Bài viết của Tiểu Huệ, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại Lục

[MINH HUỆ 19-05-2022] Tôi là đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi ở Trung Quốc Đại Lục, đã tu luyện trong Đại Pháp 17 năm. Trong những năm tu luyện, Pháp Luân Công và Sư phụ Đại Pháp đã ban cho tôi quá nhiều điều tốt đẹp và hạnh phúc. Nhân dịp 30 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền, tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình với mọi người, hy vọng chư vị cũng có thể thụ ích từ trong đó và sinh mệnh được phúc phận.

1. Thiếu niên đắc Pháp

Tôi sinh ra trong một gia đình nông thôn ở miền Bắc Trung Quốc, điều kiện kinh tế trong nhà không tốt, kể từ khi tôi có thể ghi nhớ sự việc, tôi đã sống trong sân nhà này với cha mẹ và ông bà. Lúc nhỏ, tôi đã may mắn đắc được Pháp Luân Đại Pháp từ một người họ hàng.

Sau khi xem sách “Chuyển Pháp Luân”, tôi được dẫn dắt bởi Pháp lý thâm sâu tu luyện lên cao tầng và Chân-Thiện-Nhẫn, biết được mục đích thực sự của con người đến thế gian, con người phải chiểu theo đặc tính vũ trụ làm người tốt, đạt đến cảnh giới tư tưởng cao hơn, cho đến khi phản bổn quy chân. Tôi chắc rằng đây chính là Đại Pháp mà mình muốn tu luyện. Lúc đó là hạnh phúc nhất, mỗi ngày sau khi tan học, tôi đi đến phía sau núi, hai tay cầm quyển “Chuyển Pháp Luân” thông đọc, mãi cho đến khi trời tối mịt mới về nhà ăn cơm tối.

Cha mẹ tôi không tu luyện, mặc dù họ biết chân tướng Pháp Luân Công, nhưng dưới bức hại tà ác của Trung Cộng, cha vẫn phản đối tôi tu luyện Đại Pháp, và từng đánh tôi vì tôi luyện công. Mẹ và ông bà cũng sợ tôi bị đánh nên không ủng hộ tôi tu luyện. Nhưng cho dù người nhà phản đối thế nào, tôi vẫn kiên định tu luyện Pháp Luân Công tới cùng.

Đại Pháp dạy người chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt không có sai, Trung Cộng bức hại Pháp Luân Công là phạm tội, là tà đảng đang đầu độc thế nhân. Lúc đó, tôi chỉ có một niệm, phải tận dụng mọi cơ hội giảng rõ chân tướng cho những người xung quanh, cứu độ những người hữu duyên này. Tôi bắt đầu giảng từ gia đình, trong hai năm, tôi nắm bắt cơ hội giảng chân tướng cho người nhà, họ đã minh bạch Pháp Luân Công là Đại Pháp Phật gia dạy con người tu tâm hướng thiện, thiên lý thiện ác hữu báo đang đo lường tất cả mọi sinh mệnh.

Với sự kiên trì của tôi, người nhà không còn phản đối tôi tu luyện, dần dần từ thờ ơ trở thành tự nhiên, cuối cùng là ủng hộ. Cha cũng giảng chân tướng “Vụ tự thiêu Thiên An Môn” cho bạn bè của ông, còn giúp tôi làm tài liệu chân tướng Đại Pháp. Thỉnh thoảng mẹ tôi cũng đọc một chút “Hồng Ngâm”. Cha mẹ cũng thụ ích từ Pháp Luân Công, một lần trong tai nạn xe hơi lớn, cả hai đều an nhiên vô sự. Bà tôi cũng bước vào tu luyện, sau khi bà tu luyện Đại Pháp, thân thể khỏe mạnh, không cần dựa vào cây nạng nữa, cho đến nay chẳng uống một viên thuốc nào.

2. Bị tà đảng bức hại

Khi đi học, tôi giảng chân tướng Pháp Luân Công với bạn học, bị giáo viên trong trường báo cáo, và bị giam giữ bất hợp pháp trong lớp tẩy não. Vì tôi kiên trì tu luyện, nên lại bị đưa đến trại tạm giam, trung tâm giam giữ, cuối cùng bị cải tạo lao động phi pháp hai năm.

Trong những ngày bị giam giữ, tôi mất đi cuộc sống trong khuôn viên trường học, đối diện với sự bức hại và vây đánh của cảnh sát, tôi đau lòng rơi nước mắt, không phải đau lòng vì thân thể chịu đựng thống khổ, mà là vì những cảnh sát tham gia bức hại đó, họ rõ ràng biết học viên Pháp Luân Công chiểu theo yêu cầu Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt, là những người tốt nhất trên thế giới này, nhưng họ vì ham muốn tiền bạc, đã hủy đi lương tâm mất đi nhân tính, không từ thủ đoạn bức hại đệ tử Đại Pháp từ bỏ tín ngưỡng.

Trong thời gian dài bị giam phi pháp, tôi dần bình tĩnh, biết rằng những nhân viên công vụ nhà nước mà tham gia bức hại Pháp Luân Công đã hoàn toàn bị tà đảng lợi dụng, hành động như kẻ côn đồ, họ bức hại giam giữ tôi, càng khiến tôi minh bạch mình lựa chọn Đại Pháp là đúng, Pháp Luân Công là cao đức Đại Pháp chân chính nhất, tôi muốn kiên định tu luyện, không bao giờ từ bỏ!

Gia đình tôi chịu đựng thống khổ mất đi người thân, vì tôi không “chuyển hóa”, nên trại giam không cho người nhà gặp tôi. Trong sáu tháng đầu tiên bị giam giữ phi pháp, người nhà tôi đều không biết tôi bị cảnh sát đưa đi đâu, mẹ tôi đã tìm khắp tất cả các nhà tù và trung tâm giam giữ trong thành phố, nhưng không hề nhận được một lời nói thật, họ đều đùn đẩy nhau, không có ai nói cho mẹ tôi biết tình huống thực sự của tôi. Ông bà tôi đã hơn 70 tuổi, còn phải chịu đựng nỗi khổ mất người thân, ông bà đã trải qua mấy cuộc vận động trước đây của Trung Cộng, cứ như thể Cách mạng Văn hóa tái hiện vậy. Ông tôi lo lắng và sợ hãi cực lớn, thân thể vốn khỏe mạnh thì nay suy sụp và bị bệnh tim.

Người trong thôn, hàng xóm đều nói: “Đứa trẻ này vì luyện Pháp Luân Công mà bị bắt, đời này vậy là hủy bỏ rồi, con gái nhà ai dám tiến tới với cậu ta nữa.” Trong một thời gian, gia đình tôi trở thành tiêu điểm trong thôn, cha mẹ tôi bị dèm pha chỉ trỏ, cho rằng tôi chẳng còn tiền đồ, cuộc đời này xong rồi, một số họ hàng coi thường chúng tôi.

3. Hôn nhân hạnh phúc

Sau khi kết thúc thời gian tù phi pháp, tôi đã trưởng thành. Vì bức hại, tôi mất đi cơ hội học hành, nên tìm một công việc trong dây chuyền sản xuất trong khu công nghệ ở thành phố. Các đồng nghiệp trong đơn vị đều là những người trẻ cùng trang lứa, nam có nữ có, chúng tôi phân thành vài tổ. Trong giờ giải lao, tôi kể cho đồng nghiệp những câu chuyện truyền thống, những câu chuyện cười hài hước, và tất nhiên còn có chân tướng bức hại Pháp Luân Công. Các đồng nghiệp trong công ty chúng tôi hầu như đều minh bạch chân tướng, và đã làm “tam thoái”.

Tôi đã có cơ hội trở thành nhân viên chính thức trong đơn vị đó, từ một công nhân tạm thời trở thành công nhân chính thức, đó là điều mà mọi công nhân tạm thời đều mong đợi. Lãnh đạo chúng tôi chủ động tìm tôi, yêu cầu tôi tham gia phỏng vấn vị trí chính thức, tôi đã đậu, và cần chuẩn bị hồ sơ, trong số đó có một tấm bằng tốt nghiệp. Vì tôi chưa học xong nên chưa có bằng tốt nghiệp, tôi đến gặp lãnh đạo, nói với cô ấy nguyên nhân tôi không có bằng tốt nghiệp, vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tín ngưỡng Chân-Thiện-Nhẫn mà bị Trung Cộng bức hại giam giữ, vì vậy tôi mất đi cơ hội học hành. Khi lãnh đạo nghe tôi trình bày về bản thân, cô ấy đã đồng tình và rơi nước mắt, lãnh đạo nói: “Không ngờ cậu trẻ vậy mà đã trải qua nhiều chuyện mà một người trẻ như cậu không nên trải qua, tôi làm chủ, cậu hãy đi làm một tấm bằng tốt nghiệp giả, với công việc chính thức này, cậu có thể làm trợ lý bên cạnh tôi.”

Tôi nói: “Em học Đại Pháp, tu Chân-Thiện-Nhẫn, luôn luôn phải đối chiếu yêu cầu bản thân, em không làm bằng giả, dẫu không làm chính thức, em cũng sẽ làm tốt công việc.”

Lãnh đạo hiểu chuyện, cũng tôn trọng lựa chọn của tôi. Từ đó về sau, tôi được lãnh đạo đề bạt làm chuyền trưởng trong tổ, trách nhiệm hướng dẫn công nhân mới và sắp xếp công việc cho công nhân khác.

Vì công việc điều động, tôi quen biết đồng nghiệp ở tổ khác, trong đó có người vợ hiện tại của tôi. Cô ấy là một cô gái rất thiện lương, trong sáng và khả ái, cũng không bao giờ thích hư vinh, khi nói chuyện với nam giới đều đỏ mặt. Trong công việc, tôi thường kể cho các đồng nghiệp nghe những câu chuyện văn hóa truyền thống trên phát thanh Minh Huệ, nói về cách đối nhân xử thế trong truyền thống Trung Hoa, nói với các đồng nghiệp về nội hàm thực sự của nhân lễ nghĩa trí tín.

Trong khi tiếp xúc với tôi, cô ấy rất thích nghe tôi nói về văn hóa truyền thống này. Chúng tôi nảy sinh hảo cảm với nhau, và chúng tôi hẹn nhau đi chơi vào ngày nghỉ, sau khi xác định hẹn hò bạn bè nam nữ, tôi nói với cô ấy về những trải nghiệm của mình. Tôi nói với cô ấy: “Anh là một học viên Pháp Luân Công, vì tín ngưỡng mà từng bị bức hại, mất đi cơ hội học hành.” Và nói với cô ấy về hoàn cảnh gia đình. Trong xã hội ngày nay tất cả mọi thứ đều nhìn vào tiền, thì một gia đình không có xe, không có nhà, không có tiền tiết kiệm thì rất khó cưới vợ cho con trai, nhưng cô ấy không quan tâm đến những điều này, cô ấy nói, chỉ cần nhìn vào cá nhân tôi, chỉ cần người tốt là được, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Tôi đưa cô ấy quyển “Chuyển Pháp Luân”, tôi nói: Hy vọng em có thể lý giải sâu sắc hơn về Pháp Luân Công và anh. Vậy là, vợ tôi cũng đắc Pháp.

Sau đó, gia đình cô ấy biết cô ấy luyện Pháp Luân Công, lại còn có bạn trai là người luyện Pháp Luân Công, nên cực kỳ phản đối, nói rằng nếu muốn luyện Pháp Luân Công, và tiếp tục tiếp xúc với tôi, sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cô ấy. Vợ tôi biết Pháp Luân Công chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt không có sai, nhất định muốn học, cũng biết rằng người chồng mà bản thân đang tìm kiếm cũng không có sai, là một người đáng tin cậy, nên đã cương quyết đến thành phố của tôi để gặp tôi. Vì vậy, dưới sự kiên trì của vợ, cha mẹ cô ấy cũng đồng ý cho chúng tôi kết hôn. Sau khi kết hôn, trong quá trình tiếp xúc với cha mẹ vợ, cả gia đình họ đều minh bạch chân tướng Pháp Luân Công, đều biết người luyện Pháp Luân Công là tốt nhất. Em trai và em gái của vợ đều ủng hộ cô ấy tu luyện Đại Pháp, cả gia tộc đều ủng hộ chúng tôi.

Sau khi kết hôn, vợ và cha mẹ tôi, còn có cả ông bà, đều sống trong cùng một sân. Chúng tôi sống cùng nhau, chưa bao giờ gây gổ, cuộc sống rất hạnh phúc. Vợ cùng bà nấu cơm, cùng làm việc nhà, cùng cha mẹ tôi làm việc trên đồng, cô ấy rất hiếu kính người già.

Sau khi kết hôn hơn một năm, vợ mang thai. Bệnh viện kiểm tra là song thai, điều này khiến gia đình tôi rất vui mừng hài lòng. Sau khi sinh con, đứa trẻ rất khỏe mạnh, bây giờ đang đi mẫu giáo, chưa bao giờ đi bệnh viện, rất cứng cáp và trông như trẻ học lớp một tiểu học. Hàng xóm trong làng nói rằng tôi đã tìm được một người vợ tốt, chẳng đòi hỏi vụ lợi gì ở tôi, sống yên bình vững chãi với tôi, còn sinh cho tôi hai cậu con trai, người vợ như vậy dẫu có tốn bao nhiêu tiền cũng không tìm được.

Có một hàng xóm hơn 50 tuổi, tôi gọi anh ấy là lão ca, anh ấy thường đến nhà tôi chơi. Anh ấy là đảng viên, học viên Pháp Luân Công trong làng khuyên anh ấy thoái đảng, nhưng anh không thoái. Tôi giảng chân tướng Pháp Luân Công cho anh ấy, sau khi anh ấy nghe minh bạch, rất ngưỡng mộ gia đình chúng tôi, nói rằng: “Vợ chồng em học công này tốt thật, bây giờ còn mấy ai có thể sống chung với mẹ chồng, huống chi gia đình em không có xe, không có nhà, ai muốn kết hôn với em chứ?! Nhưng em lại lấy được người vợ tốt, Pháp Luân Công tốt thật, thực sự ngưỡng mộ gia đình tứ đại đồng đường của em, đây là phúc phận của lão đệ (chỉ tôi) khi tu luyện Pháp Luân Công.”

Anh ấy còn nói: “Đảng Cộng sản thực sự không nên bức hại Pháp Luân Công, anh ủng hộ các em. Anh thoái đảng, Đảng Cộng sản quá xấu xa!”

4. Công việc ổn định

Sau khi kết hôn, tôi tìm được công việc trong một công ty tư nhân ở quận, ban đầu lương không cao, chưa tới 3.000 Nhân dân tệ, nhưng vì vợ tôi cũng đi làm, nên vẫn đủ duy trì cuộc sống hai chúng tôi. Trong đơn vị này, tôi phụ trách công tác nghiên cứu và phát triển, công việc này đòi hỏi sự kiên nhẫn rất cao, tinh thần trách nhiệm cũng rất lớn. Tôi là người tu luyện, công việc này rất hợp với tôi.

Lức mới đến đơn vị, các đồng nghiệp còn chưa biết tôi là học viên Pháp Luân Công, tôi luôn luôn chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn yêu cầu bản thân, không tranh không đấu với các đồng nghiệp, gặp chuyện gì đều nghĩ cho người khác, mọi người đều sẵn lòng làm việc với tôi, rất thực tâm với nhau. Sau khi tà đảng bức hại và làm ra cái gọi là “gõ cửa hành động”, mọi người mới biết tôi là người luyện Pháp Luân Công. Họ rất hiếu kỳ rốt cuộc Pháp Luân Công là gì, tôi bèn giải đáp những nghi hoặc cho họ, nói cho họ biết về chân tướng “Vụ tự thiêu Thiên An Môn”, sau khi họ minh bạch chân tướng, đều lựa chọn thoái xuất khỏi các tổ chức tà đảng mà bản thân từng tham gia. Các đồng nghiệp cùng xem video chân tướng, một số đồng nghiệp còn thỉnh sách “Chuyển Pháp Luân”. Khi người quản lý nghe chúng tôi nói về chân tướng bức hại Pháp Luân Công, anh ấy nói: “Tin ai cũng không thể tin Đảng Cộng sản.”

Lãnh đạo bộ phận thấy tôi làm việc nghiêm túc, không tranh giành lợi ích, rất vững chắc, anh ấy đã viết trong bài đánh giá: “Đây là một nhân tài hiếm có trong ngành này.” Khi nói chuyện với tôi, anh ấy luôn mỉm cười vui vẻ và nói: “Làm tốt nhé, sẽ phát triển trong tương lai.” Anh ấy thấy lương tôi thấp, chủ động yêu cầu tăng lương cho tôi. Các đồng nghiệp khác đã làm việc ở đơn vị này năm hoặc sáu năm và chưa bao giờ được tăng lương; tôi mới vào chưa bao lâu, lãnh đạo đã chủ động tăng lương cho tôi, chưa kể còn tăng lên một nghìn. Tôi biết đây là sự tín nhiệm và đồng ý với người tu luyện.

Sau một năm, nhu cầu về sản phẩm lớn, công ty đã thay đổi mức lương cố định của tôi thành lương dựa trên hoa hồng tương ứng với số lượng sản phẩm mà tôi đã hoàn thành, như vậy, sản phẩm của công ty không chỉ tăng lên mà còn là động lực cho nhân viên mới, đối với bản thân tôi mà nói, tiền lương lại tăng cao. Tôi cảm thấy bản thân có thể kiếm được hơn 8.000, con số này đã rất cao, tôi nói với lãnh đạo bộ phận: “Lương của em rất cao, lại có cơ hội tăng lương, anh hãy cấp cho các đồng nghiệp khác nhé, em rất hài lòng rồi.”

Lãnh đạo nói: “Em còn trẻ mà vững vàng như vậy, làm việc cũng nghiêm túc và có trách nhiệm, lại có hai con trai cần nuôi dưỡng, mới để em kiếm được nhiều tiền. Anh đã nộp đơn lên ông chủ công ty, ông chủ cảm thấy hệ thống này hợp lý, ông chủ nói em xứng đáng được số tiền này, đừng lo lắng lương cao, công ty còn muốn đưa em lên làm bậc thầy (người có tay nghề cao) để dẫn dắt công nhân mới.”

Lãnh đạo còn nói: “Đừng nhìn vào việc không có bằng tốt nghiệp, người của chúng ta ở bộ phận này phải có thực lực, cũng không thua kém những nhân viên ngồi văn phòng đâu.”

Hơn một năm sau, công ty lần lượt tuyển nhân viên mới, tôi được bổ nhiệm làm giáo viên giảng dạy, những công nhân mà tôi dạy trở thành nhân viên chính thức và được thăng chức, công ty cũng cho tôi tiền hoa hồng và tiền thưởng. Cho đến nay, tôi đã được chọn làm người phụ trách kỹ thuật của bộ phận, thuận theo việc nâng cao kỹ thuật và thăng chức, trong thời gian vài năm ngắn ngủi, lương của tôi đã tăng từ 3.000 lên 8.000, bây giờ lương khoảng 15.000 Nhân dân tệ mỗi tháng, cao hơn lương của các quản lý bộ phận khác.

Sau khi công ty cổ phần hóa, một số nhân viên cũ được hưởng ưu đãi cổ phần, những người được ưu đãi đó là nhân viên cũ hoặc những người có đóng góp đặc biệt cho công ty. Ông chủ công ty đã đặc biệt khen ngợi tôi trong cuộc họp bộ phận và cấp cho tôi cổ phần.

Tất cả, tất cả những điều này là do tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vì tôi đồng hóa với tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp, mới có thể trở thành một người thiện lương, cao thượng, có tinh thần trách nhiệm, khác hẳn với những người trẻ trong xã hội ngày nay.

5. Kết luận

Người tu luyện Đại Pháp là có phúc phận, bởi vì thiện ác hữu báo, vì Trời giúp đỡ che chở người thiện lương. Thế nhân ơi, giữ vững thiện của chư vị, nhất định không có sai, đây là thời khắc cuối cùng, thiện lương mới là bằng chứng duy nhất có thể bước sang tương lai, hành đức mới là căn nguyên của tất cả phúc phận.

Sư phụ Đại Pháp giảng:

“Vua, quan, phú, quý thảy đều từ đức mà ra, vô đức thì chẳng được gì, mất đức sẽ mất hết.” (Giàu mà có đức, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Chúng ta hãy giữ vững phần thiện đó trong bản tính của mình, nghênh đón cơ duyên hồng phúc Trời ban này.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/19/【庆祝513】善念德行自有福-442179.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/20/201402.html

Đăng ngày 27-05-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share