Bài viết của học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-05-2022] Trong chiến dịch “Xóa sổ” của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nhiều học viên và người thân của họ bị bức bách hoặc yêu cầu viết cam kết từ bỏ tu luyện.

Chiến dịch này nhằm mục đích buộc mọi học viên Pháp Luân Công nằm trong danh sách đen của chính phủ phải từ bỏ đức tin của mình. Chính quyền địa phương trên khắp đất nước thường gõ cửa từng nhà để “làm việc” với các học viên địa phương.

Hầu hết các học viên bị nhắm mục tiêu có thể đối đãi với sách nhiễu bằng chính niệm và không hợp tác với chính quyền. Họ giảng cho những kẻ sách nhiễu chân tướng về Pháp Luân Công và khuyên họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và hai tổ chức liên đới của nó.

Nhưng một số học viên bắt đầu sợ bị sách nhiễu và không muốn đối mặt. Họ đã tìm đường vòng. Kết quả là, người thân trong gia đình họ đã hợp tác với chính quyền ở các mức độ khác nhau và khiến môi trường tu luyện của các học viên trở nên phức tạp.

Trong khi đối mặt với sách nhiễu liên tục, nếu tất cả chúng ta đều có thể nhìn từ một góc độ khác, tình huống có thể không giống nhau. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm gần đây của mình.

Một ngày nọ, chồng tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một người đàn ông tự xưng là cảnh sát từ đồn cảnh sát địa phương chúng tôi. Viên cảnh sát nói rằng anh ta sẽ đến thăm nhà tôi và nói chuyện với tôi.

Do những lần sách nhiễu và bức hại nhiều năm trước đó, chồng tôi bị căng thẳng tinh thần về chuyến viếng thăm sắp tới. Anh bắt đầu lo lắng và phàn nàn với tôi bằng những lời lẽ vô lý. Tôi an ủi anh và nói: “Anh không cần lo sợ. Gia đình chúng ta đã trải qua rất nhiều việc trong quá khứ và chúng ta có thể đi được đến hôm nay là vì Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã trông nom chúng ta. Anh không cần phải sợ hãi. Họ chỉ muốn nói chuyện với em. Trên thực tế, em đã muốn nói chuyện với họ từ lâu. Anh không cần phải nói bất cứ điều gì, chỉ cần lặng lẽ quan sát khi họ đến.”

Đúng giờ hẹn chiều hôm đó, tôi chuẩn bị một ít trà. Có hai người tới, một người là trưởng đồn cảnh sát và người kia là sĩ quan đã gọi cho chồng tôi. Tôi tỏ ra lịch sự và rót trà cho họ. Tôi yêu cầu họ ghi tên và số điện thoại của họ vào sổ tay của tôi. Tôi nói: “Trong những năm qua, có thể đã có rất nhiều hiểu lầm và thiếu giao tiếp giữa chúng ta. Vì các anh đã ở đây hôm nay, chúng ta hãy nói chuyện vui vẻ.” Họ đã đồng ý.

Tôi nói trước: “Trước khi chúng ta bắt đầu, tôi muốn làm rõ một vài điểm. Thứ nhất, những gì truyền thông đưa tin trong nhiều năm và thông tin nội bộ mà các anh nhận được đều là thông tin sai về Pháp Luân Công. Các anh đã làm việc với học viên Pháp Luân Công trong rất nhiều năm. Tôi chắc chắn rằng tất cả các anh đều biết chúng tôi là ai. Thứ hai, Pháp Luân Công dạy con người hướng thiện qua việc chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Thứ ba, không luật nào hình sự hóa Pháp Luân Công ở Trung Quốc. Tất cả các anh đã học luật. Tôi chắc chắn rằng các anh biết điều đó hơn tôi.”

Viên cảnh sát, người đã gọi cho chồng tôi, nói: “Chúng tôi đã nghiên cứu luật nên chúng tôi thừa nhận tất cả những điều này. Bộ Công an và Văn phòng Tổng cục Trung ương đã liệt kê 14 môn tà giáo, trong đó không bao gồm Pháp Luân Công. Nhưng có một tài liệu của Bộ Công an và hai tài liệu khác từ năm 1999 có chỉ ra Pháp Luân Công [là tà giáo].”

“Các anh có những tài liệu này không?” Tôi hỏi.

“Hiện thì không.”

“Bộ Công an là cơ quan hành pháp, không phải cơ quan lập pháp, và bất cứ quy định nào của Bộ Công an cũng không thể được thực thi như luật,” tôi nói.

Viên cảnh sát nói: “Không nói cái này. Hãy làm theo thủ tục.” Sau đó, anh ta bắt đầu hỏi số căn cước và số điện thoại của tôi, xem tôi có ô-tô, xe máy hay xe đạp không.

Tôi nghiêm túc nhìn anh ta nói: “Hôm nay các anh đến đây không phải vì tôi tu luyện Pháp Luân Công sao? Các anh không nói về Pháp Luân Công thì các anh muốn nói gì đây? Câu hỏi của các anh không liên quan gì đến chủ đề chúng ta cần nói chuyện (chủ đề về Pháp Luân Công) hôm nay. Các anh đang xem tôi là kẻ tình nghi phải không? Nếu vậy, trước tiên các anh phải đưa ra bằng chứng.”

Họ nhanh chóng phủ nhận. “Không, không, hôm nay chúng tôi ở đây chỉ để nói chuyện với cô.”

Tôi nói: “Hôm nay tôi xem các anh như khách của tôi, và tôi chân thành muốn giảng chân tướng và giải tỏa một số hiểu lầm. Để làm được điều đó, chúng ta phải giao tiếp dựa trên sự tôn trọng lẫn nhau, phải không?”

Họ nói phải.

Viên cảnh sát đã cố gắng thể hiện kiến thức của mình về Đạo giáo, Phật giáo, y học và triết học, v.v.. Anh ta nói rằng lý do anh không thể buộc các học viên Pháp Luân Công buông bỏ đức tin của mình trước đây là vì trình độ kiến thức của anh quá thấp. Anh cũng nhắc đến tên của Sư phụ và nói rằng giờ anh ta còn biết nhiều hơn cả Sư phụ.

Tôi yêu cầu anh ta tôn trọng Sư phụ của tôi. Tôi nói: “Vì cuộc trò chuyện của chúng ta dựa trên sự tôn trọng lẫn nhau, nên tôi hy vọng anh sẽ không nói về Sư phụ của tôi bằng ngữ khí như vậy.” Anh ta im lặng thừa nhận những gì tôi nói.

Sau đó, anh ta nói: “Pháp Luân Công dạy Chân-Thiện-Nhẫn, Phật giáo và Đạo giáo cũng vậy. Các vị không phải là duy nhất.”

Tôi nói: “Chân-Thiện-Nhẫn là những giá trị phổ quát. Các nguyên lý của Phật giáo và Đạo giáo đều bắt nguồn từ Đại Pháp vũ trụ và họ giảng dạy các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn ở các tầng thứ khác của họ.”

Anh ta tiếp tục nói: “Pháp Luân Công nói về chữa bệnh khỏe người, có liên quan đến khoa học y tế. Nhưng nó cũng nói về triết học. Vậy Pháp Luân Công thuộc nhánh nào? Chuyển Pháp Luân có nội dung từ Phật giáo, Đạo giáo, và mọi thứ. Nó chỉ là một mớ hỗn độn. Nếu cô không tin tôi, hãy mang nó đến đây và tôi có thể chỉ ra cho cô thấy.”

Tôi nhận ra rằng kiến thức hữu hạn của anh ta đã cản trở anh suy nghĩ thấu đáo và tôi sẽ không thể giải thích mọi thứ rõ ràng cho anh ta vào lúc này. Sau đó tôi nói: “Sao anh có thể so sánh một quả trứng với vũ trụ? Anh đã đọc sách Chuyển Pháp Luân chưa?”

Anh ta nói đã đọc rồi.

Tôi hỏi xem anh đã đọc cuốn sách bao nhiêu lần. Anh nói: “Ba đến năm lần.”

Tôi nói: “Tôi không phải là người thông minh nhất. Sau hơn 20 năm đọc cuốn sách, tôi chỉ hiểu được rất hạn chế về nó. Dù anh thông minh nhưng ba đến năm lần là chưa đủ. Sau khi đọc cuốn sách thêm ba hoặc năm lần nữa, chúng ta có thể nói chuyện lại.” Anh vội trả lời rằng việc đó không cần thiết.

Tôi nói: “Không ai có thể bỏ qua tác dụng kỳ diệu của Pháp Luân Công trong việc chữa bệnh và cải thiện sức khỏe. Khi Sư phụ của chúng tôi giảng bài tại Hội Kiến nghĩa Dũng vi (thấy việc Nghĩa hăng hái làm) Trung Quốc thời đó, Ngài đã chữa khỏi cho 98% những người bị thương vì hành động dũng cảm của họ. Hiệu quả đều rõ ràng đối với các bệnh nhân. Pháp Luân Công cũng đã thành danh tại Triển lãm Sức khỏe Đông Phương vào năm 1992 và 1993, và nhanh chóng lan rộng ra khắp cả nước. Có hàng trăm triệu người thực hành môn tu luyện trước cuộc bức hại năm 1999. Vào thời điểm đó, mọi người tập Pháp Luân Công trong các công viên và trên đường phố vào các buổi sáng trên khắp đất nước.” Anh ta nói rằng anh ta biết tất cả những điều này.

Sau đó anh ta và vị cảnh sát trưởng nói về chuyện ai đó đã chết sau khi tu luyện Pháp Luân Công và việc ai đó bị bệnh nhưng không dùng thuốc.

Tôi đã giảng cho họ quan điểm cá nhân của tôi về chủ đề này. “Các bác sĩ ở bệnh viên chữa bệnh cho mọi người, đúng không? Các bác sĩ có bị bệnh không?” Họ nói có.

“Vậy bác sĩ có uống thuốc khi bị bệnh không?” Họ nói có.

“Chúng ta có thể nói bác sĩ, người đã dùng thuốc, sẽ không chết không?” Tôi hỏi.

“Bác sĩ có thể chết,” họ nói.

Sau đó tôi nói với họ: “Nếu bác sĩ chết, các anh có thể nói rằng ông ấy không giỏi hành nghề y không? Các anh không thể nói điều đó. Đây là một ví dụ khác. Một giáo viên có thể đã dạy hàng trăm học sinh trong nhiều năm, nhưng không phải tất cả học sinh của ông ta đều được nhận vào đại học. Liệu các anh có thể nói rằng giáo viên đó không tốt không? Chúng ta không thể nhìn nhận sự việc theo cách này. Vì vậy, rất nhiều người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và họ không chịu bất kỳ hình thức quản lý nào. Họ chỉ tự nguyện học một cuốn sách. Không có gì đảm bảo rằng bất cứ ai học cuốn sách sẽ không bao giờ chết. Và bạn không thể nói Pháp Luân Công là không tốt vì điều đó.”

Tôi tiếp tục: “Hãy phân tích hiện tượng này. Trong nhiều thập kỷ, ở đất nước chúng ta, nếu chính phủ quyết định hạ bệ ai đó, từ một công dân bình thường cho đến chủ tịch nước, hoặc bất kỳ một nhóm nào, thì một bài xã luận trên tờ Nhân dân Nhật báo cùng với những lời chỉ trích trên các phương tiện truyền thông lớn có thể hạ gục họ trong chưa đến ba ngày. Nhưng các học viên Pháp Luân Công vẫn đứng vững sau hơn 20 năm bị bức hại tàn bạo. Trái lại, môn tu luyện này đã lan rộng ra hơn 100 quốc gia và khu vực trên thế giới. Điều này có ý nghĩa gì? Không đáng để suy ngẫm sao?”

Lúc này, vị cảnh sát trưởng đứng dậy và muốn rời đi, và viên cảnh sát bảo tôi đến đồn cảnh sát để nói chuyện với họ sau. Sau đó, họ rời đi.

Hướng nội

Chính Pháp đang đến giai đoạn này, thiên tượng đã biến hóa. Nhiều thủ phạm bức hại đang đối mặt với các lệnh trừng phạt từ cộng động quốc tế. Trong khi đó, trong nước, các công tố viên và nhân viên thực thi pháp luật sẽ phải chịu trách nhiệm về những hành động (bất hợp pháp) của họ trong 30 năm qua.

Nếu chúng ta cải biến quan niệm của mình, thay vì nghĩ rằng chúng ta đang bị họ bức hại, mà xem họ là những người cần được cứu, chúng ta có thể từ bi giảng chân tướng và ngăn họ tham gia bức hại.

Như Sư phụ đã giảng:

“Chúng sinh đắc cứu tâm tiệm minh
Cảnh dân thanh tỉnh thị bất lạn”
(Kiến Thiện, Hồng Ngâm III)

Diễn nghĩa:

Thấy cái Thiện
“Chúng sinh được cứu thì tâm dần dần sáng tỏ
Cảnh sát và nhân dân mà thanh tỉnh”

Chiến dịch “xóa sổ” này đã phơi bày nhiều chấp trước và thiếu sót của tôi. Tôi cảm thấy may mắn khi không gặp phải sách nhiễu trước chuyến thăm của cảnh sát. Sau khi chồng tôi nhận được cuộc điện thoại, tâm sợ hãi của tôi cũng đã bị khuấy động.

Tôi tự hỏi mình: “Không phải họ đến chỉ vì mình tu luyện Pháp Luân Công sao?” Sau đó tôi nghĩ, sau ngần ấy năm tôi luyện, các đệ tử Đại Pháp đều không có vấn đề gì khi giảng chân tướng cơ bản về Đại Pháp cho người dân. Không dễ gì tìm được cảnh sát để giảng chân tướng cho họ. Tôi nên giảng cho họ khi họ đến, không có gì phải sợ hãi. Khi nỗi sợ hãi bị bức hại của tôi không còn nữa, tôi không còn sợ chuyến viếng thăm của họ nữa.

Trong bài chia sẻ “Phá trừ quan niệm “nhìn thấy mới tin”” trên trang web Minghui.org, học viên này viết: “Nói vui thế này, nếu như có thể nhìn thấy tà ác ở không gian khác đang lèo lái cảnh sát đến chỗ chúng ta như đang lùa vịt, hoặc đang khống chế cảnh sát như con rối để bức hại chúng ta, thì chúng ta có còn thấy sợ cảnh sát không? Đương nhiên là không.”

Chúng ta không nên rối trí bởi giả tướng bề mặt. Sư phụ cấp cho chúng ta năng lực tiêu trừ tà ác. Trong khi loại bỏ những nhân tố xấu đang thao túng cảnh sát, chúng ta cũng nên cải biến tư tưởng con người của mình. Chúng ta nên ngừng thừa nhận mình là nạn nhân bức hại, và thay vào đó hãy nhìn nhận vấn đề bằng chính niệm.

Làm như vậy không chỉ phù hợp với Lý của con người mà còn ngăn cản cựu thế lực bức hại chúng ta và ngăn cảnh sát làm điều xấu, điều này giúp họ lắng nghe chân tướng và ngừng tham gia bức hại.

Trên đây là chút trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/26/443518.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/6/18/201863.html

Đăng ngày 06-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share