, v.v.. Ví dụ, Giang ra lệnh “Tra tấn đến chết [các học viên] được tính là tự sát. Đưa [thi thể] đi hỏa táng trực tiếp – không cần xác minh danh tính [của học viên].” Ông ta cũng ra lệnh cho thuộc hạ giết các học viên để lấy nội tạng của họ.

Cuối cùng, sự hủy hoại về thể chất, tinh thần và tài chính đối với các học viên và người thân của họ là vô cùng to lớn. Vô số học viên bị phân biệt đối xử vì đức tin của họ, chứng kiến cảnh gia đình ly tán, mất cơ hội học tập hoặc việc làm, chưa kể nhiều học viên bị giam giữ, tra tấn, thậm chí bị giết để lấy nội tạng. Cuộc bức hại này hoàn toàn bất hợp pháp, hết sức vô đạo đức và cực kỳ tàn bạo.

2. Ba hành động lẽ ra phải tiến hành từ lâu

Cuộc bức hại vẫn không suy yếu sau hơn 23 năm, dù hiện Giang đã chết. Đây là nỗi ô nhục đối với Trung Quốc. Theo quan điểm của tôi, Trung Quốc nên thực hiện ba việc sau:

* Vì cuộc bức hại này được tất cả các cấp chính quyền của nhà nước triển khai theo lệnh của ĐCSTQ, do vậy, cần ban hành một mệnh lệnh chính thức yêu cầu tất cả các cơ quan chính phủ phải lập tức chấm dứt mọi hình thức bức hại.

* Cần có lời xin lỗi chính thức tới Đại sư Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Công) và vô số học viên bị bức hại vì đức tin của họ. Những thủ phạm tham gia vào cuộc bức hại cần phải bị điều tra thấu đáo và truy tố dựa trên kết quả điều tra.

* Giang Trạch Dân và các thủ phạm chính khác phải bị truy tố và đưa ra công lý.

3. Chuộc tội cho người Trung Quốc

Với cuộc bức hại Pháp Luân Công, Giang đã đẩy đất nước và người dân Trung Quốc xuống vực thẳm. Pháp Luân Công dạy con người trở nên tốt hơn bằng cách tuân theo giá trị phổ quát Chân-Thiện-Nhẫn. Bức hại Pháp Luân Công cũng chính là đi ngược lại các giá trị phổ quát, là đấu với Trời. Thiên thời-Địa lợi-Nhân hòa là những giá trị cơ bản của văn hóa Trung Hoa truyền thống. Tiếp tay cho cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Công chính là hành động trái với lương tâm của con người, và sẽ phải gánh hậu quả. Dịch SARS (2002-2004) và dịch COVID (2020 đến nay) chính là hai ví dụ như vậy.

Ngày nay, người ta thường chỉ nhìn vào những lý do bề mặt của đại dịch và các thảm họa khác mà bỏ qua những nguyên nhân cơ bản. Kỳ thực, bức hại người vô tội và hành động trái với thiên lý mới là lý do thực sự khiến Trung Quốc phải hứng chịu hết tai họa này đến tai họa khác.

Cho dù Giang đã chết, Trung Quốc vẫn có thể đưa y ra công lý và chính thức tuyên bố chấm dứt cuộc bức hại Pháp Luân Công. Khi thực hiện ba việc này, người Trung Quốc có thể chấm dứt những món nợ nghiệp mà Giang và ĐCSTQ đã gây ra cho đất nước này. Chỉ khi đó, người Trung Quốc mới giảm thiểu được những tổn thất mà họ phải gánh chịu và sẽ nhận được phúc báo với một tương lai tốt đẹp.

4. Một việc nữa cần làm

Ngoài việc đưa Giang ra công lý, Trung Quốc và người Trung Quốc cũng cần phải từ bỏ ĐCSTQ và bắt đầu lại.

Cuộc bức hại Pháp Luân Công có thể xảy ra ở Trung Quốc bởi Giang đã lợi dụng Hiến pháp về “Sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản trung Quốc là đặc trưng của xã hội chủ nghĩa mang màu sắc Trung Quốc.“ Trên cương vị Tổng Bí thư và Chủ tịch Quân ủy Trung ương, Giang đã lãnh đạo các quan chức của Đảng và lợi dụng quân đội để đàn áp Pháp Luân Công. Sau đó, cuộc bức hại đã lan ra toàn quốc, buộc tất cả các cấp chính quyền, doanh nghiệp, trường học và cộng đồng địa phương phải tham gia.

Thêm vào đó, Giang và thuộc hạ của y đã ép buộc người kế nhiệm (và cả ĐCSTQ nói chung) cam kết sẽ không chấm dứt cuộc bức hại hoặc đòi công lý cho Pháp Luân Công. Mặc dù những người kế nhiệm trực tiếp hoặc sau này của ông ta biết cuộc bức hại là tàn bạo và vô căn cứ, nhưng họ vẫn muốn duy trì sự lãnh đạo của Đảng vì lợi ích cá nhân. Vì thế, cuộc bức hại vẫn tiếp diễn cho đến ngày nay.

Ở giai đoạn này, ĐCSTQ đã đến lúc bị diệt vong. Tuy nhiên, để tự cứu mình, người dân Trung Quốc cần phải từ bỏ chế độ này và chấm dứt những hành động tàn bạo đối với Pháp Luân Công.

5. Khôi phục lại Trung Quốc đích thực

Kể từ khi nắm quyền vào năm 1949, ĐCSTQ đã gây ra những thiệt hại chưa từng có đối với con người, văn hóa và nền tảng đạo đức.

Trong suốt lịch sử, người Trung Quốc cổ đại, từ hoàng đế cho đến thường dân, luôn kính Thần và tin vào “thiện ác hữu báo”. Khổng Tử chủ trương “nhân, lễ, nghĩa, trí, tín”. Một quốc gia như Trung Quốc thời cổ đại sẽ không bao giờ gây ra tội ác đối với các giá trị phổ quát như Chân-Thiện-Nhẫn.

Trung Quốc đã có bề dày lịch sử 5.000 năm, trong khi ĐCSTQ mới chỉ được thành lập khoảng 100 năm nay. Thậm chí chế độ cộng sản cũng mới chỉ tồn tại chưa đến 200 năm. Hệ tư tưởng cốt lõi của chủ nghĩa cộng sản là giả-ác-đấu, là trái ngược với các giá trị truyền thống, còn chủ nghĩa duy vật và học thuyết vô thần của nó công khai đấu với Thần.

Do đó, để tránh cho tương lai xảy ra những cuộc bức hại (như cuộc bức hại Pháp Luân Công), điều quan trọng là phải khôi phục lại các giá trị và văn hóa truyền thống. Khi từ bỏ ĐCSTQ và văn hóa Đảng, người Trung Quốc sẽ được giải phóng khỏi sự kìm kẹp của hệ tư tưởng cộng sản.

6. Công khai sự thật và chấm dứt những lời dối trá hại người

Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản (Cửu Bình) ra mắt năm 2004 cùng với những nỗ lực không mệt mỏi của các học viên Pháp Luân Công trong việc phơi bày cuộc bức hại Pháp Luân Công và các tội ác khác của ĐCSTQ, đã giúp hơn 400 triệu người Trung Quốc thoái xuất khỏi ĐCSTQ và hai tổ chức liên đới của nó (Đội Thiếu niên Tiền Phong và Đoàn Thanh niên).

Song, vẫn còn rất nhiều người dân Trung Quốc vẫn đang bị đầu độc bởi những lời dối trá của ĐCSTQ. Do sự kiểm duyệt thông tin của ĐCSTQ, họ không biết được mức độ tàn bạo của cuộc bức hại, và không nhận thức rõ ra rằng ĐCSTQ đang đi ngược lại Thiên lý. Hơn nữa, vô số tuyên truyền phỉ báng của Đảng, như vụ tự thiêu dàn dựng trên Quảng trường Thiên An Môn, vẫn đang lừa dối mọi người và khiến họ thù ghét Pháp Luân Công.

Một số người nhận thức được về cuộc bức hại, nhưng họ không còn tin vào “thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo” do bị nhồi nhét chủ nghĩa vô thần của ĐCSTQ. Thậm chí, cho dù đồng cảm với Pháp Luân Công, họ cũng không dám thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ vì sợ bị chính quyền trả thù.

Đây là một vấn đề nghiêm trọng. Hàng ngàn năm nay, có vô số câu chuyện, tiểu thuyết, vở kịch, và trải nghiệm cá nhân chứng minh Thiên lý “thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo” là đúng. Nhưng trong mấy thập kỷ vừa qua, ĐCSTQ đã tẩy não người dân khiến họ tin rằng ai không nghe theo ĐCSTQ đều bị tiêu diệt, chỉ có người nào theo ĐCSTQ mới được bảo vệ. Trong rất nhiều cuộc vận động chính trị, ĐCSTQ đã kích động lòng thù hận đối với giới địa chủ (Cải cách Ruộng đất, 1950), đàn áp giai cấp tư bản (phong trào Tam phản, 1951 và Ngũ phản, 1952), đàn áp giới trí thức (phong trào Chống cánh hữu, 1957-1959), phá hủy các giá trị truyền thống (Cách mạng Văn hóa, 1966-1976), đàn áp tự do chính trị (Thảm sát trên Quảng trường Thiên An Môn, 1989), bức hại Pháp Luân Công (từ năm 1999 đến nay), và còn nhiều phong trào khác. Thực tế đáng buồn là nhóm người được bảo vệ hôm nay có thể trở thành mục tiêu bị tấn công vào ngày mai. Không ai được an toàn dưới sự cai trị của ĐCSTQ.

Mặc dù có nhiều câu chuyện về quả báo sau mỗi chiến dịch chính trị, nhưng ĐCSTQ đã huy động mọi nguồn lực để che đậy những câu chuyện đó. Ngay cả những vụ hành quyết bí mật các thủ lĩnh Hồng vệ binh sau Cách mạng Văn hóa (một nỗ lực nhằm xoa dịu các quan chức hàng đầu của ĐCSTQ từng bị đàn áp trong cuộc cách mạng này) cũng không được công chúng biết đến. Kết quả là, dân thường và các quan chức cấp dưới đã mù quáng chạy theo hết chiến dịch này đến chiến dịch khác, mà không nhận ra tác hại mà họ đã gây ra cho những người khác và cho xã hội, cũng như tích tồn nghiệp lực cho chính bản thân họ.

7. Sứ mệnh trên vai chúng ta

Trước đủ loại ảo tưởng và dối trá do ĐCSTQ tạo ra, cần có người chỉ ra điều gì đang diễn ra. Trong câu chuyện ‘Bộ quần áo mới của Hoàng đế’ của Hans Christian Andersen’s, đó là một cậu bé ngây thơ. Ở Trung Quốc, chính là các học viên Pháp Luân Công đã không mệt mỏi phơi bày sự thật, bất chấp nguy cơ mất tự do, mất việc, gia đình, thậm chí cả tính mạng của họ.

Trong số bốn nền văn minh lâu đời nhất (Lưỡng Hà, Ai Cập, Thung Lũng Indus và Trung Hoa), chỉ có nền văn hóa Trung Hoa được bảo tồn và duy trì cho đến ngày nay. Từ Lão Tử đến Thích Ca Mâu Ni, từ Khổng Tử đến các hiền triết qua các triều đại, các thế hệ trước đã truyền lại nền văn minh hàng nghìn năm. Nhưng giờ đây, nó đang phải đối mặt với sự diệt vong bởi hệ tư tưởng giả-ác-đấu của ĐCSTQ.

Nếu chúng ta không thể ngăn ĐCSTQ hay chủ nghĩa cộng sản nói chung làm điều ác, nó sẽ nhanh chóng biến thế giới thành một đầm lầy không có luật pháp và trật tự. Mỗi người trên thế giới, cả trong và ngoài Trung Quốc, đều có nhiệm vụ hiểu rõ tầm quan trọng của việc này và thực hiện nghĩa vụ của mình, vì chính chúng ta và các thế hệ tương lai.

(Còn tiếp Phần 3)

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/1/24/455565.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/2/4/207186.html

Đăng ngày 15-02-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share