Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-08-2021] Bà Dư Mai ở thành phố Trạm Giang, tỉnh Quảng Đông đã bị bức hại nhiều lần và trải qua ít nhất 10 năm trong các nhà tù và các trung tâm tẩy não vì kiên định đức tin vào Pháp Luân Công, một môn tu luyện tinh thần đã bị chính quyền Cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999. Bà đã sống sót vượt qua sự tra tấn trong lúc bị giam, còn chồng bà đã qua đời vào ngày 14 tháng 7 năm 2006 sau khi đổ bệnh vì lo lắng cho bà.

Ngày 31 tháng 8 năm 2016, bà Dư lại bị bắt vì phân phát tài liệu thông tin Pháp Luân Công. Bà đã bị kết án bốn năm và bị đưa đến Nhà tù Nữ Tỉnh Quảng Đông vào ngày 18 tháng 5 năm 2018.

Kết quả của việc bị tra tấn trong tù là tóc bà ngả bạc; ba cái răng cửa bị gãy; bà bị bức thực bằng thuốc không rõ nguồn gốc trước khi được thả; sau đó bà bắt đầu bị những cơn đau đầu dữ dội; bị ớn lạnh và sốt, cảm thấy ngứa ngáy khắp người và cảm thấy buồn nôn và cáu kỉnh.

Dưới đây là lời kể của bà Dư về những gì mà bà và các học viên bị cầm tù khác đã trải qua trong tù.

***

Tôi bị đưa đến Nhà tù Nữ Tỉnh Quảng Đông vào năm 2018. Ngoài việc bị tra tấn thể xác, tôi cũng bị ép phải dùng thuốc trái với ý nguyện của mình. Nếu có bất kỳ tù nhân nào bị bệnh, họ phải mất một quá trình dài để được chấp thuận cho dùng thuốc. Nhưng nếu một học viên Pháp Luân Công hắt hơi hoặc ho, các lính canh sẽ ngay lập tức ra lệnh cho các tù nhân lôi họ đến phòng khám nhà tù, đo huyết áp và bức thực họ bằng thuốc không rõ nguồn gốc.

Có lần tôi bị ho và một lính canh tù ngay lập tức nói rằng tôi đã ho và lệnh cho ba tù nhân đè tôi xuống và bức thực tôi bằng một vốc thuốc không rõ nguồn gốc. Một lát sau, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu vô cùng. Tôi bị chóng mặt và buồn nôn.

Sau đó họ đổ thừa là tôi đã vùng vẫy trong lúc bức thực và làm thuốc đổ lên quần áo của tôi. Họ đã lột sạch quần áo của tôi và đổ nước lạnh lên người tôi. Lúc đó là mùa đông và họ vẫn run rẩy dù mặc áo khoác dày.

Một số học viên bị cầm tù đã liên tục bị bức hại trong quá khứ. Tôi cảm thấy rằng các lính canh biết mọi thứ về họ, bao gồm các bệnh mà họ có trước khi tu luyện Pháp Luân Công, gia đình và tình trạng hôn nhân, gia đình họ làm nghề gì và thậm chí là những xung đột trong gia đình. Sau đó, các lính canh sẽ dùng những thông tin này để lên những kế hoạch riêng nhằm bức hại từng học viên.

Tôi thấy nhiều học viên lớn tuổi trở nên chán nản và hốc hác sau thời gian dài bị bức hại. Nhiều người trong số họ bị bỏ đói, cấm ngủ và bị tẩy não cường độ cao. Lính canh dùng cái cớ là để chữa trị cho họ mà ép họ phải dùng thuốc mỗi ngày.

Một học viên mà tôi từng gặp trong tù là Trần Hải Hà từng mang thai ngoài tử cung và suýt chết. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, cô ấy đã khoẻ mạnh suốt 24 năm qua và rất biết ơn về điều này. Vì chia sẻ câu chuyện của bản thân với mọi người mà cô đã bị bắt nhiều lần và bị tra tấn trong các trại tạm giam, trung tâm tẩy não, trại lao động và nhà tù. Bất kể ở đâu và bị tra tấn như thế nào, cô chưa bao giờ đầu hàng và vẫn kiên định tu luyện Pháp Luân Công.

Một người tốt như vậy hiện đang bị tra tấn trong Nhà tù Nữ Tỉnh Quảng Đông. Tôi thấy mỗi ngày cô ấy bị bức thực bằng một lượng lớn thuốc không rõ nguồn gốc khiến cô bị huyết áp cao nguy hiểm và chảy máu âm đạo nghiêm trọng. Cô ấy trông hốc hác. Nhưng lính canh vẫn bỏ đói cô và không cho cô ngủ. Gia đình hiện rất lo lắng cho cô.

Nói về tình trạng của bản thân. Trong ba tháng cuối cùng ở đó, tôi cảm thấy cơ thể có vài sự thay đổi kỳ lạ. Thỉnh thoảng tôi bị đau đầu. Tôi đã cố gắng phủ nhận nó. Tuy nhiên, nó vẫn diễn ra thường xuyên. Các dây thần kinh não của tôi căng lên. Tôi cảm thấy mơ màng, lơ đãng và trí nhớ bị giảm đi.

Trong tháng đầu tiên sau khi được thả khỏi nhà tù, sự việc bắt đầu diễn ra thường xuyên hơn. Sau hai đến ba tháng, nó trở nên tồi tệ hơn. Tôi bị ớn lạnh, sốt, cảm thấy chóng mặt và ngứa ngáy. Tôi cảm thấy khó chịu và buồn nôn. Có vài lần tôi thấy có vật xám và dính lại trong phân. Tôi nghĩ tính mạng của mình sắp kết thúc.

Vào buổi tối, tôi không thể ngủ vì đau đớn vô cùng. Tôi bắt đầu có ảo giác. Những tra tấn mà tôi chịu đựng trong những năm vừa qua diễn ra trước mắt tôi và mỗi giây đều rất khó chịu đựng. Tôi cảm thấy cơ thể mình sắp nổ tung.

Những gì tôi trải qua khiến tôi nghĩ đến một số học viên đã chết hoặc rối loạn tinh thần sau ba đến bốn tháng được thả. Nó có thể liên quan đến thuốc không rõ nguồn gốc mà họ bị ép dùng trong nhà tù. Việc này đã diễn ra với ít nhất năm học viên mà tôi biết. Một trong những học viên bị rối loạn tinh thần nghiêm trọng thường xuyên la lên “Thuốc độc! Thuốc độc!” Khi lên cơn, cô rất lo lắng. Cô giật tóc và cào khắp cơ thể mình.

Vài ngày sau cuối cùng tôi đã cảm thấy tốt hơn thì những người của chính quyền thành phố đã đến thăm tôi và hỏi tôi cảm thấy thế nào. Tại sao những người này lại quan tâm đến tôi? Tôi hỏi họ tại sao họ quan tâm tôi. Họ nó rằng họ nhận lệnh từ cấp trên đến để kiểm tra tôi.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/23/429857.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/9/23/195871.html

Đăng ngày 12-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share