Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-06-2022] Học Pháp nhóm là hình thức Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã lưu lại cho các đệ tử Đại Pháp. Nhờ học Pháp nhóm, tôi đã có thể đề cao trong tu luyện.

Trước khi tham gia học Pháp nhóm, tôi không đọc được một số chữ trong Chuyển Pháp Luân nên không hiểu được hết các bài giảng. Sau khi tham gia học Pháp nhóm, tôi mới nhận ra tầm quan trọng của việc này, và quyết định thành lập một điểm học Pháp tại nhà.

Năm 2004, khu vực chúng tôi chỉ có một điểm học Pháp. Gần 20 đồng tu cùng học Pháp tại nhà của một đồng tu nên khá chật.

Sư phụ giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ; chư vị chỉ cần nguyện vọng [tu luyện] là đủ rồi” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Một thời gian ngắn sau khi tôi quyết định, một nhóm học Pháp đã được thành lập. Hơn 10 đồng tu đã tham gia, mỗi tuần hai buổi. Các đồng tu đều mong muốn đến học, không ai muốn rớt lại phía sau. Vì vậy, chúng tôi đã đề cao rất nhanh chóng.

Chúng tôi cũng thành lập một nhóm giảng chân tướng. Chúng tôi đi xe buýt đến nhiều khu chợ trong thị trấn vào buổi sáng để giảng chân tướng. Cuộc bức hại vào thời điểm đó rất nghiêm trọng, nhưng các đồng tu đã thoát khỏi mọi sự kiểm soát, buông bỏ sợ hãi và vững bước trên con đường do Sư phụ an bài.

Giúp đỡ một đồng tu trong ma nạn

Khi tiến trình Chính Pháp của Sư phụ tấn tốc, nhiều đồng tu lần lượt bước ra và tham gia nhóm học Pháp của chúng tôi. Một hôm, đồng tu A đưa theo đồng tu B đến nhà tôi.

Đồng tu A nói đồng tu B hơi đặc biệt, bởi vì “bà ấy bị can nhiễu rất nhiều. Một số đồng tu nói bà ấy bị phụ thể”. A hỏi tôi có sợ không. Tôi nói: “Tôi không sợ. Không có phụ thể nào có thể tồn tại ở đây.” A nói: “Vậy hãy để bà ấy học ở nhà của bà.”

Đồng tu B là giáo viên đã nghỉ hưu, và bà đọc rất tốt. Tôi muốn xem bà ấy phát chính niệm như thế nào và đã bị sốc khi thấy đầu bà lắc đi lắc lại trong khi miệng liên tục lẩm bẩm gì đó.

Phát chính niệm xong, tôi hỏi bà đang nói gì và tại sao lắc đầu như vậy. Bà ấy nói là đọc khẩu quyết, và không biết đầu mình đang bị lắc.

Tôi nói: “Bà không cần phải liên tục niệm khẩu quyết.”

Bà nói: “Tôi bị nghiệp tư tưởng can nhiễu rất nghiêm trọng. Nếu tôi không liên tục niệm khẩu quyết thì nghiệp lực sẽ liên tục nói, và tôi không thể tập trung. Vì bị can nhiễu mà tôi không học Pháp được ba năm nay, nhưng nếu bà không muốn tôi đến thì tôi sẽ không đến nữa.“

Tôi nói: “Bà phải đến tiếp chứ. Khi bà kiên định, Sư phụ sẽ giúp bà.” Bà ấy hỏi: “Bà không phiền khi tôi đến chứ?” Tôi nói: “Tôi không phiền – bà cứ đến đi.”

Một hôm, khi chúng tôi đang học Pháp nhóm thì một điều phối viên đến. Bà ấy ngồi xuống học với chúng tôi. Trong khi phát chính niệm, bà ấy nhìn thấy trạng thái của đồng tu B, rồi nhận xét gay gắt. Vì thế, bà ấy đã chuyển một đồng tu ở nhóm chúng tôi sang nhóm khác.

Đó là một đòn nặng nề đối với đồng tu B. Bà cảm thấy có lỗi và tự trách mình. Các đồng tu đã động viên và khuyên bà không nên động tâm vì điều này. Bà rất xúc động và không bao giờ bỏ học Pháp nhóm. Bà trở nên tinh tấn. Bà đã phối hợp với các đồng tu giảng chân tướng hàng ngày và đã làm rất tốt.

Hành động của đồng tu gây ấn tượng cho mọi người

Khi tâm tính được đề cao, trạng thái phát chính niệm của bà B cũng bình thường trở lại. Khi bà đang tu luyện tinh tấn, chồng bà đột ngột qua đời ở nơi làm việc (ông làm việc ở sở cảnh sát). Trong khi con gái khóc lóc, bà B lặng lẽ phát chính niệm, cố gắng nói với chồng, nhưng ông không bao giờ tỉnh dậy.

Đồng tu B luôn coi mình là người tu luyện và giữ bình tĩnh. Gia đình bảo bà B không nên hỏa táng thi thể ông vì họ muốn lợi dụng sự mất mát này để đòi một khoản tiền bồi thường khá lớn.

Bà B quả quyết nói: “Chúng ta không thể làm thế. Thọ mệnh của ông ấy đã hết, không ai phải chịu trách nhiệm về điều đó. Ông ấy nên được hỏa táng theo nguyện vọng của ông ấy.” Không ai nói gì về quyết định của bà. Hành động của bà B đã khiến cảnh sát trưởng cảm động và đã trực tiếp mang 10.000 Nhân dân tệ đến nhà bà để chia buồn.

Sự ra đi đột ngột của chồng không khiến bà B bị suy sụp. Sau tang lễ, bà nhanh chóng tiếp tục làm ba việc. Gia đình bà sống trong khu dân cư của sở cảnh sát, và mọi người đều biết về việc chồng bà qua đời, và để ý đến trạng thái của bà. Tinh thần của bà B rất tốt, qua đó mà chứng thực được vẻ đẹp của Đại Pháp.

Cặp vợ chồng sống ở tầng trên đến thăm bà và hỏi sức mạnh nào đã khiến tinh thần bà vững vàng như không có chuyện gì xảy ra vậy. Bà B giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho họ. Hai vợ chồng họ rất ấn tượng. Trạng thái tu luyện của bà B rất tốt và bà chưa bao giờ giải đãi trong làm ba việc.

Chính niệm của đồng tu khiến tà ác sợ hãi

Mùa thu năm 2018, trong khi đồng tu B đang giảng chân tướng ở trung tâm thành phố thì bị một cảnh sát mặc thường phục tố giác và bắt đi.

Khu vực của chúng tôi không có điều phối viên, mà chúng tôi lại không thể dựa vào bất cứ ai, vì vậy tôi đã đạp xe điện khắp thành phố để thông báo cho các đồng tu phát chính niệm cho bà, và giúp tìm con gái bà để giải cứu.

Tôi đến nơi làm việc của con gái bà nhưng vì cô là một quản lý của một công ty di động, nên không cách nào gặp được. Một đồng tu bèn đến nhà của con gái bà, nhưng cô từ chối gặp.

Tôi đã gửi một bức thư cho con gái bà. Trong thư, tôi giảng chân tướng và bảo cô ấy hãy nhanh chóng đi tìm Đại úy Lưu, Đội trưởng Đội An ninh Quốc gia sống cùng khu phố với bà B, nhưng cô ấy không hợp tác.

Sau 15 ngày bị giam giữ, bà B bị chuyển đến một trại tạm giam bên ngoài thị trấn, và chính thức bị bắt vào ngày hôm sau. Cảnh sát muốn bà B ký vào một tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp, nhưng bà B đã xé nát tờ giấy, ném xuống sàn nhà; khi bị bắt nhặt lên, bà cũng không nhặt.

Có lẽ vì cố gắng bảo vệ bà nên một cảnh sát nói: “Bà có thể nhặt nó như rác không?” Bà B nói: “Được, tôi sẽ nhặt rác.” Bà nhặt nó lên và ném vào thùng rác.

Bà B tiếp tục cứu người ngay cả trong trại giam. Các lính canh nói bà rất mạnh mẽ. Chính niệm của bà B khiến tà ác sợ hãi. Vào ngày diễn ra phiên tòa xét xử trực tuyến ở trại tạm giam, cảnh sát địa phương đã tổ chức cho người nhà xem. Bà B đã thể hiện hành vi chân chính của một đệ tử Đại Pháp trong suốt phiên tòa, và giải thích Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp.

Sự khích lệ của Sư phụ

Một hôm, tôi ngồi trước Pháp tượng của Sư phụ và nghĩ: “Bài viết vạch trần những bức hại của con đã được đăng trên trang web Minh Huệ. Con có thể làm gì nữa đây? Liệu con có nên làm áp phích tự dính để giúp các đồng tu không?” Vào thời điểm đó, ba đồng tu khác vừa bị bắt vì giảng chân tướng và đang ở trong trại tạm giam.

Sư phụ thấy niệm này của tôi, liền khích lệ tôi.

Đột nhiên, tôi nghe thấy rất rõ một bản nhạc Đại Pháp. Tôi không biết nó đến từ đâu. Nhìn ra cửa sổ cũng không thấy ai. Tôi nhận ra âm thanh phát ra từ trong nhà. Tôi đi tìm thì thấy nó phát ra từ trong ngăn kéo – tôi đã không sử dụng máy nghe nhạc hơn nửa năm nay. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ tôi, liền vui mừng hợp thập cảm tạ Sư phụ.

Tôi lập tức bắt tay vào làm áp phích tự dính. Trước đây, tôi chưa bao giờ làm, và tự hỏi liệu có mẫu nào trên trang web Minh Huệ không. Tôi tìm kiếm, và ngạc nhiên thay, tôi đã tìm thấy.

Tôi đã làm hai mẫu áp phích, một cho đồng tu B, và một cho ba đồng tu kia. Tôi in ra, dán các băng dính hai mặt vào mặt sau của áp phích và cắt chúng gọn gàng. Tôi đã làm hơn 200 áp phích và phân phát chúng cho các đồng tu. Sức mạnh của chỉnh thể đóng một vai trò lớn. Ba ngày sau, ba đồng tu kia đã được thả tự do.

Tuy nhiên, việc giải cứu đồng tu B vẫn bị can nhiễu. Ba đồng tu nói: “Chúng tôi về rồi, cùng với mấy đồng tu nữa.” Chúng tôi nghĩ bà B cũng đã được thả. Chúng tôi cảm thấy nhẹ nhõm, và ngừng phát chính niệm cho bà ấy.

Vài ngày sau, chúng tôi mới biết bà B vẫn chưa được trả tự do. Khi chúng tôi dừng phát chính niệm, bà B đã phải chịu tổn thất lớn, và bị kết án ba năm tù.

Chính niệm của bà B rất mạnh ngay cả khi ở trong tù. Mặc dù sức khỏe của bà vẫn bình thường, nhưng bà được chẩn đoán có một khối u ác tính trên phổi và được thả sau tám tháng.

Nhìn lại quá trình giúp đỡ đồng tu B, tôi ngộ ra đó cũng là quá trình tu luyện của bản thân tôi. Trong thời gian bà B ở trong trại tạm giam, gia đình bà đã thuê luật sư để “chuyển hóa” bà, nhưng bà không từ bỏ đức tin của mình. Bà nhờ luật sư chuyển một thông điệp đến gia đình, đề nghị họ tìm tôi. Bà cho họ tên và địa chỉ của tôi.

Tôi đã tu bỏ chấp trước sợ hãi, và tâm tôi không bị dao động vì bị tiết lộ danh tính. Tôi cũng không trách bà B, vì tôi hiểu những khó khăn khi ở trong tù.

Tuy nhiên, trong chiến dịch “Xóa sổ” của tà đảng Trung Cộng, cảnh sát liệt tôi vào danh sách ưu tiên và sách nhiễu tôi nhiều lần. Họ nói: “Thật ngạc nhiên khi người đứng đầu là bà.” Một đồng tu nói với tôi: “Bà hãy hướng nội xem. Vì bà đã bị sách nhiễu bao nhiêu lần, có phải vì bà chấp trước vào vai trò điều phối viên không?”

Tôi không trách đồng tu đã nghĩ như vậy, bởi vì tôi biết mình đã làm những gì phải làm. Là đệ tử Đại Pháp, tôi nên nghe theo lời Sư phụ:

“Việc của bạn cũng là việc của mình, việc của mình cũng là việc của bạn” (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2002, Giảng Pháp tại các nơi II)

Nếu chúng ta thực sự vị tha thì chúng ta chính là đang đồng hóa với Pháp.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/25/444848.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/7/18/202299.html

Đăng ngày 27-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share