Bài viết theo lời kể của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Đông bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-12-2021] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 23 năm. Tu luyện Đại Pháp đã thay đổi cuộc đời tôi. Tôi không thể diễn tả thành lời lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ và Đại Pháp.

Tìm được con đường quay trở về

Tôi lớn lên trong một gia đình nghèo và cha tôi là chỗ dựa duy nhất trong gia đình có bảy thành viên. Chúng tôi hầu như không có đủ tiền để mua lương thực hoặc quần áo, và đôi khi không có tiền để trả học phí cho tôi đi học. Tôi đã tốt nghiệp trung học cơ sở vào thời kỳ Cách mạng Văn hóa. Tôi đã phải quay về quê và sau đó trở lại thành phố làm việc.

Trải qua cuộc sống khó khăn từ khi còn nhỏ nên tôi có một khát khao kiếm thật nhiều tiền. Tôi đã tham gia vào nhiều lĩnh vực kinh doanh khác nhau và tiền là mối quan tâm trước nhất của tôi trong cuộc sống. Nhưng khi có tiền, tôi thường có cảm giác mất mát và trống rỗng không thể giải thích được. Tôi thường cảm thấy lạc lõng trong cuộc sống và không có phương hướng, nhưng tôi cảm thấy rằng mình không phải là một người xấu. Tôi vẫn còn lương tâm và biết rằng có một số điều mà tôi tuyệt đối không nên làm.

Vào tháng 10 năm 1997, tôi đi dạo trong công viên gần nhà và nhìn thấy một biểu ngữ có ghi “Chân-Thiện-Nhẫn” trên đó. Tâm tôi bừng sáng và tôi cảm thấy rằng Chân-Thiện-Nhẫn thật vĩ đại, vì vậy tôi đã hỏi một học viên ở điểm luyện công: “Chị thực hiện môn tu luyện này như thế nào?”. Cô ấy nói: “Có những cuốn sách về Pháp Luân Đại Pháp ở đây. Anh có thể đọc sách trước để có một số hiểu biết”. Tôi đã mua một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi đã không ra khỏi nhà trong ba ngày liền để đọc hết cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi thốt lên: “Tôi muốn tu luyện pháp môn này!”.

Tôi không còn mất phương hướng về cuộc sống nữa – cuối cùng tôi đã biết mục đích của cuộc sống là gì? Cảm giác như thể tôi đột nhiên tỉnh dậy sau nhiều năm chìm trong giấc ngủ.

Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi đã hoàn toàn thay đổi cả tâm lẫn thân. Trước đây, tôi nghiện rượu và mắc bệnh dạ dày. Căn bệnh cứ hai ba tháng lại tái phát một lần, khi phát bệnh thì tôi đau không chịu được. Tôi cũng nghiện thuốc lá và chơi mạt chược suốt đêm. Tính tôi rất nóng nảy và ở trong nhà không ai có thể nói không với tôi. Vợ tôi sợ tôi nhưng không thể làm gì được và không dám nói ra, khiến không khí trong gia đình và tình cảm vợ chồng tôi vô cùng căng thẳng.

Sau khi bước vào tu luyện Đại Pháp, tôi đã tham gia luyện công tập thể và học Pháp nhóm, đồng thời xem các video bài giảng của Sư phụ. Tôi yêu cầu bản thân làm mọi việc phải dựa trên Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi không ngừng tu chính lại hành vi đạo đức của mình và từ bỏ mọi thói quen xấu của bản thân. Tôi đã khỏi được bệnh dạ dày. Sáu tháng sau khi tôi bị đau bụng, lúc đó tôi biết rằng nó không phải là bệnh, đó là Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể cho tôi và tiêu trừ nghiệp lực. Ngay sau khi tôi có ý nghĩ đó thì cơn đau biến mất. Tôi đã không còn bị ốm kể từ đó.

Đại Pháp đã thay đổi tính cách của tôi, mối quan hệ của tôi với vợ trở nên hài hòa và gia đình tôi cũng chung sống hòa thuận. Hàng xóm của chúng tôi đều nói về tôi: “Làm thế nào mà anh ấy thay đổi nhiều như vậy? Bây giờ anh ấy đúng là một người tốt!”

Khi tôi mới bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi thường lái xe cùng các đồng tu để hồng Pháp ở vùng nông thôn. Tôi nói với những người khác về kinh nghiệm của bản thân để nhiều người hữu duyên có thể tu luyện Đại Pháp và được hưởng lợi ích. Khoảng thời gian đó thật tuyệt vời, tôi đã rất hạnh phúc mỗi ngày và nụ cười luôn nở trên môi. Tôi chìm đắm trong hạnh phúc và vui sướng khi có thể tu luyện để trở về ngôi nhà đích thực của mình.

Sự bảo hộ từ bi của Sư phụ trong ma nạn

Tôi đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) giam giữ và bức hại nhiều lần vì tôi từ chối từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nhận ra rằng tôi càng sợ hãi trước cuộc bức hại thì ĐCSTQ sẽ bức hại tôi nhiều hơn. Các nhân tố tà ác sẽ sợ hãi khi các học viên có chính niệm mạnh mẽ và buông bỏ sinh tử. Khi chúng ta thực sự giữ được chính niệm mạnh mẽ và tin vào Sư phụ và Đại Pháp thì Sư phụ sẽ luôn bảo hộ chúng ta!

Tôi đã đến Quảng trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh vào ngày 1 tháng 10 năm 2000 để chứng thực Đại Pháp và đã bị bắt. Sau khi bị đưa trở lại địa phương, tôi đã bị kết án ba năm tù lao động cưỡng bức. Trong thời gian này, vì có niềm tin vững chắc vào Đại Pháp và từ chối “chuyển hóa” nên tôi đã phải chịu nhiều hình thức tra tấn và sau đó bị chuyển đến một trại lao động khác. Các nhà chức trách đã kéo dài thời gian giam giữ tôi thêm sáu tháng trong trại lao động.

Khi tôi ở trong trại lao động, các cai ngục nhận thấy “công tác tư tưởng” của họ không thể làm tôi dao động nên họ đã hướng dẫn các tù nhân dùng bạo lực để “cải tạo” tôi. Họ đã dùng đủ mọi cách vô nhân đạo để tra tấn tôi. Vì tôi không chịu mặc đồng phục tù nhân nên họ đã tra tấn thôi bằng dùng roi điện. Trong xã hội bình thường, tôi là người cứng rắn và không chịu khuất phục. Lúc đầu, tôi phản bức hại bằng sự ngoan cố của con người. Khi tôi bị choáng bởi dùi cui điện, tôi đã không chịu la hét. Họ thấy dùi cui điện không làm được gì nên đã sắp xếp cho bạn tù đánh tôi. Có một đêm, họ tống tôi vào một xà lim nhỏ và năm tù nhân thay nhau dẫm lên chân tôi. Khi thức dậy vào nửa đêm, họ dùng bật lửa đốt cằm tôi và tra tấn tôi suốt đêm. Ngày hôm sau, cả hai chân của tôi đều có màu đen và tôi đã không thể cử động trong hai tuần.

Từ chối chuyển hóa

Các học viên từ chối “chuyển hóa” đã trở thành mục tiêu của tà ác. Mặc dù tôi rất kiên định và biết rằng tôi không thể “chuyển hóa”, nhưng tôi vẫn chưa ngộ rõ ràng về các Pháp lý, về cách chống lại cuộc bức hại dựa trên Pháp và cách dùng chính niệm để giải thể bức hại. Mỗi lần bị bức hại, tâm sợ hãi của tôi lại nổi lên và tôi luôn muốn sử dụng các phương pháp của người thường để đối phó với chúng.

Khi bài giảng của Sư phụ “Kiến nghị” (Tinh Tấn Yếu Chỉ II) được các học viên chuyển vào trại lao động, tôi đã học thuộc lòng chỉ trong một đêm. Khi họ cố gắng “chuyển hóa” tôi một lần nữa, tôi đã đọc lại toàn bộ bài giảng Pháp đã ghi nhớ cho họ nghe. Điều này thực sự đã gây sốc cho các lính canh và những người đang làm công việc “chuyển hóa”. Họ không thể tưởng tượng được tôi đã học thuộc bài giảng Pháp như thế nào trong môi trường này. Trong thời gian đó, tôi thường xuyên mơ thấy mình đang bay. Tôi biết rằng Sư phụ đang gia trì và khích lệ tôi! Tôi học thuộc Pháp và bài giảng Pháp mới nhiều lần. Nỗi sợ hãi trong tôi giảm dần và toàn thân tôi tràn đầy năng lượng của Pháp. Tôi trở nên vững vàng và quyết tâm.

Khi tôi bị chuyển đến một trại lao động cưỡng bức khác, các cai ngục đã sắp xếp cho một trong những tù nhân tàn bạo nhất theo dõi tôi. Vào thời điểm đó, nỗi sợ hãi của tôi lại xuất hiện nhưng tôi ngay lập tức nhận ra: “Tôi không thể sợ hãi. Tôi phải giải thể các nhân tố tà ác bằng chính niệm”.

Ngay khi tôi giữ được chính niệm này, một điều đáng kinh ngạc đã xảy ra: tù nhân đó đã bị ốm và không thể đứng dậy được, họ đã không thể bức hại được tôi. Sư phụ đã nhìn thấy chính niệm của tôi và bảo hộ tôi. Trong năm cuối cùng bị giam giữ, không một cai ngục hay tù nhân nào dám làm gì tôi. Tôi nhận thấy họ đã thực sự ngưỡng mộ các học viên Pháp Luân Đại Pháp kiên định.

Vào ngày 1 tháng 10 năm 2009, tôi đã bị bắt khi đang ở khách sạn trong một chuyến công tác và bị kết án lao động cưỡng bức thêm một năm. Trong quá trình này, những người của viện kiểm sát muốn gia tăng bức hại tôi và muốn tăng thời hạn tạm giam tôi. Tôi nhận ra tôi không thể chịu đựng điều này một cách thụ động và tôi phải chủ động chống lại cuộc bức hại. Tôi không tuyệt thực một cách công khai, nhưng tôi dần dần ăn ít hơn và ít hơn và tôi ngày càng gầy đi. Cuối cùng tôi đã được về nhà sớm một tháng. Đây là điều mà tôi có thể làm ở tầng thứ sở tại vào thời điểm đó, vì tôi đã có thể buông bỏ sinh tử nên Sư phụ đã giúp tôi giải trừ ma nạn.

Vào một ngày của tháng 11 năm 2017, tôi đến một trung tâm thương mại để phát tài liệu giảng chân tướng và bị một người không hiểu chân tướng báo cáo. Tôi đã bị đưa đến đồn cảnh sát và bị nhốt trong một căn phòng nhỏ. Tôi ngồi trong tư thế kiết già và phát chính niệm. Vào buổi chiều, hai cán bộ Phòng 610 đến thẩm vấn tôi. Tôi không hợp tác nhưng vì có tâm sợ hãi nên tôi đã không giảng chân tướng cho họ. Tôi chỉ nói với họ: “Đã rất nhiều năm và các anh nên biết Pháp Luân Đại Pháp là gì. Tôi không làm bất cứ điều gì xấu“. Tôi đã phát chính niệm cả đêm và nghĩ: “Tôi sẽ không hợp tác làm bất cứ điều gì họ yêu cầu tôi vào ngày mai”.

Nhưng ngày hôm sau, khi cảnh sát đến và yêu cầu tôi đi cùng họ, tôi đã mất đi chính niệm và “ngoan ngoãn” đi theo họ. Tôi cảm thấy rằng họ đang đưa tôi đến bệnh viện để kiểm tra y tế, đây là một yêu cầu để đưa đến một trại tạm giam.

Tôi cố gắng bình tĩnh và nghĩ, “Tôi không thể ở trong tình trạng này. Tôi không thể hợp tác với họ nữa”. Khi ý nghĩ này xuất hiện, chính niệm của tôi trở nên mạnh mẽ hơn và tâm lo sợ của tôi giảm đi. Khi xe đến bệnh viện, tôi đã không ra ngoài. Tôi không hợp tác và không trả lời câu hỏi của họ. Cuối cùng, họ đặt tôi lên một chiếc ghế lăn và đẩy tôi vào bệnh viện để kiểm tra sức khỏe.

Sau đó, họ đưa tôi trở lại đồn cảnh sát. Chiều hôm đó, cảnh sát còng tay tôi và đưa tôi đến trại tạm giam. Một lính canh trong trại tạm giam hỏi tôi có uống thuốc không. Tôi đã nói không. Sau đó, họ hỏi tôi có từng bị bệnh trước đây không. Tôi vẫn nói không. Người bảo vệ ở đó nói với cảnh sát: “Chúng tôi không thể bắt anh ta. Chúng tôi cần giấy chứng nhận của bệnh viện và sau đó chúng tôi có thể thảo luận về nó”. Tôi đã được trả tự do và trở về nhà.

Sau khổ nạn này, tôi có thể ngộ sâu hơn về những gì Sư phụ đã giảng:

“Chư vị cũng không thừa nhận chúng, hãy đường đường chính chính mà làm cho tốt, phủ định chúng, chính niệm đầy đủ hơn. ‘Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết. Chư vị thật sự làm được thế, không phải trên miệng nói thế mà là ở hành vi là làm được thế, thì Sư phụ nhất định sẽ làm chủ cho chư vị”. (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Kiên trì làm tốt ba việc

Tôi đã tham gia một nhóm học thuộc Pháp vào năm 2016. Lúc đầu, tôi rất khó chịu và bị áp lực tinh thần rất nhiều, tôi thấy: “Thật khó để có thể ghi nhớ thậm chí chỉ một đoạn văn. Thật khó biết bao khi phải học thuộc toàn bộ cuốn sách Chuyển Pháp Luân!”. Nỗi sợ khó khăn khiến tôi muốn bỏ cuộc. Tuy nhiên, tôi cũng biết rõ rằng môi trường của một nhóm học Pháp là điều kiện tốt nhất cho việc học thuộc Pháp thành công.

Sư phụ giảng:

“Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Vậy nên tôi đã kiên trì học thuộc Pháp.

Sau vài năm, tôi đã đọc thuộc lòng cuốn Chuyển Pháp Luân gần bốn lần cùng nhóm học Pháp. Mặc dù tiến độ học thuộc Pháp của tôi không nhanh nhưng lợi ích thu được là rất lớn. Trong quá trình học Pháp hàng ngày và kiên trì học thuộc Pháp trong một thời gian dài, tôi thậm chí đã không nhận ra những chấp trước rất khó loại bỏ trước đây của tôi đã suy yếu rất nhiều nhiều, và chúng không còn chi phối được tôi nữa. Học thuộc Pháp cũng khiến tôi cảm thấy thân tâm thoải mái. Tôi thường ở trong trạng thái bình tĩnh. Những thứ của người thường không còn khiến tôi động tâm. Học thuộc Pháp đã giúp tôi đề cao tâm tính và thay đổi cơ bản trạng thái tu luyện của mình.

Tôi cảm thấy rất may mắn khi được tham gia nhóm học thuộc Pháp. Tôi đã có thể nhìn ra những thiếu sót của bản thân bằng cách đối chiếu các hành vi của mình với Pháp, điều này có thể giúp tôi tinh tấn và kiên trì làm tốt ba việc.

Phân phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp

Ngoài việc tham gia học Pháp nhóm, tôi cũng tự học thuộc Pháp, luyện công, phát chính niệm và giảng chân tướng. Tôi chỉ ăn một bữa mỗi ngày trong nhiều năm và đã quen với điều đó. Việc này giúp tôi tiết kiệm rất nhiều thời gian. Tôi giảng chân tướng và phân phát tài liệu giảng chân tướng do các đồng tu cung cấp cho tôi. Tôi phân phát hàng chục bản mỗi ngày và khoảng 10.000 bản một năm. Tôi đã làm điều đó hơn một thập kỷ qua và chưa bao giờ bỏ lỡ một ngày nào. Việc phân phát tài liệu chân tướng Đại Pháp của tôi không bị ảnh hưởng bởi thời tiết dù trời có gió, mưa, nóng hay lạnh.

Trong thời gian đại dịch, việc đóng cửa các thành phố và khu công cộng cũng không ngăn cản được tôi. Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ và khả năng xử lý nó – tôi luôn có cách để đi ra ngoài và phân phát tài liệu. Bởi vì cứu người là một trong ba việc mà Sư phụ yêu cầu chúng ta phải làm, đó là sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp và tôi phải kiên trì thực hiện mỗi ngày bất kể trong hoàn cảnh nào.

Tôi luôn có kế hoạch khi đi ra ngoài phát tài liệu. Tôi ghi nhớ mọi nơi tôi đã đến phân phát và tôi thực hiện theo từng khu vực. Vì tôi sống ở một thành phố lớn đông dân cư, nên vẫn còn nhiều khu vực mà tôi chưa phân phát được dù đã qua nhiều năm.

Phân phát tài liệu là một quá trình cứu người và cũng là một quá trình tu luyện. Tôi đã gặp nhiều tình huống và khảo nghiệm khác nhau trong quá trình này. Có một lần, tôi định đặt một số tài liệu lên cánh cửa của một hộ gia đình thì đột nhiên cánh cửa mở ra. Một người đàn ông bước ra và nói: “Anh khá dũng cảm đấy! Anh làm việc này được bao nhiêu năm rồi?”. Tôi nói: “Tài liệu này rất tốt cho mọi người. Anh có thể xem qua”. Anh ta đã trả lại các tài liệu cho tôi và bỏ đi. Tôi có thể cảm nhận được anh ta không phải là một người bình thường vì giọng điệu của anh rất giống với một sĩ quan cảnh sát.

Một lần khác, khi tôi đang dán thông tin lên một cánh cửa thì một người đàn ông trung niên đẩy cửa bước ra. Vì anh ấy cảm thấy có gì đó vướng khi vừa mở cửa, nên đã tỏ ra khó chịu khi nhìn thấy tôi và hỏi tôi đang làm gì. Tôi nói: “Tôi đang phân phát các đĩa DVD”. Anh ta đã túm lấy tôi và nói: “Anh đang phân phát cái gì vậy? Hãy đến văn phòng cộng đồng với tôi”. Tôi nói: “Tôi muốn đem đến cho anh một điều tốt lành” Anh ấy buông tôi ra và tôi xin lỗi anh ấy. Lúc đó, tôi đã dán tài liệu lên cánh cửa ngôi nhà của anh với hy vọng anh ấy và gia đình sẽ đọc được tài liệu để được đắc cứu.

Tôi cũng đã gặp được nhiều người hiểu ra sự thật. Một lần, khi tôi bước vào hành lang của một khu dân cư ở tầng 1 thì tình cờ gặp một người đi ra. Cô ấy hỏi tôi đang làm gì, tôi nói với cô ấy một cách thẳng thắn: “Tôi đang phân phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp”. Cô ấy nói: “À, tôi đã đọc các tài liệu này rồi, các tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp được viết rất tốt”.

Vào một dịp khác, tôi định dán tài liệu lên một cánh cửa thì có người bước ra và tôi đã đưa tài liệu cho anh ấy. Anh cúi xuống buộc dây giày và đặt tài liệu xuống đất. Tôi hỏi lại anh ấy: “Anh có muốn nhận tài liệu này không?”. Anh ấy vội vàng trả lời: “Có, tôi có lấy”.

Thật vậy, tất cả chúng sinh đang chờ nhận tài liệu chân tướng và chờ được cứu!

Đã có nhiều thần tích xuất hiện trong quá trình tôi phân phát tài liệu. Ví dụ, đôi khi cánh cửa vẫn đang mở và có người bên trong nhưng khi tôi đặt tài liệu, những người ở trong nhà dường như không chú ý đến tôi. Đôi khi tôi đi ngang qua một người nhưng anh ta dường như không nhìn thấy tôi – cứ như thể tôi đã bước vào một không gian khác.

Cứu người không thể làm một cách hình thức

Khi mọi việc trở nên ngày càng thuận lợi thì nỗi sợ hãi của tôi giảm đi, và tôi không còn chú ý đến sự an toàn. Trong một thời gian, tôi chọn những địa điểm như khu phố thương mại, khu cộng đồng cao cấp, nhà cao tầng để phân phát tài liệu. Tôi tự nghĩ: “Tôi có thể để lại những tòa nhà nhỏ và những tòa nhà dễ tiếp cận cho các học viên lớn tuổi. Tôi sẽ phân phát tài liệu ở những khu vực khó hơn”. Tại thời điểm này, tâm nguyện cứu người của tôi đã không còn thuần tịnh nữa – thay vào đó là tâm muốn chứng thực bản thân đang dần lớn lên. Những chấp trước của tôi vào danh, hiển thị và coi thường người khác nổi lên. Kết quả là, các nhân tố tà ác đã lợi dụng những thiếu sót của tôi và tôi đã bị bắt cóc khi đang phân phát tài liệu Đại Pháp.

Mặc dù cuộc bức hại đã bị hóa giải dưới sự bảo hộ của Sư phụ, nhưng trải nghiệm đó đã dạy cho tôi một bài học sâu sắc và thức tỉnh tôi. Tôi thực sự nhận ra rằng trong tu luyện, tôi phải kiên định tu luyện tâm tính của mình một cách chân thành. Chỉ bằng cách đề cao tâm tính trong tu luyện, tôi mới có thể làm tốt việc cứu người và hoàn thành sứ mệnh lịch sử với danh hiệu là một học viên Đại Pháp. Cứu người không thể làm một cách hình thức và chúng ta không thể coi nó như một nhiệm vụ. Chúng ta phải làm điều đó với một trái tim thuần tịnh và từ bi để thực sự cứu độ chúng sinh.

Mặc dù tôi vẫn còn cách quá xa so với các yêu cầu của Sư phụ và các tiêu chuẩn của Pháp, nhưng tôi sẽ trân trọng con đường tôi đã đi, rút ra những bài học tích cực và không ngừng tu sửa bản thân và quy chính trong Pháp. Tôi sẽ trân trọng khoảng thời gian quý báu còn lại mà Sư phụ đã an bài cho chúng ta để tinh tấn tu luyện và làm tốt ba việc.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/12/20/434911.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/13/199177.html

Đăng ngày 05-06-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share