Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-11-2013] Đầu tháng 04 năm 1999, có một hội nghị chia sẻ kinh nghiệm tu luyện được tổ chức tại thành phố chúng tôi. Tôi đã lên trình bày về kinh nghiệm của mình và phải dừng lại vài lần khi tôi khóc. Các đồng tu cũng rất xúc động và bắt đầu khóc theo.

Ba người phụ nữ không phải là học viên đi ngang qua và nói: “Chà chà!” Các học viên đã hỏi họ chuyện gì xảy ra. Họ đáp: “Người đứng trên sân khấu kia là vợ của lãnh đạo doanh nghiệp của chúng tôi. Làm thế nào bà ấy lại được như vậy nhỉ?” “Trước đây bà ấy như thế nào?” “Bà ấy đã từng coi thường mọi người và là một phụ nữ rất cứng rắn. Pháp Luân Công đã làm bà ấy thay đổi rất nhiều. Nó thật tuyệt vời!”

Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi luôn luôn đấu đá vì danh và lợi ích cá nhân, những điều này đã gây tổn hại cho tôi cả thể xác lẫn tâm hồn. Tôi đã bị bệnh viêm đại tràng và phải chịu nhiều đau đớn. Những xung đột trong gia đình, bệnh tật rồi những áp lực khiến tôi muốn kết liễu đời mình. Tôi bị mất ngủ và vô cùng chán nản.

Thật may mắn là tôi đã đắc Pháp. Thậm chí đến tận bây giờ, tôi vẫn thường khóc khi nhớ lại tôi đã may mắn như thế nào được trở thành một học viên Đại Pháp. Tôi đã nhắc nhở bản thân phải tu luyện tinh tấn để có thể trở về nhà cùng Sư phụ.

1. Chính niệm mang lại những kết quả tốt đẹp

– Một cỗ xe không thể bắt kịp tôi

Tôi đã nói với tất cả mọi người Đại Pháp tuyệt vời như thế nào. Chồng tôi đã mua một đầu đĩa VCD cho tôi để phục vụ việc hồng truyền Đại Pháp.

Tôi tới một làng để hồng Pháp vào mùa đông năm 1998, nhưng tôi bị lỡ chuyến xe buýt về nhà. Thời tiết giá lạnh, nhưng không ai muốn cho tôi đi nhờ xe. Tôi phải đi bộ về nhà. Khi tôi ngày càng về tới gần thành phố hơn, tôi nhìn thấy một cỗ xe ngựa kéo phía trước mặt. Người lái xe hét lên: “Tôi đã thấy chị trong ngôi làng đó, nhưng chị đã theo tôi cả chặng đường tới đây cứ như thể là chị đang bay vậy. Chị là người hay là thần tiên vậy?” Tôi đáp: “Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Đó là một môn tu luyện tuyệt vời”. Anh ấy nói: “Tôi biết. Làng tôi cũng có nhiều học viên.”

– Tự làm mình biến mất

Vào ngày 13 tháng 05 năm 2003, chúng tôi quyết định treo các biểu ngữ để kỷ niệm ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới. Cảnh sát đã biết kế hoạch của chúng tôi vào tối hôm đó. Hai học viên và tôi đã tung một biểu ngữ lớn nhất lên một cành cây ngay lúc xe của cảnh sát tới chỗ chúng tôi. Họ chắc hẳn đã nhìn thấy biểu ngữ. Chiếc xe dừng lại ngay phía trước chúng tôi.

Tôi bảo hai học viên kia đi sang lề đường đối diện. Tôi bước tới chỗ xe cảnh sát. Đó là một đêm yên tĩnh và không có ai ra ngoài. Tôi bước tới xe cảnh sát và hai sỹ quan cảnh sát bước ra. Họ tiến về phía tôi. Đột nhiên, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu tôi: “Họ không thể nhìn thấy mình!” Tôi chậm rãi bước đi ngang qua họ. Dường như là họ thực sự không thể nhìn thấy tôi và thay vào đó, tiến về phía cái cây.

2. Cứu người

– Giám đốc điều hành đã thay đổi thái độ của ông ấy

Công ty chúng tôi từng là một tập đoàn lớn nhất ở châu Á. Một thanh niên trẻ vừa mới ra trường đã trở thành giám đốc điều hành của chúng tôi. Chủ nghĩa vô thần và những tuyên truyền của Đảng cộng sản đã khiến cậu ấy rất phản đối Pháp Luân Công. Cậu ấy đe dọa rằng bất kỳ ai tu luyện Pháp Luân Công sẽ bị sa thải. Trong mọi cuộc họp nhân viên toàn công ty, cậu ấy đều phỉ báng Pháp Luân Công.

Thị trưởng thành phố được lệnh bắt tất cả các học viên đã tới Bắc Kinh để kháng cáo. Tuy nhiên, giám đốc điều hành của chúng tôi đã bảo cảnh sát tới bắt tất cả các học viên trong công ty chúng tôi.

Gần như tất cả các học viên đều bị bắt. Những người không bị bắt đều không dám trở về nhà. Tôi đưa con đi lang thang dưới trời tuyết rơi suốt cả ngày và đến sống ở nhà họ hàng vào buổi tối.

Vợ của giám đốc điều hành của chúng tôi sinh con nhưng đứa bé đã chết vài ngày sau đó, và điều này thực sự là một cú sốc với cậu ấy. Chúng tôi đã định tới gặp và nói với anh ấy việc bức hại các học viên sai trái như thế nào, nhưng chúng tôi không thể tiếp cận được anh ấy. Anh ấy không bao giờ nghe điện thoại chúng tôi gọi tới hay đọc các tài liệu chúng tôi gửi cho anh ấy. Chúng tôi có thể làm gì? Chỉ có một giải pháp. Chúng tôi cần viết thư cho anh ấy sử dụng tên thật của chúng tôi. Mặc dù điều đó nguy hiểm cho chúng tôi, nhưng anh ấy có thể sẽ đọc nó.

Tôi đã dành cả ngày lẫn đêm để thảo lá thư. Hai đồng tu đã đọc trước và cả hai người đều cảm động và khóc. Tôi đã đặt trọn tâm mình vào lá thư đó. Tôi biết rằng anh ấy sẽ được cứu nếu anh ấy đọc nó.

Một vài ngày sau, trong một cuộc họp nhân viên toàn công ty khác, giám đốc điều hành của chúng tôi chỉ nói về vấn đề đảm bảo chất lượng và doanh số bán hàng trước khi cậu ấy quyết định kết thúc cuộc họp. Sau đó bí thư Đảng nói thêm rằng vấn đề Pháp Luân Công phải được giải quyết. Giám đốc điều hành của chúng tôi chỉ chống cằm lên bàn và không nói gì. Bí thư Đảng đã phải chộp lấy micro và nói: “Mỗi bộ phận phải để mắt tới các học viên Pháp Luân Công.”

Không có thêm học viên nào ở công ty tôi bị bắt. Giám đốc điều hành của chúng tôi quyết định chuyển tôi sang bộ phận tốt nhất. Anh ấy đã đối xử tốt với các học viên sau khi biết được chân tướng.

– Tôi cứu tất cả mọi người mà tôi gặp

Một vị quản lý đã nghỉ hưu qua đời. Tôi không định tới dự lễ tang của ông ấy, vì tôi không quen biết với ông lắm. Tuy nhiên, nó có thể là cơ hội để chia sẻ về Đại Pháp cho nhiều người hơn. Tại đám tang, 25 người đã đồng ý thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Hầu hết họ đều là các lãnh đạo doanh nghiệp và tôi hiếm có cơ hội để nói chuyện riêng với họ.

Tôi nhìn thấy một cái váy thiết kế thật đẹp nhưng nó lại quá đắt. Tôi đã đợi tới khi cửa hàng bán giảm giá. Cô gái bán hàng nói rằng tôi mặc nó rất đẹp và tôi đã giảng chân tướng cho cô ấy về Pháp Luân Công. Cô ấy đồng ý với những gì tôi nói và cảm ơn tôi.

Chủ cửa hàng nói với cô ấy: “Cô ấy chỉ phải trả 100 Nhân dân Tệ.” “Nhưng giá là 150”, cô gái nói. “Tôi biết”, người chủ cửa hàng đáp. “Cô chắc phải quen biết với chủ của tôi”, cô gái nói với tôi. “Không, tôi không hề biết anh ấy.” Tôi nói với cô gái: “Chủ cửa hàng đã giảm giá 50 nhân dân tệ chẳng vì lý do gì. Chắc hẳn anh ấy là người muốn biết chân tướng.”

Tôi tiến tới chỗ người chủ cửa hàng và hỏi: “Anh có biết tôi không?” “Không”, anh ấy đáp. “Tại sao anh lại giảm giá cho tôi?” Tôi hỏi. Anh ấy trả lời: “Tôi nghĩ chị là một người đặc biệt.” Tôi đáp: “Vâng, tôi là một học viên Pháp Luân Công.” “Tôi có thể nhận thấy điều đó từ biểu hiện của chị khi chị đang nói chuyện với người bán hàng.” Tôi đã nói với anh ấy về Đại Pháp, và anh ấy đã đồng ý thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.

– Giảng chân tướng ở nhà tù

Một đồng tu đã bị tra tấn trong tù. Họ hàng của anh ấy đã tới thăm anh ấy và hỏi: “Anh có bị đánh không?” “Có”, anh ấy trả lời. Khi các lính gác nghe thấy như vậy, họ đã đánh đập anh ấy rất tàn nhẫn. Họ hàng của anh ấy đã còn không được vào thăm anh ấy.

Gia đình anh ấy nhận được thư từ trong tù nói rằng người học viên đó đã rất kiệt sức. Anh ấy được chẩn đoán bị bệnh lao và cánh tay anh ấy bị gẫy. Anh ấy đã bị tàn tật. Tôi đi cùng người thân của anh tới gặp anh. Chúng tôi sẽ đàm phán với giám đốc trại giam để thả anh ấy theo dạng bảo lãnh chữa bệnh.

Chúng tôi đã gặp phó giám đốc trại giam. Học viên A đưa một quyển tài liệu cho ông ấy và ông ấy bắt đầu đọc một cách cẩn thận. Ông ấy kêu lên: “Ai viết cái này vậy? Cái gì là ác đảng? Các vị phải nói cho tôi về tất cả những điều này, nếu không các vị sẽ không thể rời khỏi đây!”

Người thân của người học viên đang bị giam cầm rất sợ hãi và bắt đầu khóc. Học viên A quá sợ hãi đến mức không nói được lời nào. Một nữ nhân viên bước vào. Phó giám đốc trại giam nói với cô ấy: “Hãy xem này. Thông tin về bố cô ở trong này này.” Cô ấy là con gái của giám đốc trại giam. Tôi nghĩ: “Sư phụ, xin hãy để cô ấy đi cho chúng con giảng chân tướng cho ông ấy.” Điện thoại cô ấy đổ chuông và cô ấy ra ngoài và không trở lại nữa.

Tôi bắt đầu đùa: “Ai viết nó? Ông nghĩ ai có thể viết những điều như vậy? Chúng tôi đã nhờ một người khác viết đấy. Nếu chúng tôi có thể viết những điều này và biết các thủ tục pháp lý, chúng tôi sẽ không ở đây – chúng tôi sẽ là những luật sư.” Ông ấy cười và lấy ra một điều thuốc. “May cho các vị đấy! Nếu ai đó mà ở đây, các vị sẽ gặp rắc rối.”

Tôi nói: “Ông sẽ nghỉ hưu trong vài năm nữa. Tại sao không làm những điều tốt để tích đức cho mình? Nếu ông giúp chúng tôi hôm nay, ông có thể tự hào và nói với con cháu ông rằng ông đã bảo vệ các học viên Pháp Luân Công khi họ bị bức hại. Họ sẽ thực sự nói tốt cho ông! Nếu ông từ chối giúp chúng tôi, ông sẽ được gì? Các luật sư nói rằng tu luyện Pháp Luân Công không vi phạm pháp luật. Có lẽ một vị lãnh đạo mới ở Trung Quốc sẽ lại cho chúng tôi tu luyện .” Ông ấy cười và viết điều gì đó trên một tờ giấy. Ông ấy khóa cửa lại và nói: “ Đây là đơn đề nghị. Các vị chỉ phải sao chép lại những gì tôi đã viết và đưa nó cho người đó.”

Lúc đó là buổi trưa. Thật là tốt nếu chúng tôi được ăn gì đó và nghỉ ngơi. Một cô gái tiến lại phía chúng tôi. Tôi hỏi: “Chúng tôi tới thăm người thân của mình. Đến tận chiều nay chúng tôi mới có thể gặp được anh ấy. Cô có thể cho chúng tôi chút gì để ăn không?”

“Đợi tôi một lát”, cô ấy nói. Cô ấy trao đổi với sếp của cô ấy và nói: “Sếp tôi đồng ý rồi. Hãy theo tôi! Chúng tôi chuẩn bị đồ ăn cho tất cả các lãnh đạo nhà tù. Họ đã ăn trưa xong. Chúng tôi vẫn còn một ít rau. Chúng tôi sẽ chuẩn bị cho các vị. Có một cái giường trong phòng kia. Các vị có thể nghỉ ở đó.” Chúng tôi đã được phục vụ nhiều món ăn và có bữa ăn trưa ngon miệng.

– Ở bộ phận quản lý nhà tù

Học viên M và tôi tới văn phòng quản lý nhà tù để nộp đơn kiến nghị. Chúng tôi đã qua đủ loại kiểm tra an ninh và đã tới được bộ phận mà chúng tôi tìm kiếm.

Chỉ có 2 nhân viên làm việc và một hàng dài những người đứng đợi. “Tôi giúp được gì cho chị đây?” nhân viên lễ tân hỏi. “Chồng tôi bị tra tấn và bị tàn tật trong tù vì anh ấy tu luyện Pháp Luân Công”, vợ người học viên trả lời. “Pháp Luân Công ư? Chúng tôi không quan tâm !” nhân viên lễ tân nói một cách giận dữ.

Vợ của người học viên và M đã nói chuyện rất tử tế, nhưng họ vẫn từ chối không thụ đơn. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ. “Luật pháp cũng phải bảo vệ Pháp Luân Công. Tu luyện Pháp Luân Công không vi phạm luật. Cô có thể kiểm tra điều đó!” tôi nói. Nhân viên lễ tân không nói câu gì.

Tôi tiếp tục: “Xin hãy giúp đỡ chúng tôi báo cáo sự việc. Nếu cô giúp đỡ chúng tôi hôm nay, cô đang giúp cả một gia đình!”

Tôi khóc. Nhân viên lễ tân cũng khóc. Cô ấy hỏi: “Tại sao anh ấy lại tu luyện?” Tôi nói: “Đó là một câu chuyện dài. Mười năm trước, anh ấy được chẩn đoán bị một căn bệnh nan y và không có khả năng chi trả các chi phí y tế. Anh ấy đã phục hồi sau khi tu luyện Pháp Luân Công.”

“Có thật vậy không? Đó là lý do tại sao mọi người vẫn tiếp tục tu luyện bất chấp cuộc đàn áp ư? Tôi nhất định sẽ báo cáo trường hợp của các vị lên sếp tôi. Cho tôi xin số của các vị. Tôi sẽ thông báo cho các vị ngay khi tôi có được xác nhận.” Cô ấy đi cùng chúng tôi ra cổng và tạm biệt chúng tôi.

– Sư phụ bảo vệ tôi trong một tình huống nguy hiểm

Học viên B bị bắt giam trong trại lao động vào năm 2000. Nhiều học viên đã đến thăm cô ấy cũng bị cầm tù.

Tôi sợ và không muốn đi. Học viên L thuê một chiếc xe và thuyết phục tôi đi cùng. Tôi nói với lính gác tôi là chị của B. Tuy nhiên, chị cô ấy cũng tới thăm cô ấy cùng ngày hôm đó!

Chị cô ấy cho tôi xem chứng minh thư nhân dân và tôi không còn biết phải nói gì. Nhân viên trại lao động hét lên với tôi: “Cô là ai? Cô có phải là một học viên Pháp Luân Công không?” Tôi nói tôi là đồng nghiệp của cô ấy.

Chị cô ấy hỏi: “Cô có phải là Yan không?” “Vâng, tôi là Yan”, tôi đáp. Cô ấy nói với viên cảnh sát rằng tôi là bạn thân của em gái mình. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ, và nhân viên cảnh sát đã để cho tôi đi.

Tôi hướng nội và nhận ra nhiều chấp trước. Một học viên đã khóc trước mặt người chồng của cô ấy đang bị giam giữ tại đó. Tôi đã khóc với cô ấy, nhưng tôi cũng biết rằng tôi không được chấp trước vào tình.

20 học viên đã bị bắt bất hợp pháp năm 2004. Gia đình của họ yêu cầu thả họ. Người điều phối bảo tôi đi cùng với họ. Tôi không biết bất kỳ ai trong số những học viên đó nhưng đã đi cùng gia đình họ vào trại tạm giam. Một lính canh hỏi tôi: “Cô vào thăm ai? Quan hệ như thế nào? Cô có tu luyện Pháp Luân Công không?” Tôi không biết nói gì. Một thành viên gia đình đã nói: “Cô ơi, cháu vào thăm anh ấy là đủ rồi. Cô sẽ khóc rồi lại làm rối chuyện lên cho mà xem.” Lính canh đã để tôi quay trở lại.

Người lính canh đã hỏi tôi cũng câu hỏi đó khi tôi vào thăm họ lần nữa. Tôi đã bị nhốt giữa hai cánh cửa điện trong 40 phút. Tâm trí tôi minh bạch và tôi giữ vững chính niệm. Cuối cùng tôi đã được cho đi.

Không có sự giúp đỡ từ bi của Sư phụ, tôi sẽ không thể tiếp tục con đường tu luyện của mình. Sư phụ đã cho tôi rất nhiều và tôi sẽ tinh tấn hơn nữa học Pháp và cứu người để báo đáp ân Ngài.

Tạ ơn Sư phụ!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/11/明慧法会–师父呵护我一路走过来-281156.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/30/143438.html

Đăng ngày 28-12-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share