Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 15-11-2013]

Kính chào Sư phụ tôn kính!

Xin chào các đồng tu

Tôi đã đắc Pháp được 18 năm. Từ khi bắt đầu chạm vào cuốn Chuyển Pháp Luân đến nay, tôi vẫn luôn trân quý cuốn sách. Tôi đọc sách hàng ngày và đã chép lại cuốn sách bốn lần. Tôi cũng chép lại Tinh Tấn Yếu Chỉ, Hồng Ngâm và tất cả các bài giảng Pháp ở các Pháp hội từ hai đến ba lần. Tôi cũng nghe và xem video các bài giảng của Sư phụ. Tôi đặt việc học Pháp lên ưu tiên hàng đầu bởi vì tôi thấy được trong Đại Pháp ý nghĩa của cuộc đời và hi vọng. Tôi cảm thấy vinh dự không nói nên lời và rất tự hào là một đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp của Sư phụ. Tôi nhận ra rằng tu luyện trong Đại Pháp là mục đích thực sự của sinh mệnh

Sau đây là một số thể ngộ tu luyện mà tôi muốn chia sẻ với các đồng tu:

Chứng thực tác dụng siêu thường của Đại Pháp đối với sức khỏe của tôi

Tôi đắc Pháp năm 29 tuổi. Trong thời gian đó, tôi có một số vấn đề về sức khỏe mặc dù chúng không phải là động lực khiến tôi tu luyện Đại Pháp. Các triệu chứng nhanh chóng biến mất, bao gồm chứng suy nhược thần kinh và mất ngủ vốn đã làm khổ tôi nhiều năm. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã tịnh hóa thân thể tôi và tôi đã trở nên khỏe mạnh hơn bao giờ hết.

Công ty của tôi tổ chức một chuyến đi đến một khu nghỉ dưỡng vào mùa hè năm 2000. Các đồng nghiệp của tôi cảm thấy rất nóng và mệt trong suốt các buổi họp của chúng tôi và cứ liên tục muốn được nghỉ. Nhờ tu luyện, tôi không thấy mệt chút nào hết. Cải thiện về sức khỏe của tôi là rất thần kỳ, và thực tế điều tương tự đã xảy đến với rất nhiều những người khác là một trong những lý do vì sao một trăm triệu người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Da dẻ của tôi trở nên hồng hào và khỏe mạnh trong suốt 18 năm qua. Tôi chỉ rửa mặt bằng nước và không tốn chút tiền nào để mua mỹ phẩm. Vết sẹo trên mặt của tôi do một trận động đất gây ra khi tôi mười tuổi đã biến mất, và kết quả thậm chí còn tốt hơn là phẫu thuật chỉnh hình. Gần đây khi tôi đến nhà mẹ tôi, khi một người hàng xóm đi ngang qua, chị ấy nói rằng khuôn mặt tôi trở nên trẻ hơn và xinh đẹp hơn.

Một hôm tôi đến nhà một người đồng nghiệp cũ mà tôi đã không gặp trong vài chục năm. Cô ấy đã rất ngạc nhiên và nói với tôi: “Da của chị trông thật tuyệt, bao nhiêu năm mà chị không hề thay đổi chút nào.” Mặc dù cô ấy trẻ hơn tôi đến bốn, năm tuổi nhưng mặt của cô ấy phải trang điểm rất nhiều, và cô ấy cứ nhắc đi nhắc lại rằng da cô ấy đã bị lão hóa đi rất nhiều và đã mất đi sự săn chắc. Cô ấy cũng ngạc nhiên trước tác dụng siêu thường của Đại Pháp khi tôi bảo cô ấy rằng tôi đã không dùng bất cứ đồ trang điểm nào và việc tu luyện Pháp Luân Công đã cải thiện nước da của tôi.

Triển hiện năng lực siêu thường của Đại Pháp ở nơi làm việc của tôi

Tôi làm việc ở một cơ quan nhà nước ở địa phương trong 24 năm qua. Năm 1996, phòng của tôi được lắp đặt máy vi tính. Một số đồng nghiệp của tôi và tôi tham dự một khóa đào tạo sử dụng máy vi tính trong hai tuần. Trong suốt khóa đào tạo, những người khác đã phải vất vả mới hiểu được nội dung và phải hỏi người hướng dẫn đủ các loại câu hỏi mỗi khi lớp học kết thúc. Họ không thể tự vận hành máy tính.

Tuy nhiên, vì trí huệ của tôi được gia tăng, nên tôi có thể hiểu được những gì mà người hướng dẫn dạy trong lớp và sau đó có thể sử dụng máy tính, mặc dù tôi không hề có chút kinh nghiệm hay hiểu biết nào trước đó. Tôi nhận ra rằng chính Sư phụ đã giúp tôi, qua đó những người khác có thể thấy được năng lực siêu thường và trí huệ mà tôi đắc được từ Đại Pháp.

Đôi khi tôi ngạc nhiên trước sự hiệu quả và chính xác cao của mình. Tôi phải báo cáo một bảng tổng kết y tế cho ủy ban huyện, bao gồm các hóa đơn thuốc và các hồ sơ cho mỗi bệnh nhân ở bệnh viện. Tất các hóa đơn và hồ sơ phải được tính toán từng cái một, và sau đó tổng lượng của mỗi bệnh nhân cần phải được đưa vào máy tính. Sau đó mọi thứ sẽ được nộp cho ủy ban.

Ủy ban huyện đã rất ấn tượng với thị trấn của tôi bởi vì chúng tôi làm đúng mọi thứ, không như các thị trấn khác. Một lần nữa, nó đã triển hiện năng lực siêu thường và trí huệ của một đệ tử Đại Pháp bởi vì hầu như mọi người trong thị trấn đều biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công.

Đề cao tâm tính ở môi trường làm việc

Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi là một người có tâm tật đố, tâm thể diện, và tâm tự tôn rất mạnh. Tôi cảm thấy ghen tị nếu người khác làm tốt hơn và cố cạnh tranh với họ. Tôi cảm thấy không vui và đối xử với người khác như thể họ nợ tôi điều gì đó. Thêm vào đó, tôi không thể khoan dung với những ai kiêu ngạo và coi thường tôi. Tâm trí tôi luôn lo lắng và tôi luôn lo sợ bị tổn thương. Tôi cũng cảm thấy mình có quyền lấy những đồ dùng ở công sở về nhà dùng cho riêng mình.

Thông qua việc không ngừng học Pháp và nghe các bài giảng của Sư phụ, dần dần tôi hiểu được nguyên nhân của được và mất. Tôi ngừng truy cầu danh lợi và quyết tâm cải biến. Sư phụ muốn chúng ta là người tốt dưới mọi hoàn cảnh và khi tu luyện gặp vấn đề thì phải hướng nội tìm. Sư phụ giảng: “Dù đúng hay sai cũng đều tìm trong bản thân mình” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles)

Chúng ta nên làm theo lời Sư phụ: “…đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu” (Chuyển Pháp Luân). Tôi nhận ra rằng trên thế giới này, chỉ có Sư phụ có thể cải biến tôi. Sư phụ đã thức tỉnh tôi và giúp tôi hiểu được những mối liên hệ của chúng ta. Điều Sư phụ dạy trong Chuyển Pháp Luân: “Bất thất bất đắc, đắc tựu đắc thất” và ví dụ về việc lấy các thứ về nhà trong Chuyển Pháp Luân đã làm tôi rất xúc động. Từ đó, tôi bắt đầu chiểu theo tiêu chuẩn đặt ra trong Đại Pháp và tinh tấn tu luyện bản thân mình.

Tu Nhẫn quả không dễ nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức. Tín tâm của tôi bất động:

“Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành.”(Chuyển Pháp Luân)

Nếu tôi cố gắng nhẫn, nó sẽ như Sư phụ nói:

“Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!”(Chuyển Pháp Luân)

Ví dụ, tôi được đề bạt ngay sau khi tôi tốt nghiệp đại học vào những năm cuối của thập niên 80. Nhờ vào niềm tin kiên định với Đại Pháp, tôi đã nói cho những người khác về màn kịch “tự thiêu ở Thiên An Môn”, và tôi đã bị giam giữ ở trại cưỡng bức lao động từ năm 2001 đến 2003. Sau khi tôi quay lại làm việc, tôi bị giáng chức xuống làm nhân viên bình thường, trong khi đó một người đồng nghiệp cũ trong cùng văn phòng với tôi mới chỉ tốt nghiệp sơ cấp trung học nhưng đã được đề bạt từ nhân viên đánh máy lên thành trưởng phòng nhờ đi cửa sau.

Việc thăng chức của cô ấy khiến tôi vô cùng khó chịu và tôi đã tức giận vì các loại chấp trước người thường, bao gồm cả tâm tật đố, tâm cầu danh, tâm tranh đấu, tâm hư danh và tâm hiển thị. Tôi đã bị tổn thương bởi thái độ của cô ấy vì cô ấy luôn xấc xược, vô lý, kiêu ngạo và vô lễ khi cô ấy nói chuyện. Là một học viên, tôi cố hết sức để khoan dung cho lối hành xử của cô ấy và không tranh đấu lại.

Cho dù tôi hiểu rõ các Pháp lý, tôi vẫn thấy rất khó để chịu đựng cô ấy cả ngày và khó để thực sự vượt quan. Đôi khi, khi tôi thấy khuôn mặt cau có của cô ấy, tôi đã tưởng tượng ra trong tâm trí tôi những ác báo của cô ấy. Một hôm tôi không thể chịu đựng hành vi của cô ấy thêm chút nào nữa và đã tranh cãi với cô ấy. Sau đó tôi thấy xấu hổ và nuối tiếc về việc làm trái với tiêu chuẩn Đại Pháp của mình.

Vài tháng sau cuộc đôi co ấy, tôi nghĩ đến việc chủ động nói chuyện với cô ấy để giảm bớt căng thẳng, nhưng nhân tâm của tôi, với chấp trước vào tâm hư danh, tâm tranh đấu, đã ngăn cản tôi bước ra.

Tôi nhận ra rằng những chấp trước ấy không phải chân ngã của tôi và sự kiểm soát của chúng đối với tôi khiến tôi cảm thấy rất tệ. Tôi phát chính niệm liên tục để thanh lọc trường không gian của mình và vứt bỏ nhiều chấp trước ẩn sâu trong tâm tôi, và tăng cường học Pháp. Bất cứ khi nào tôi học “Chuyển hóa nghiệp lực” và “Đề cao tâm tính” trong bài giảng thứ tư (Chuyển Pháp Luân), tôi cảm thấy rằng Sư phụ đang nói chuyện với tôi bởi vì cá tính mạnh và tính ương ngạnh không chịu xin lỗi của tôi. Tôi cũng thường nhẩm lại các bài giảng trong “Tinh tấn yếu chỉ”:

“Làm người tu luyện, thì hết thảy những khổ não gặp ở người thường đều là vượt quan; hết thảy tán dương gặp phải đều là khảo nghiệm.” (Người tu tự ở trong ấyTinh tấn yếu chỉ).

“Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính. Nhẫn mà uất hận, uỷ khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện.”(Thế nào là Nhẫn Tinh Tấn Yếu Chỉ).

Lời dạy của Sư phụ rất rõ ràng, vậy vì sao tôi không thể tiến bước? Tôi hỏi bản thân: “Nhường nhịn hoặc xin lỗi có quá khó cho tôi? Tôi có đang hành xử như người tu luyện không? Tại sao tôi tức giận? Chẳng phải hành vi của cô ấy cung cấp cho tôi cơ hội đề cao tâm tính của mình sao? Tại sao tôi đẩy cơ hội này đi?”

Tôi quyết tâm vượt qua khảo nghiệm này. Trong dịp Tết Nguyên Đán, tôi gửi cho cô ấy một lá thư qua bưu điện để chúc mừng năm mới và xin lỗi. Cô ấy đã trả lời tôi và cũng xin lỗi. Cuối cùng tôi đã bước lên và giải thể các chấp trước đã cản trở tôi đề cao như một người tu luyện. Tôi cảm thấy như thể một gánh nặng đã được gỡ bỏ.

Tôi đã ngộ ra sau khi học bài giảng của Sư phụ:

“Con người phải qua thực tế mà thật sự ‘ma luyện’ bản thân mới có thể đề cao lên. Có người nói: ‘Chúng ta luyện công vậy sao vẫn cứ gặp những chuyện phiền phức thế này? Chẳng khác mấy so với những phiền phức nơi người thường.’ Bởi vì chư vị tu luyện ngay tại nơi người thường, họ không thể đột nhiên đưa chư vị quay đầu xuống đất, phiêu đãng lơ lửng trên kia, để chư vị chịu khổ trên trời được; nó không thể như thế được. [Tất cả] đều [phải] là trạng thái nơi người thường: hôm nay có ai đó sinh chuyện với chư vị, ai đó làm chư vị bực mình, ai đó xử tệ với chư vị, đột nhiên nói lời bất kính với chư vị; chính là để xem chư vị đối đãi với vấn đề này như thế nào.”(Chuyển Pháp Luân)

Dường như cho đến tận lúc đó tôi vẫn không hiểu tôi nên tu luyện như thế nào. Với một nụ cười trên khuôn mặt, tôi cảm thấy nhẹ nhàng, như một con người mới, và sau khi chấp trước vào danh được loại bỏ thì tôi không hề cảm thấy phiền muộn chút nào nữa. Đúng như Sư phụ giảng: “…Tướng do tâm sinh.” (Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỉ Nguyên)

Khi tâm tôi thay đổi, khi tôi nói chuyện với người trưởng phòng về Pháp Luân Công, cô ấy đã không còn cứng đầu như trước. Cô ấy thậm chí còn lắng nghe chân tướng về việc mổ cắp nội tạng sống của các học viên Pháp Luân Công để kiếm lợi của Vương Lập Quân và Bạc Hy Lai.

Chứng thực Đại Pháp bằng những gì tôi học được

Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu vào năm 1999, cơ quan Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và phòng cảnh sát ở địa phương đã bắt giữ rất nhiều đệ tử Đại Pháp. Mối liên hệ của chúng tôi với những người ở ngoài thị trấn bị gián đoạn và chúng tôi không biết phải làm gì. Tôi cảm thấy lo lắng và tổn thương bởi những lời vu cáo đối với Sư phụ và Đại Pháp cứ lặp đi lặp lại trên TV. Tôi tin rằng Đại Pháp là không thể bị phá và tôi không hề dao động niềm tin vào Đại Pháp cho dù ĐCSTQ có làm rầm rộ và ầm ỹ đến đâu.

Tuy nhiên, người dân sẽ bị đầu độc bởi tuyên truyền độc hại của ĐCSTQ nếu không có bất cứ nguồn cung cấp tài liệu sự thật nào từ bên ngoài. Tôi vẫn có thể viết bài về Pháp Luân Công bằng hiểu biết và kỹ năng của mình để những người khác biết được sự thật: Ngược lại với những tin tức trên TV, các học viên Pháp Luân Công đã trở thành những người tốt hơn nhờ chiểu theo các nguyên lý Chân Thiện Nhẫn.

Tôi bắt đầu viết dựa trên kinh nghiêm tu luyện của bản thân tôi, như là sức khỏe thể chất và cải thiện đạo đức sau khi tập luyện Pháp Luân Công. Sau đó tôi phân phát những gì tôi viết. Ngay sau vụ tự thiêu ở Thiên An Môn, tôi viết một bài để mọi người biết rằng những người liên quan trong vụ việc đó không phải là các học viên Pháp Luân Công và đó là một vở kịch được đạo diễn bởi chính phủ nhằm vu khống, thêu dệt và khơi dậy thù hận của mọi người đối với Pháp Luân Công. Như Sư phụ giảng:

“Đối với người luyện công mà nói, yêu cầu của chúng tôi rất nghiêm khắc: người luyện công không được sát sinh.” (Chuyển Pháp Luân)

Trong thời gian khó khăn nhất của cuộc đàn áp, nhiều người đã đọc những thông tin mà tôi viết ra. Họ trở nên ý thức được sự tồn tại của các học viên Pháp Luân Công ở khắp mọi nơi bất chấp cuộc đàn áp.

Khi tôi bị người khác trình báo và bị bắt giữ, các viên cảnh sát xử lý vụ việc của tôi và các nhân viên trong cơ quan tôi đã đọc những sự thật mà tôi viết và hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Họ liên tục nói riêng với tôi: “Chị không liên quan gì đến vụ tự thiêu bất kể là nó thật hay giả. Chúng tôi sẽ không để ý nếu chị tiếp tục tu luyện ở nhà.” “Nhưng vì sao chị lại viết những thứ này?” Tôi trả lời: “Việc này đương nhiên liên quan đến tôi bởi vì tôi là một học viên Pháp Luân Công. ĐCSTQ dựng lên vở kịch tự thiêu để dựng chuyện về Pháp Luân Công. Do vậy tôi phải nói với mọi người về sự thật, nếu không họ sẽ bị lừa dối.” Tôi tin rằng các tài liệu giảng chân tướng mà tôi viết ra đã có một ảnh hưởng lớn đến ĐCSTQ và các sinh mệnh tà ác trong vùng chúng tôi.

Cùng với tiến trình Chính Pháp, rất nhiều tài liệu giảng chân tướng đã được phân phát khắp mọi nơi ở Trung Quốc. Ngày càng có nhiều người biết được sự thật về Pháp Luân Công, và thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Vào tháng 02 năm 2006, tôi mua một chiếc máy tính, máy in (bao gồm một máy in màu, và một máy in laser đen trắng) và vài máy ghi âm để bắt đầu tự in các tài liệu của mình.

Vì tôi có kinh nghiệm dùng máy tính, tôi đã sớm học được cách vào internet, tải xuống các thông tin, in, ghi đĩa CD, giúp những người khác thoái đảng trên mạng, và viết bài cho Minh Huệ Net, v.v. Tôi không còn cần phải lấy tài liệu từ xa nữa. Tôi đã có thể làm được tất cả các tài liệu mà tôi cần, kể cả đĩa Thần Vận.

Hàng năm, tôi có thể phát hơn 100 đĩa Thần Vận. So với những người khác, số lượng mà tôi đã phân phát khá nhỏ. Tuy nhiên, tôi phân phát trực tiếp và hầu hết mọi người nhận nó với thái độ cảm ơn. Khi ai đó từ chối, tôi lấy lại đĩa và đưa cho người khác. Thêm vào đó, tôi có thể đọc các kinh văn và bài giảng mới của Sư phụ ngay sau khi được đăng và cung cấp các bản sao cho các đồng tu.

Tôi đã dùng lợi thế về những gì tôi đã học để chứng thực Pháp. Là một học viên, trí huệ của tôi đến từ Đại Pháp và được Sư phụ ban cho. Tôi cảm thấy rằng suy nghĩ và hành động của tôi ngày càng đồng bộ hơn. Bất cứ khi nào tôi muốn làm gì, tôi có thể thực hiện ngay lập tức mà không có kế hoạch chi tiết. Tôi có may mắn được trở thành đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, chính là thệ nguyện từ tiền sử của tôi, và cũng là ân điển của Sư tôn đối với tôi, vì vậy tôi phải làm tốt nhất có thể.

Hiểu được sức mạnh của chính niệm

Vì Sư phụ ban cho chúng ta thần thông phát chính niệm, tôi đã luôn phát chính niệm bốn lần một ngày. Tôi tin rằng sức mạnh của chính niệm của tôi có thể giải thể tà ác. Mặc dù tôi không thể thấy được tác động trong không gian khác, nhưng tôi có thể cảm thấy uy lực của nó.

Tôi bị bắt giam trong một trại tam giam vào tháng 04 năm 2001, và đài truyền hình địa phương muốn các học viên Đại Pháp cùng ĐCSTQ vu khống Đại Pháp trên TV. Các phóng viên mang theo camera đến chỗ chúng tôi. Lúc ấy tôi chưa biết làm thế nào để phát chính niệm, nhưng tôi nghĩ rằng họ sẽ không thể ghi hình và phát sóng được gì hết, và camera sẽ bị hỏng nếu họ cứ cố ý ghi hình. Một vài ngày sau, cảnh sát nói chuyện về việc này, và họ kinh ngạc nói: “Thật kỳ lạ, bản tin được ghi âm đã không thể phát sóng được và cái camera đáng giá cả hơn một triệu nhân dân tệ đã bị hỏng.” Khi nghe thấy điều này, tôi cảm thấy rất biết ơn sự giúp đỡ của Sư phụ trong việc giải thể tà ác.

Tôi phát chính niệm hàng ngày trên đường đi làm. Nó dường như đã trở thành một cơ chế, đóng một vai trò trong việc giải thể các sinh mệnh tà ác. Phòng cảnh sát địa phương của tôi đã đóng cửa vào năm 2007 và nhân viên đã chuyển đến các thị trấn lân cận. Không còn sự đàn áp các học viên Đại Pháp ở vùng chúng tôi.

Đến hôm nay, các thông tin tích cực về Pháp Luân Công gần như đã đến với từng nhà và được đăng ở khắp mọi nơi. Ngày càng có nhiều người đang thức tỉnh. Những người biết Pháp Luân Công giúp đỡ các học viên phân phát các thông tin và các doanh nhân thì muốn đổi tiền với các học viên để lấy những đồng tiền có nội dung chân tướng Pháp Luân Công trên đó. Đó chính là sức mạnh của Chính Pháp và triển hiện của việc các đệ tử Đại Pháp hoàn thành thệ ước.

Trong quá trình tu luyện của tôi, tôi có rất nhiều kinh nghiệm nhỏ thay vì cái gì đó thật lớn. Tôi tin rằng nếu chúng ta có thể tuân theo và đạt yêu cầu của Pháp, chúng ta có thể làm tốt mọi thứ. Tiến trình Chính Pháp đã đi đến gần cuối rồi. Với thời gian hữu hạn còn lại, tôi sẽ tiếp tục làm tốt ba việc, không phụ lòng Sư phụ, hoàn tất thệ ước của chúng ta và cứu thêm nhiều người.

Đến cuối bài viết này, tôi đã vứt bỏ một chấp trước mạnh mẽ vào việc bài được đăng, cũng chính là tâm hiển thị. Tôi ngộ ra rằng dù nó có được đăng hay không, tham dự Pháp hội và chia sẻ với các đồng tu là một cơ hội cho các đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc viên dung cơ hội tu luyện mà Sư phụ cấp cho các đệ tử Đại Pháp.

Con xin cảm tạ sự từ bi cứu độ của Sư phụ đối với các đệ tử Đại Pháp.

Hợp thập.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/15/明慧法会–在常人环境中证实大法的超常美好-281151.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/26/143385.html

Đăng ngày 02-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share