Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 19-11-2013]
Tôi gần 30 tuổi khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào mùa xuân năm 1996. Trong 14 năm qua, tôi đã làm theo những yêu cầu của Sư phụ mà cứu chúng sinh và giải thích cho mọi người tại sao cuộc bức hại là sai trái. Tôi cũng đã chứng kiến những nỗ lực chứng thực Pháp của các học viên.
Tôi sinh ra trong một gia đình trí thức, và nhiều thế hệ gia đình chúng tôi đều tin vào Phật. Tôi thích đọc sách. Mặc dù tiếp thụ giáo dục của Đảng cộng sản Trung Quốc, được truyền bá tư tưởng không thừa nhận sự tồn tại của Thần Phật, nhưng tôi không đồng ý với điều đó và không nghĩ rằng con người tiến hóa từ loài khỉ. Tôi đã luôn tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống từ thời trung học. Tôi nghĩ rằng những người theo đuổi danh lợi là những người thiển cận.
Một trong những người họ hàng của tôi đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Tôi đã rất vui mừng sau khi biết về phương pháp tu luyện này, đến mức tu luyện là điều duy nhất tôi thực hành trong suốt thời gian rảnh của mình. Đó là lý do tại sao khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi đã tới tất cả các cơ quan chính quyền ở địa phương để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, tôi cũng tới Bắc Kinh để nói với các cơ quan cấp cao hơn về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã bị bắt vài lần và bị giam giữ lâu trong tù như nhiều học viên khác.
Đối mặt với khảo nghiệm đầu tiên
Sau ngày 20 tháng 07 năm 1999, cuộc bức hại và những lời phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp đã làm tôi rất lo ngại. Tôi nói chuyện với một số học viên về việc dựng một biểu ngữ trong quảng trường công cộng ở địa phương vào một ngày nhất định. Ngày hôm đó, tôi mang theo biểu ngữ và tới quảng trường. Tôi đợi một lúc, nhưng không có đồng tu nào xuất hiện. Tôi quyết định bằng mọi giá phải dựng biểu ngữ. Sau đó tôi bật nhạc luyện công và bắt đầu luyện công.
Nhiều người trên quảng trường đang luyện Thái Cực quyền, trong khi một số người khác đang khiêu vũ. Chẳng bao lâu, một xe cảnh sát tới và hai sỹ quan cảnh sát đã cưỡng ép tôi vào xe của họ. Có nhiều người đứng xem lúc đó. Một người đàn ông trạc 50 tuổi đứng rất gần tôi, vì thế cảnh sát nghĩ rằng ông ấy là một đồng tu và cũng bắt ông ấy.
Cảnh sát nói với tôi: “Cô có vấn đề về thần kinh không? Cô rất vui vẻ khi bị bắt.” Tôi đưa cho họ một mảnh giấy trên đó tôi đã viết ra những lý do của những gì tôi làm. Họ đọc nó và nói: “Có vẻ như cô không bị bệnh và những gì cô viết là tốt.”
Sau đó họ bắt đầu tra hỏi người đàn ông mà họ đã bắt và không tin rằng ông ấy chỉ là một người qua đường dừng lại để xem. Họ không thể tin rằng tôi chỉ hành động một mình. Người đàn ông nói rằng ông ấy không biết tôi và tôi đã xác nhận điều đó. Tuy nhiên, các viên cảnh sát không chấp nhận. Người đàn ông sau đó bắt đầu khóc lóc, giải thích rằng ông ấy là một công dân tuân thủ pháp luật và là một người ủng hộ chính phủ. Điều này đã thuyết phục cảnh sát và họ thả ông ấy.
Sư phụ đã nói:
“Những khảo nghiệm mà một người tu luyện trải qua là điều mà người thường không cách nào chịu đựng nổi, do đó những ai tu thành viên mãn trong lịch sử là hết sức thưa thớt ít ỏi.” (“Vị trí” trong Tinh tấn yếu chỉ II)
Họ giam giữ tôi trong 15 ngày. Sau khi tôi về nhà, tôi bắt đầu chuẩn bị để tới Bắc Kinh đòi công lý cho Pháp Luân Đại Pháp.
Chứng kiến sức mạnh của Đại Pháp
Tôi đã bị bắt và bị cầm tù trong 3 năm vì tôi không muốn từ bỏ tu luyện. Sau khi tôi được thả, gia đình tôi quyết định chuyển đến nơi khác, vì môi trường ở địa phương rất áp lực.
Sau khi chúng tôi rời đi, tôi mất liên lạc với các đồng tu. Tôi tăng cân thay vì học Pháp. Sự buông lơi trong việc học Pháp đã đưa tới một tai nạn. Tôi bị ngã, vỡ xương chậu, gãy chân và ngất xỉu. Khi tôi tỉnh lại, tôi đang trong bệnh viện. Các bác sỹ nói rằng, thậm chí sau khi phẫu thuật, tôi cũng không thể đi lại bình thường được. Tôi nhất quyết về nhà. Trên giường, tôi tập trung học Pháp, phát chính niệm, và luyện công bằng tay. Chưa đầy một tháng sau, tôi đã có thể di chuyển xung quanh nhờ dựa vào một số thứ. Sau 2 tháng, tôi có thể lên xuống cầu thang. Hai năm sau, tôi đã trở lại bình thường. Phim chụp X-quang cho thấy không có vết nứt nào ở xương chậu của tôi lẫn vết trật khớp! Họ hàng và bạn bè tôi đều biết rằng tôi không chấp nhận bất kỳ điều trị y tế nào trong bệnh viện và bị thuyết phục trước sức mạnh của Đại Pháp.
Học cách chịu đựng sự cô đơn
Trước khi tôi phục hồi hoàn toàn sau tai nạn, tôi trở về quê và phối hợp với một học viên khác để sản xuất các tài liệu giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Đây là một điểm sản xuất tài liệu lớn trong vùng, với hơn 10 máy tính làm việc liên tục không nghỉ. Vào lúc đó, mọi người được khuyến nghị rằng nên phân chia lượng công việc cho nhiều điểm sản xuất nhỏ thay vì tập trung vào một điểm sản xuất lớn.
Chúng tôi bàn cách thay thế điểm sản xuất tài liệu lớn này bằng vài điểm sản xuất nhỏ hơn nhưng không tìm được nơi nào hay người nào khác để tiến hành. Cuối cùng, một học viên khác và tôi đã chuyển một số máy tính tới chỗ ở của chúng tôi. Khoảng 6 tháng sau, những người phản đối Pháp Luân Công đã tìm thấy điểm sản xuất tài liệu lớn đó và tịch thu tất cả mọi thứ. Chúng tôi đã chịu tổn thất lớn.
Tôi không lập gia đình và sống cùng bố mẹ. Khi tôi sản xuất tài liệu ở nhà, một đồng tu đưa cho tôi nhiều băng keo dính để dán các biểu ngữ. Lúc đó, Cửu Bình đã được công bố. Tôi thiết kế các tài liệu với các kích cỡ khác nhau phù hợp với loại băng dính để dễ dán các tài liệu này ở khắp thành phố. Những áp phích này mang các thông tin tương tự như cửu bình. Tôi cũng đưa những tài liệu đó cho các học viên ở các thành phố lân cận. Mọi người đã rất ngạc nhiên khi thấy rất nhiều áp phích nói về Đảng cộng sản Trung Quốc tà ác như thế nào. Các đảng viên trong tâm trạng hoảng loạn, tìm kiếm từ nhà này sang nhà khác, nhưng họ không tìm thấy gì.
Tôi đã làm việc đó trong 2 năm. Tôi thường chỉ có một mình, ngồi trên sàn làm các bản in. Tôi nghĩ việc dán áp phích nơi công cộng giống như bắn một mũi tên vào ĐCSTQ.
Vì lý do an toàn, chỉ có một số ít các học viên tham gia vào việc này. Tôi là người duy nhất chuẩn bị các tài liệu, và một vài đồng tu chịu trách nhiệm chuyển tài liệu tới các khu vực khác nhau. Vì chúng tôi không muốn mọi người biết chúng tôi đang làm gì, không học viên nào khác được tham gia vào. Đó là những ngày cô đơn. Chính lòng tin kiên định đã khiến chúng tôi trụ vững trong một thời gian dài như vậy.
Trí huệ và từ bi trong hang ổ tà ác
Trong số nhiều quyển sách mà tôi đã đọc, câu chuyện về Phật Milarepa để lại ấn tượng mạnh nhất trong tôi. Sau đó, tôi biết rằng nhiều người nổi tiếng và những sự kiện đặc biệt trong lịch sử đều là được an bài và được thực hiện bởi Sư phụ và các đệ tử của Ngài. Điều này có thể là lý do thực sự khiến tôi rất ấn tượng. Phật Milarepa vô cùng từ bi đến mức ngài không chỉ tha thứ cho 2 người đã định đầu độc ngài mà còn cứu độ họ. Là một học viên, tôi hy vọng tôi có thể từ bi được như Milarepa.
Sau đó, khi tôi bị giam trong tù, tôi gặp nhiều người muốn làm hại tôi. Họ là những người sa đọa và những nhân viên cảnh sát không hiểu chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Họ được đào tạo thành những người vô thần và chỉ quan tâm đến việc thu vén lợi ích cho mình. Hiển nhiên là họ cũng không biết rằng Sư phụ ở đây để cứu nhân loại.
Do sự ngu muội của mình, họ muốn làm hại những người khác. Tôi biết họ đang làm hại chính mình còn hơn cả làm tổn thương người khác. Tuy nhiên, môi trường nguy hiểm này lại mang đến cho tôi cơ hội triển hiện lòng từ bi. Tôi thực sự cảm thấy rằng họ là những người đáng thương, vì họ đang đánh mất cơ hội được cứu duy nhất của mình. Trạng thái từ bi này của tôi đã dần dần ảnh hưởng đến những kẻ hành ác và đến môi trường. Thực tế, hầu hết những việc không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra.
Trong tù, tôi giữ vững chính niệm và không bị động tâm trước ngoại cảnh. Bất cứ khi nào có cơ hội, tôi đều chia sẻ chính niệm của mình với các đồng tu và nói với các lính canh về điều gì mới thực sự là tốt cho họ. Các lính canh thường nói rằng các học viên có gương mặt trang nghiêm là những người sẽ không từ bỏ Pháp Luân Công. Tuy nhiên, tôi là người khác biệt. Tôi thường tươi cười vì tôi biết không ai có thể lay động lòng tin kiên định của tôi.
Tôi đánh giá cao những người có tài năng và giỏi giao tiếp xã hội. Một lần tôi nhìn thấy một lính canh đang thể hiện khả năng đánh nhau của mình và nói: “Anh là một lính chiến tài năng. Đó là một kỹ năng có giá trị và cần thiết để xử lý tội phạm. Tuy nhiên, thật là lãng phí khi sử dụng nó đối với các học viên những người không muốn làm tổn thương người khác.” Hầu hết mọi người đều thích được khen ngợi. Anh ta chú ý đến lời khuyên của tôi và thay đổi thái độ đối với tôi sau đó.
Nhẫn mang lại hiệu quả cao nhất
Khả năng nhận biết và chấp nhận những lời tốt đẹp là một đặc điểm tốt. Những lính canh đã đánh tôi trước đây đều nhận thấy tôi vẫn thân thiện với họ. Họ quyết định mang thức ăn đến cho tôi và tôi cảm ơn họ. Tôi nói chuyện với họ, viết các lá thư cho họ và đối xử với họ như những người bạn. Thái độ của tôi đã dần gỡ bỏ được suy nghĩ rằng chúng tôi là kẻ thù. Theo thời gian, chúng tôi đã trở thành những người bạn thực sự. Họ đã không còn theo dõi tôi như họ làm trước đây. Họ thậm chí còn để cho tôi nói chuyện với các đồng tu, đó là điều không được phép trước đây.
Mỗi lần gia đình đến thăm tôi, tôi đều được phép gặp họ. Đội trưởng hoặc một lính canh nào đó khác sẽ đưa tôi đi gặp họ. Trước đây, bất kỳ nỗ lực nào nhằm ngăn một lính canh không đánh một học viên sẽ dẫn tới một thời hạn giam cầm lâu hơn. Sau khi chúng tôi đã trở thành bạn, các nhân viên không còn tăng thời hạn tù của tôi nữa. Thực tế là họ đang cố gắng rất nhiều để tôi được thả.
Khi tôi sắp được thả, nhiều lính canh đã tới chào tạm biệt. Họ nói họ hy vọng rằng tôi sẽ không bao giờ quay trở lại nơi này, vì nó không thích hợp với các học viên. Bất kỳ ai chứng kiến đều không thể tin được rằng chính những cảnh sát này đã từng đánh tôi đến mất cả thính giác (bây giờ đã trở lại bình thường) và khiến tay tôi bị liệt trong hơn 1 năm do bị sốc điện.
Nhiều năm sau tôi tình cờ gặp một trong những lính canh ở một thành phố khác. Cô ấy giới thiệu với đồng nghiệp của mình tôi là bạn cô ấy. Tôi tin là nhiều lính canh thực sự ngưỡng mộ các học viên, và những học viên chân tu Chân – Thiện – Nhẫn có thể hóa giải những mối ác duyên và kết bạn thậm chí ngay cả ở trong nhà tù.
Trong hồng lưu của Chính Pháp, đã có thêm nhiều lính canh biết được chân tướng và bắt đầu bảo vệ thay vì bức hại các học viên. Tôi đã gặp người như vậy. Sau khoảng một tháng ở bên cạnh tôi, một giám đốc trung tâm tẩy não nói với tôi rằng ông ấy sẽ giúp tôi ra khỏi trung tâm.
Trong quá khứ, phải trả hàng ngàn Nhân dân tệ cho vị giám đốc này để được ông ấy giúp đỡ. Khi tôi công khai tuyên bố rằng tôi sẽ không từ bỏ tu luyện, ông ấy rất lo lắng rằng tôi có thể phải vào tù. Ông ấy nói với tôi: “Tôi sẽ không đòi tiền cô hay yêu cầu cô làm điều gì. Tất cả những gì tôi yêu cầu cô là phải giữ im lặng để cô không phải vào tù. Tại sao cô không thể làm như vậy chứ?”
Tôi đáp lại: “Nếu tôi không công khai phủ nhận việc từ bỏ tu luyện, tôi sẽ không trung thực.” Ông ấy nói: “Cô là người tốt nhất mà tôi từng biết trong số các học viên, và tôi đang đối xử với cô như con mình vậy. Tôi không muốn thấy cô bị bỏ tù. Đó là lý do tại sao tôi yêu cầu cô giữ im lặng.”
Rõ ràng là những người này vẫn còn thiện tâm và họ tôn trọng các học viên. Với sự dẫn dắt của Sư phụ, tôi không phải vào tù. Thay vào đó, tôi trở về nhà. Vị giám đốc đó nói với tôi rằng ông ấy không hiểu được tại sao ông ấy lại lo lắng đến thế về khả năng tôi có thể phải vào tù. Tôi nghĩ đó là bởi vì phần biết của ông ấy vốn đã nhận được chân tướng muốn tạo lập mối quan hệ tốt đẹp với các học viên để ông ấy có hy vọng được cứu. Tất nhiên, phía bên con người của ông ấy không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Tôi nhớ lại những ngày đầu cuộc bức hại, một cảnh sát khoảng 40 tuổi tới gặp tôi. Anh ấy bắt đầu tháo còng tay cho tôi và nói: “Tôi chỉ muốn nghe ý kiến của cô về một số việc.” Sau khi đặt một vài câu hỏi, anh ấy hỏi một cách nghiêm túc: “Phật có thật sự tồn tại không?” Tôi đáp “Có”. Anh ấy nói: “Tôi tin cô. Nhưng điều đó có nghĩa là nhiều cảnh sát sẽ kết thúc trong địa ngục. Tôi biết cô có thể tu luyện để trở thành Phật. Tên tôi là thế này thế này. Tôi hy vọng cô có thể nhớ tôi.”
Khi tôi nghĩ về những sự việc này trong quá khứ, nước mắt lăn dài trên má tôi. Tôi không ghét bất cứ ai, bao gồm cả những người đã bức hại tôi. Tôi vẫn hy vọng rằng những kẻ hành ác sẽ tìm ra chân tướng và trở thành người tốt dẫu đã từng theo ĐCSTQ.
Những bông hoa sen nở trong lửa
Khi cuộc bức hại bắt đầu, vô số học viên đã đứng ra để bảo vệ thanh danh của Đại Pháp và Sư phụ. Nó giống như bước vào lửa, nhưng không một học viên nào quan tâm đến việc liệu có thể trở về nhà hay không. Thực sự, đó là những đóa hoa sen nở trong lửa. Bây giờ, giai đoạn tàn khốc nhất của cuộc bức hại đã qua.
Tôi đã bước đi trên con đường tu luyện và trợ Sư Chính Pháp trong 14 năm.Với sự dẫn dắt của Sư phụ, tôi tin là các học viên đang tạo ra một thời kỳ huy hoàng chưa từng có trong vũ trụ. Tôi tin rằng tà ác sẽ bị diệt vong. Hãy trân quý sứ mệnh của chúng ta và con đường bão táp chúng ta đã đi qua, cứu nhiều chúng sinh hơn nữa trong giai đoạn cuối cùng của thời kỳ Chính Pháp, và trở về nhà cùng Sư phụ.
Hợp thập!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/19/明慧法会–烈火腾腾处-莲花火中开-281635.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/2/143465.html
Đăng ngày 02-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.