Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-01-2022] Tôi đã từng chịu đựng rất nhiều bệnh tật và thập tử nhất sinh vì căn bệnh ung thư vào năm 1998. May mắn thay, tôi đã được giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp vào đúng thời khắc nguy nan đó.

Tôi học bài công pháp thứ nhất và thứ ba khi lần đầu tiên tôi đến điểm luyện công. Tôi đã bị tiêu chảy sau khi trở về nhà và bị cảm mấy ngày sau đó. Tôi đã nghĩ rằng tôi bị mệt và bị ốm mà không nhận ra rằng đó chính là Sư phụ đang tịnh hoá thân thể cho tôi.

Tôi đã nghĩ rằng tôi không phù hợp để tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, bởi vì tôi đã bị một căn bệnh rất nghiêm trọng. Tôi có thể tái phát bệnh và có thể bị chết. Tôi không thể không nghĩ về điều đó, và thậm chí tôi đã ngừng tu luyện.

Sư phụ giảng:

“Chúng tôi nhấn mạnh một điểm: [nếu] chư vị không bỏ được cái tâm ấy, không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Căn bệnh ung thư của tôi lại tái phát vào tháng 1 năm 1999, tôi đã được điều trị tại một bệnh viện lớn ở Bắc Kinh và ở chung phòng với một bệnh nhân khác. Tình trạng của bệnh nhân đó còn tồi tệ hơn tôi. Thấy cô ấy đang đọc “Chuyển Pháp Luân”, tôi bèn nói chuyện với cô ấy về cuốn sách. Cô ấy chia sẻ với tôi những thể ngộ của cô và nói: “Sư phụ không yêu cầu loại bỏ bệnh tật của cô trong một lần, mà loại bỏ dần dần tuỳ theo sự tu luyện của cô”.

Cô ấy nói với tôi về những điều kỳ diệu đã xảy ra với cô ấy sau khi cô ấy tu luyện Đại Pháp. Những lời nói của cô đã chạm đến tâm can của tôi và tôi quyết định quay trở lại tu luyện Đại Pháp. Sau khi phẫu thuật, tôi không đợi đến khi vết khâu được loại bỏ mà trở về nhà ngay. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã an bài cho tôi gặp người đó.

Tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 2 năm 1999, và phải mất hai tháng để có thể vực trở lại. Tôi đã được lắp đặt công nghệ IVs trong bệnh viện để điều trị bệnh ung thư, và chỉ trước tháng 5, tôi mới nhận ra rằng tôi nên dừng việc tiếp nhận nó. Tôi đã quyết định tặng số thuốc mà tôi có cho ai đó cần, ít nhất trị giá 10.000 tệ cho cháu trai của tôi – cậu ấy đang làm việc tại một bệnh viện ở quê tôi. Tôi trở về quê nhà trong kỳ nghỉ lễ và cháu trai của tôi khăng khăng rằng tôi phải tiếp tục điều trị.

Tôi trở lại bệnh việc để tiếp tục điều trị nhưng người y tá không cách nào có thể cho chiếc kim vào người tôi. Đó chính là điểm hoá của Sư phụ cho tôi biết rằng tôi không cần phải tiêm truyền gì hết.

Một cô y tá khác lại vào và cố gắng đưa chiếc kim vào nhưng nước thuốc cứ trào ra. Cô y tá lúng túng không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này và quyết định ngừng tiêm thuốc. Khi tôi trở về nhà, tôi nhận thấy chỗ ven trên cánh tay của tôi đã trở thành màu đen. Cánh tay của tôi tê cóng và phải mất sáu tháng mới có thể phục hồi.

Duy trì sự kiên định vào Đại Pháp

Không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cuộc bức hại đã xảy ra vào tháng 7 năm 1999. Tôi biết những tuyên truyền của Trung Cộng về Đại Pháp đều là giả dối và họ đã bôi nhọ và phỉ báng Đại Pháp. Tôi đã đến Bắc Kinh cùng con gái để thỉnh nguyện cho Đại Pháp vào ngày 1 tháng 10 năm 2000. Chúng tôi đã bị bắt tại quảng trường Thiên An Môn. Tôi bị bắt lao động cải tạo trong vòng một năm. Còn con gái của tôi bị tra tấn và bị giật bằng dùi cui điện.

Con gái tôi và tôi cũng bị bắt vài lần kể từ sau đó, nhà của chúng tôi bị lục soát rất nhiều lần. Tôi đã bị giam giữ tại trại tạm giam, trại cải tạo, trung tâm tẩy não. Tôi không được phép đi làm, con gái của tôi không được phép đến trường.

Chồng của tôi đã ly hôn với tôi vì những áp lực khủng khiếp đó, trong khi con gái và tôi bị giam giữ vào năm 2000. Gia đình tôi ghét bỏ tôi và đổ lỗi cho tôi ích kỷ. Họ nói rằng tôi đã phá hoại cuộc đời của con cái tôi. Lương của tôi bị dừng cấp và họ cũng loại tôi khỏi tổ chức của Đảng. Bố mẹ của tôi đã già và hay ốm đau. Họ đã khóc rất nhiều và lo lắng cho tôi. Họ đã đến trại tạm giam và trại cải tạo để khuyên tôi từ bỏ tu luyện. Vào thời điểm đó, tất cả mọi áp lực đều đổ xuống người tôi.

Thật đúng như Sư phụ giảng:

“Bạch khổ nhất tề giáng”. (Khổ kỳ tâm chí, Hồng Ngâm)

Tạm dịch:

“Trăm khổ cùng giáng xuống”. (Khổ kỳ tâm chí, Hồng Ngâm)

Tôi đã phải đối mặt với tình huống cực kỳ tà ác khi mà hàng xóm, đồng nghiệp, người thân và bạn bè đều nghĩ rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp rất nguy hiểm. Nhiều người nghĩ tôi rất kỳ lạ và xa lánh tôi, nhưng một số người tốt bụng thì thương hại và cố gắng thuyết phục tôi ngừng tu luyện. Một vài người biết tôi đã từng mắc bệnh ung thư thì nghĩ tôi sẽ chết trước những áp lực như vậy. Tôi đã có triệu chứng bị ốm nghiêm trọng trong một thời gian ngắn khi tôi bị tra tấn tại nơi giam giữ, nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi không bao giờ lo lắng về nó và không bao giờ nghi ngờ Đại Pháp.

Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã không chết mà còn mạnh mẽ hơn. Trông tôi trẻ hơn những người cùng tôi. Qua nhiều năm, tôi đã đi giảng chân tướng bằng rất nhiều cách và dần dần mọi người đã thay đổi cách nhìn về tôi. Sau đó, tôi được phép đi làm trở lại. Cấp trên của tôi đã trả tôi số tiền lương bị dừng trong những năm tôi không được phép đi làm. Chồng cũ của tôi cũng trở về. Giờ đây, đồng nghiệp và hàng xóm của tôi khen ngợi tôi vừa trẻ vừa khoẻ mạnh. Tôi đã giảng chân tướng cho họ. Một vài người họ nói với tôi: “Chị không cần nói gì nữa. Thực tế đã nói hết cho mọi người. Chỉ cần nhìn vào chị, tôi biết Đại Pháp là tốt”.

Cứu người theo nhiều cách khác nhau

Giảng chân tướng đã trở thành một phần của cuộc sống của tôi. Con gái và tôi đã nói về Pháp Luân Đại Pháp và văn hoá truyền thống Trung Hoa cho các tù nhân và cai ngục khi chúng tôi bị bắt giữ. Chúng tôi cũng nói với những thành viên của gia đình trong bữa ăn, nói với mọi người chúng tôi gặp khi đi mua sắm, trong khi đợi đèn giao thông, nói với đồng nghiệp và hàng xóm, với chồng cũ và gia đình của ông ấy, v.v. Chúng tôi khuyên họ làm tam thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Khi ai đó nói những lời bất kính, tôi cố gắng giữ bình tĩnh và kiên nhẫn. Dần dần, rất nhiều người hiểu về Đại Pháp và làm tam thoái. Trong dịp Tết Nguyên Đán, tôi đã gửi thư để giảng chân tướng thay vì những tấm thiệp chúc mừng. Chúng tôi có thể gửi đi 500 hoặc 600 bản mỗi lần. Chúng tôi có một chiếc xe và chỉ dùng khi đi giảng chân tướng và nó không có biển số.

Tôi đã từng là một giáo viên trước khi tôi nghỉ hưu. Tôi đã giảng chân tướng cho các học sinh của tôi. Nếu một học sinh phản đối, tôi cũng không lo lắng. Trước tiên tôi khen cậu ấy vì những câu hỏi đã đưa ra và sự thông minh của cậu ấy. Sau đó, tôi đề nghị chúng tôi sẽ bàn về chủ đề này sâu hơn sau giờ học. Sau đó, các em đã không phản đối nữa.

Tôi đã nghỉ hưu 10 năm nay. Gia đình tôi là địa điểm vận hành các tài liệu chân tướng về Đại Pháp. Khi tôi ra ngoài, tôi nắm bắt mọi cơ hội để giảng chân tướng và cố gắng không để lỡ mất một ai với mối nhân duyên nào.

Trong đại dịch, thật sự rất khó để đi phát tài liệu chân tướng. Con gái, con rể và tôi đã ra ngoài để phát tài liệu từng nhà một. Chúng tôi chỉ đi qua cầu thang của các toà nhà cao tầng. Thỉnh thoảng, chúng tôi leo lên đỉnh của một toà nhà 30 tầng, có khoảng 4-5 hộ gia đình ở mỗi tầng. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, thậm chí một người phụ nữ như tôi đã gần 70 tuổi không hề cảm thấy quá mệt khi leo cầu thang. Mặc dù khi tiến vào một toà nhà thông thường đều cần quẹt thẻ, chúng tôi cố gắng sắp xếp để đi vào theo một vài người có thẻ quẹt khi ở bãi đậu xe.

Miễn là chúng ta xuất tâm cứu người, Sư phụ sẽ an bài mọi thứ cho chúng ta. Ba chúng tôi có thể vận chuyển hàng trăm tài liệu trong một đêm. Chúng tôi ghi chú những toà nhà đã đến để không bị trùng lặp. Để an toàn, chúng tôi không phát tài liệu ở những nơi đã tới mà mỗi lần đều đi tới những nơi khác nhau. Thông thường phải mất nửa tháng mới hoàn thành một khu vực.

Vài ngày trước, cháu trai của tôi ở quê kết hôn. Tôi đã chuẩn bị 650 bản tài liệu chân tướng bao gồm cả bùa hộ mệnh, thiệp chúc mừng, v.v. Đằng trước tấm thiệp chúc mừng là một con búp bê rất xinh xắn. Ở đằng sau ghi rằng những điều cần làm để được bình an trong đại dịch và khuyên mọi người luôn giữ tấm thẻ bên mình. Nhiều người rất hạnh phúc đồng ý nhận thiệp chúc mừng và thể hiện niềm biết ơn của họ.

Tôi đã đến thăm bí thư đảng uỷ mới nghỉ hưu trước khi tôi trở về nhà. Trước đây anh ấy đã được khuyên rằng nên thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi đã nói với anh ấy rằng sẽ có một đại dịch trong tương lai và khuyên anh ấy làm thế nào để cứu giúp mọi người ở trong làng khi nó xảy ra. Anh ấy đã rất hạnh phúc nhìn tôi và nói rằng anh ấy luôn chào đón tôi đến nhà anh ấy khi tôi quay lại đây lần sau.

Mỗi ngày tôi đều rất bận rộn, thời gian còn lại cũng ít ỏi, tôi cần phải làm nhiều việc để cứu chúng sinh.

Thái độ của chồng cũ thay đổi

Sau khi tôi và chồng ly hôn, ông ấy đã muốn bắt đầu một gia đình mới. Ông ấy có một vài mối quan hệ với một số người phụ nữ khác, một số kéo dài trong vài ngày, có mối quan hệ kéo dài trong vài năm. Cuối cùng, sau hơn 10 năm cô độc, ông ấy đã tái hôn. Tuy nhiên, một thời gian ngắn sau đó, người phụ nữ đó lại đưa đơn kiện để ly hôn và đòi bồi thường hàng ngàn tệ. May mắn thay, ông ấy không mất quá nhiều trong vụ kiện đó. Bây giờ ông ấy đã gần 70 tuổi và không còn lựa chọn nào khác, nên đã trở về với chúng tôi. Chúng tôi không hề phàn nàn, mà an ủi, chăm sóc ông ấy rất chân thành.

Ông ấy đã làm tổn thương tôi và con gái trong quá khứ. Tuy nhiên, ông ấy đã giúp chúng tôi có cơ hội đề cao tâm tính, vứt bỏ chấp trước vào tình, và tiêu trừ rất nhiều nghiệp lực. Tôi đã đi qua một quá trình đầy đau thương, buồn phiền và phẫn uất. Và chính Đại Pháp đã thay đổi tôi. Trong tôi từ bi đã thay thế cái tình của người thường. Tôi cảm thấy ông ấy rất đáng thương. Tôi cũng cảm thấy có lỗi bởi vì ông ấy sẽ không phải chịu nhận nghiệp lực lớn đến thế nếu tôi tu luyện tốt hơn.

Ông ấy đã thay đổi rất nhiều bởi sự chân thành của chúng tôi. Ông ấy đã hiểu Đại Pháp, thậm chí còn giúp chúng tôi giảng chân tướng. Ông ấy thường chở chúng tôi đi mua tài liệu và cũng muốn tu luyện Đại Pháp. Người thân gia đình ông ấy cũng chuyển biến thái độ khi thấy chúng tôi đối xử với ông ấy tốt như thế.

Hơn 20 năm đã trôi qua. Bây giờ nhìn lại, tôi thấy có rất nhiều điều hối hận, nhưng chúng tôi không thể trở lại quá khứ. Điều chúng ta cần làm bây giờ là tu luyện thật tốt, cứu người nhiều hơn, không để lại bất cứ hối hận nào, hoàn thành thệ ước và theo Sư phụ trở về nhà.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/31/435134.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/19/201381.html

Đăng ngày 24-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share