[MINH HUỆ 10-1-2016 ] Những năm gần đây, ngày càng có nhiều người Trung Quốc hiểu biết hơn rằng Pháp Luân Công là tốt như thế nào. Thậm chí sau 17 năm phải nghe những lời tuyên truyền tiêu cực của chính phủ, nhiều người đã hiểu được bản chất của môn tu luyện cổ xưa này. Pháp Luân Công hiện đã nhận được sự ủng hộ của người dân ở khắp mọi tầng lớp trong xã hội, bất chấp cuộc bức hại tàn bạo vẫn còn đang tiếp diễn. Dưới đây là ba câu chuyện:

“Pháp Luân Công đã chạm tới trái tim mọi người”

Một hôm, tôi ngồi cạnh một người đàn ông lớn tuổi trên xe buýt. Tôi nói chuyện với ông về Pháp Luân Công và chuyện hàng triệu người đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản. Ông nói ông đã gia nhập vào Đoàn Thanh niên, nhưng đã từ chối không vào đảng.

Ông nói: “Tôi không đồng ý với Đảng – Về cái lý tưởng của nó và cái cách nó điều hành đất nước.” Tôi hỏi liệu ông có muốn tôi giúp ông thoái xuất khỏi Đoàn Thanh hay không. Ông vui vẻ đồng ý.

Ông nói: “Tôi biết về Pháp Luân Công, thậm chí tôi đã từng mua sách Pháp Luân Công ở hiệu sách và đọc khi có thời gian.“

“Có rất nhiều học viên Pháp Luân Công trước khi cuộc bức hại diễn ra. Tôi từng nói chuyện với bạn tôi rằng Pháp Luân Công phát triển rất nhanh và thu hút được nhiều người tham gia. Câu trả lời đơn giản là – bởi vì Pháp Luân Công đã chạm tới trái tim của mọi người.”

Tôi đáp: “Đúng vậy, và đó là lý do giải thích tại sao Pháp Luân Công đã lan rộng đến mọi nơi trên toàn thế giới.”

“Đây là chuyện lớn!”

Tháng 7 năm 2015, bưu điện ở địa phương chúng tôi nhận được lệnh từ quản lý cấp trên cấm không được chuyển phát đơn kiện cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc Giang Trạch Dân. Những đơn kiện này do hàng trăm ngàn người dân nộp để khởi kiện Giang Trạch Dân vì vai trò của ông ta trong cuộc bức hại Pháp Luân Công.

Tôi tới bưu điện để gửi đơn kiện sau khi lệnh cấm kia được ban hành. Tôi dự đoán là sẽ gặp rắc rối, nhưng quá trình bưu điện xử lý đơn kiện của tôi đã hoàn toàn khác hẳn với những gì tôi nghĩ.

Tôi nói với nhân viên bưu điện rằng tôi cần gửi đơn kiện tới Tòa án Tối cao ở Bắc Kinh bằng đường chuyển phát nhanh. Anh ấy nhìn gói bưu kiện của tôi và nói “Đừng lo, tôi sẽ giúp anh. Đây là việc lớn!”

Sau đó khi thanh toán tiền, tôi xấu hổ khi phát hiện ra rằng mình chỉ còn một tệ, không đủ trả tiền bưu phí. Người nhân viên bưu điện chân thành nói: “Không sao, tôi sẽ không vì một tệ này mà không gửi bưu kiện cho anh. Đây là việc quan trọng. Tôi hứa đơn kiện của anh sẽ được gửi đến nơi.”

Tôi rất ngạc nhiên và xúc động. Ba ngày sau, tôi nhận được hóa đơn báo nhận của Tòa án Tối cao.

Tôi biết rằng trong địa phương chúng tôi, nhiều học viên cũng đã nhận được sự giúp đỡ từ các nhân viên bưu điện khi gửi đơn kiện, thậm chí ngay cả khi các bưu điện đã nhận được lệnh cấm vận chuyển đơn kiện, và ngay cả khi những tờ lệnh đó đã được dán cả lên tường.

“Hai tuần là quá dài!”

Vào ngày 20 tháng 11 năm 2015, hai học viên Pháp Luân Công đã tới một phiên chợ nông sản ở huyện Thương Châu, tỉnh Hà Bắc để phát tài liệu chân tướng và nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công và cuộc bức hại.

Khi họ đang nói chuyện với một nhóm người, thì một người đàn ông chừng 50 tuổi xuất hiện, chạy về phía họ và kêu lên: “Tôi biết các anh là ai và đang làm gì. Chờ tôi một chút!”

Hôm đó trời có tuyết rơi và đường thì rất trơn, anh ta không thể chạy nhanh được. Nhưng biểu hiện rõ ràng là anh ta rất lo lắng rằng các học viên sẽ rời đi trước khi anh ta kịp tới nơi, do đó anh ta liên tục kêu to để thu hút sự chú ý.

“Hãy cho tôi một ít tài liệu! Cho tôi một ít, đã lâu rồi tôi không nhận được tài liệu Pháp Luân Công!”

“Đây tặng anh. Lần cuối anh nhận được tài liệu Pháp Luân Công cách đây bao lâu rồi?” người học viên hỏi.

“Từ hai tuần trước, và hai tuần là quá dài. Tôi không thể đợi hơn được!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/1/10/322041.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/1/11/154756.html

Đăng ngày 10-6-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share