Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Thiểm Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-4-2016] Vào một đêm mùa đông, một sĩ quan quân đội trẻ tuổi đã theo dõi một người phụ nữ trung niên khi phát hiện thấy người phụ nữ này dán những tờ thông tin về Pháp Luân Công trên đường phố. Dưới chính sách bức hại, những tình huống như thế này thường dẫn đến một vụ bắt giữ phi pháp. Tuy nhiên, người sĩ quan trẻ tuổi này đã chào người phụ nữ và bỏ đi mà không thông báo cho cảnh sát. Anh ta đã thay đổi quyết định khi nghe người phụ nữ giải thích tại sao bà phải thông báo cho người dân về vụ kiện Giang Trạch Dân vì đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công.

Dưới đây là câu chuyện về cuộc gặp gỡ giữa người học viên Pháp Luân Công và người lính trẻ.

***

Vào một đêm mùa đông, khi đang treo các tấm áp phích nói về phong trào hàng ngàn người dân đang nộp đơn kiện Giang Trạch Dân trên phố, tôi phát hiện thấy có một người đàn ông trẻ đang theo dõi mình.

Tôi cố gắng thoát khỏi anh ta bằng cách đi nhanh hơn, nhưng tôi đi nhanh thì anh ta cũng đi nhanh, tôi đi chậm thì anh ta cũng đi chậm, tôi dừng lại thì anh ta cũng dừng lại. Mùa đông trời mau tối, tôi quyết định lên xe buýt và thay đổi xe vài lần để cắt đuôi anh ta.

Khi tôi tới bến xe buýt, người thanh niên đã rút điện thoại ra. Tôi quyết định phải ngăn anh ta lại không để anh ta phạm tội với Đại Pháp.

Trong tâm cầu xin Sư phụ gia trì, tôi bình tĩnh tiến về phía người thanh niên và nói: “Chàng trai trẻ, tại sao cậu cứ đi theo tôi mãi thế?”

Anh ta đáp: “Tôi đi theo để xem chị dán những cái gì trên đường phố.”

Tôi nói, tôi dán những tấm áp phích nói về vụ kiện Giang Trạch Dân.

Anh ta nói rằng như thế là không được vì ông ta là Chủ tịch nước, là Tổng bí thư của Đảng Cộng sản Trung Quốc.

“Tôi chắc rằng anh cũng hiểu luật pháp của Trung Quốc. Nếu một người phạm tội, thì anh ta phải bị trừng trị theo pháp luật, kể cả Giang Trạch Dân. Mọi người đều bình đẳng trước pháp luật.”

Tôi tiếp tục nói với anh rằng Giang Trạch Dân đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công, một môn tu luyện Phật Pháp dạy người ta sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, mà không dựa trên bất kỳ một có cơ sở pháp lý nào cả. Ông ta đã lợi dụng quyền lực trong tay, lợi dụng tài sản quốc gia để tuyên truyền vu khống, lừa gạt người dân khiến họ thù hận Pháp Luân Công.

Anh ta ngắt lời: “Tôi không tin vào tâm linh, tôi chỉ tin vào khoa học.”

Tôi nghĩ đây là thời điểm để tôi nói chuyện với anh ấy về tâm linh và khoa học.

“Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi mắc bệnh lang ben và teo cơ chân khi mới ở tuổi 30. Bệnh lang ben làm cho làn da tôi từng chỗ từng chỗ trở nên loang lổ, trắng bệch rất khó coi. Cơ chân bị co rút khiến chân tôi một chân to, một chân nhỏ, mùa hè cũng không mặc được váy. Cơ chân bị co rút khiến cho tôi vô cùng đau đớn, suốt ngày mệt mỏi, đêm không ngủ ngon giấc. Tôi đã đi khắp các bệnh viện, phòng khám, đã tiêu tốn rất nhiều tiền bạc mà bệnh tình vẫn không hề thuyên giảm. Một bác sĩ Trung y lâu năm khuyên tôi không nên điều trị làm gì nữa bởi không có một bệnh viện nào ở trong nước có thể chữa được bệnh của tôi. Khi đó, tôi đã vô cùng đau khổ và mất hết hy vọng vào khoa học.”

Tôi tiếp tục: “Tôi vẫn tiếp tục sống trong đau khổ và tuyệt vọng như vậy cho tới tháng 6 năm 1998, thời điểm tôi bắt đầu biết đến Pháp Luân Công và bước vào tu luyện. Sau khi tu luyện một thời gian ngắn, bệnh của tôi đã được chữa khỏi mà không tốn một xu, không tốn một viên thuốc, mọi chuyện giống như một giấc mơ. Tôi tu luyện Pháp Luân Công, Pháp Luân Công đã cho tôi một cơ thể nhẹ nhàng vô bệnh, trong khi khoa học bất lực nói bệnh của tôi là vô phương chữa trị, vậy anh nói cái nào là khoa học hơn?”

Anh ta im lặng một lúc, rồi nói: “Nhưng tôi vẫn không tin là Đảng Cộng sản Trung Quốc lại gây ra những tội ác khủng khiếp với các học viên Pháp Luân Công như nội dung trên những tờ áp phích của chị.”

Sau đó, tôi tiếp tục kể với anh ta về những kinh nghiệm đau đớn của mình với cảnh sát khi không chịu từ bỏ Pháp Luân Công.

“Năm 2004, tôi bị bắt vì phân phát tài liệu Pháp Luân Công và bị đưa tới một trung tâm tẩy não. Tôi từ chối không nói tên tuổi và địa chỉ cho cảnh sát. Cuối cùng, người đứng đầu trung tâm tẩy não đó đã đến và năn nỉ tôi hãy nói ra tên tuổi và địa chỉ của mình. Ông ấy nài nỉ: “Tôi đang cố cứu chị! Chị chỉ có ba ngày trước khi biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này nếu chị không chịu nói gì cả.”

Tôi hỏi người lính trẻ: “Hãy suy nghĩ về điều này. Từ ‘biến mất’ có nghĩa là gì? Nhiều học viên Pháp Luân Công đã bị tra tấn đến chết hay nội tạng bị mổ cướp đi khi họ vẫn đang còn sống. Đảng Cộng sản Trung Quốc có thể làm cho người ta biến mất không còn dấu vết. Điều đó chẳng đáng sợ hay sao?”

Tôi tiếp tục nói Giang Trạch Dân đã sử dụng mọi phương tiện để bắt giữ và bức hại các học viên Pháp Luân Công, bất chấp mọi quy định của pháp luật.

Người thanh niên dường như đã hiểu ra và nói: “Tôi là một người lính.” Anh ta chào tôi theo nghi thức quân đội rồi bước đi mà không nói một lời nào.

Tôi nhìn theo bóng người lính trẻ khuất dần trong màn đêm và cảm tạ Sư phụ đã giúp đỡ và đồng thời để cho tôi có cơ hội giảng chân tướng cho chàng trai trẻ này. Hiện nay còn biết bao người vẫn đang bị tà đảng lừa gạt, không hiểu rõ chân tướng đang đợi chúng ta tới cứu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/4/22/326969.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/4/156519.html

Đăng ngày 23-6-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share