Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-1-2016] Một hôm, tôi rời khỏi nhà bố mẹ chồng khi đêm đã khuya và bắt một chiếc taxi để đi về nhà. Sau khi đã ngồi ổn định trên xe và nói cho người tài xế địa chỉ cần đến, tôi bắt đầu nói chuyện với anh ấy về bố chồng tôi. Tôi kể ông có một cục máu đông trong não, và chủ đề câu chuyện sau đó đã chuyển sang việc đạt được lợi ích sức khỏe nhờ tu luyện Pháp Luân Công. Người tài xế nói rằng tôi là một người con dâu hiếu thảo. Sau đó, tôi bắt đầu nói về cuộc bức hại Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Khi nhìn vào mặt người tài xế trong gương, tôi thấy có điều gì đó bất thường. Bằng một giọng đầy đe dọa, anh ta hỏi tôi có biết anh ta làm gì không và anh ta tự trả lời luôn: “Tôi là mật vụ thuộc Cục An ninh Quốc gia, chuyên đi bắt các học viên Pháp Luân Công, đặc biệt là những người thích nói chuyện về cuộc bức hại như chị.”

Trong khoảnh khắc đó, tôi thất kinh và cảm giác như có một luồng điện chạy xẹt qua người nhưng tôi đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Tôi bình tĩnh nói: “Mật vụ thì cũng là con người, và tôi vẫn nói chuyện với anh về Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Nếu anh là người của Cục An ninh Quốc gia, hẳn anh phải hiểu biết hơn những người khác về chân tướng của Pháp Luân Công.”

Vừa nói chuyện, tôi vừa phát chính niệm loại bỏ các nhân tố tà ác đang thao túng điều khiển anh ấy.

Cuộc nói chuyện này đã làm tôi nhớ lại chuyện khi tôi mới được thả ra khỏi trại lao động cưỡng bức và trong buổi đoàn tụ với các giáo viên và học sinh ở trường tiểu học nơi tôi công tác. Một giáo viên cũng tiết lộ với tôi rằng anh ta là mật vụ thuộc Cục Anh ninh Quốc gia.

Người lái taxi nói: “Hôm nay tôi sẽ không bắt chị. Chị biết rằng quá dễ dàng để tôi làm việc đó.” Vừa nói anh ta vừa hất hàm về phía đồn công an nơi chúng tôi vừa đi ngang qua. Anh ấy không giảm tốc độ và tiếp tục lái xe về nơi tôi ở.

Tôi giật mình khi anh ấy nói: “Điều tôi muốn nói với chị là, chị không thể nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công theo cách như thế này được.”

“Hãy dùng cách nói so sánh, chị nên nói Đảng Cộng sản Trung Quốc hủ bại như thế nào và Pháp Luân Công thì không như thế. Đảng Cộng sản Trung Quốc dâm loạn như thế nào và Pháp Luân Công thì không như thế. ĐCSTQ đã lừa gạt người dân như thế nào và Pháp Luân Công thì không như thế. ĐCSTQ…….” Anh ấy dừng lại đột ngột, lặng lẽ quay sang nhìn tôi. Thông qua những cử chỉ và lời nói của anh, tôi có thể cảm nhận được anh đang phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, dằn vặt nhưng lại không thể nói ra thành lời.

Thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được một gánh nặng ra khỏi lồng ngực, tôi nói với anh rằng những người ở thế hệ chúng tôi đều đã trải qua quá nhiều đau khổ bởi những cuộc vận động chính trị của ĐCSTQ và đều đã hiểu chính xác bản chất của ĐCSTQ là gì.

“Tất cả người dân Trung Quốc đều là nạn nhân của ĐCSTQ ở các mức độ khác nhau, tất cả chúng ta đều biết kết quả của mỗi lần vận động của ĐCSTQ là gì và điều gì sẽ xảy ra sau đó.”

“Có thể nói, mọi người đều ghét ĐCSTQ,” anh nói và nhấn mạnh vào từ “ghét”.

Tôi nói với anh rằng một người thân của tôi làm việc trong sở cảnh sát. “Để theo dõi các học viên Pháp Luân Công, họ đều được trang bị máy vi tính và hàng ngày đều truy cập vào các website của Pháp Luân Công và đều biết những gì đang xảy ra với các học viên Pháp Luân Công trên toàn thế giới.” Anh ấy không tỏ ra ngạc nhiên chút nào và không bình luận gì.

Khi về đến nhà, tôi cảm ơn anh vì đã không bắt giữ tôi: “Anh đã làm một việc rất có đạo nghĩa và điều đó sẽ mang may mắn đến cho anh trong tương lai.”

Anh nhắc tôi phải cẩn thận và nói: “Hãy chú ý đến những người mà chị nói chuyện. Đừng trực tiếp đi vào chủ đề Pháp Luân Công một cách vội vã như vậy.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/1/19/322405.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/1/23/154913.html

Đăng ngày 12-6-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share