Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-03-2020] Tôi may mắn được bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) vào năm 1997. Trong hơn 20 năm tu luyện, Sư phụ Lý (người sáng lập) luôn luôn bảo hộ tôi. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, tôi chưa một lần suy chuyển niềm tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Tôi chưa từng ôm giữ bất kỳ tâm oán hận hay căm ghét nào với những người đã bức hại tôi. Với tôi, họ mới là nạn nhân thực sự. Họ cũng là chúng sinh mà chúng ta cần phải thức tỉnh.

Bị bắt, bị đánh đập, bị giam giữ và được thả

Tháng 12 năm 1999, nhiều học viên từ những làng quê lân cận và tôi đến Bắc Kinh chứng thực Pháp. Chúng tôi đã bị cảnh sát bắt giữ tại ga tàu. Chúng tôi bị giam vào những phòng biệt lập sau khi họ xác nhận căn cước của chúng tôi. Vài giờ sau, hai cảnh sát ở thôn và ba cán bộ thôn đến. Khi nhìn thấy tôi, họ bắt đầu chửi rủa. Một cảnh sát bắt đầu đấm, đá và còng tay tôi. Anh ta sau đó ném tôi vào trong một chiếc ô tô cảnh sát. Trong đó, nhiều người trong số họ đang la hét và chửi rửa, thật sự khó chịu. Tôi lặng lẽ nhẩm bài thơ “Khổ kỳ tâm chí” trong Hồng Ngâm.

Sau khi đi được một lúc, chiếc xe dừng lại. Họ còng tay chúng tôi lại trên xe và họ đi ăn trưa. Sau một lúc, cảnh sát đã đánh tôi được một cảnh sát khác đưa trở lại xe.

Sau khi ngồi xuống anh ta hỏi, “Pháp Luân Công có thể chữa bệnh phải không? Chị có thể chữa bệnh cho tôi không?” Anh ta nói rằng anh ta vừa bị ô tô đâm. Tôi mỉm cười và nói, “Pháp Luân Công không chữa bệnh cũng như tôi cũng không thể chữa bệnh cho cậu. Tôi có thể cho cậu ít tiền để cậu đến bệnh viện.” Tôi đưa tiền nhưng anh ta từ chối nhận. Thái độ của anh ta hoàn toàn khác hẳn khi anh ta đánh tôi. Anh ta tháo còng tay tôi ra và nói, “Chị không cần phải đeo nó nữa.” Khi chúng tôi đến đồn cảnh sát, anh ta đã bình tĩnh và không đánh tôi nữa.

Sáng hôm sau, người đứng đầu Ủy ban Chính trị và Pháp lý và một phó trưởng thị trấn đã đưa tôi đến văn phòng của ông ta. Khi họ nhìn thấy khuôn mặt bầm tím và đôi mắt sưng vù của tôi, họ bắt đầu la hét và nguyền rủa tôi. Tôi liên tục nhẩm “Khổ kỳ tâm chí.” Sau khi họ ngừng, tôi mỉm cười và nói, “Xin đừng nổi nóng.” Tôi đi đến bàn và rót hai ly nước cho họ. Một người nói, “Dường như bà vẫn còn nhân đạo nhỉ?” Cả hai cười to và họ đưa tôi quay lại đồn cảnh sát. Sau một lúc, một cảnh sát nói, “Hôm nay chúng tôi sẽ không bắt giam bà, giờ bà có thể về nhà.”

Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã về nhà an toàn. Những học viên khác cùng đi với tôi cũng bị cảnh sát đánh đập, nhưng tất cả đều bị bắt tạm giam phi pháp.

Mùa Xuân năm 2000, phòng 610 địa phương quyết định giám sát hoạt động của tôi. Họ lo sợ tôi sẽ đi Bắc Kinh chứng thực Pháp lần nữa. Một người phụ nữ trong ban quản lý Phòng 610 đến nhà tôi. Cô ta theo sát tôi mọi lúc, và tôi thiện đãi với cô ấy. Một ngày, tôi quyết định làm bánh há cảo cho cô ấy ăn. Cô ấy rất cảm động và nói, “Bà đừng nói với ai rằng tôi đang ở đây theo dõi bà vì bà tu luyện Pháp Luân Công nhé.” Tôi nói, “Tôi cần thành thật. Cô đừng bị những hoang ngôn tuyên truyền trên TV lừa dối.” Cô ấy đáp, “Tôi hiểu rồi.” Hai ngày sau, cô ấy đề xuất rằng họ không nên đến nhà giám sát tôi nữa. Sau này tôi tình cờ gặp lại cô ấy vài lần và chúng tôi rất vui mừng khi gặp lại nhau. Tâm tôi rất thoải mái sau khi tôi giúp cô ấy thoái ĐCSTQ.

Giảng chân tướng

Những năm gần đây, tôi ở nhà con gái tôi để chăm sóc cháu ngoại. Tôi kết bạn với nhiều người trong tòa nhà cháu ở và khuyên họ tam thoái. Tôi cũng phát tài liệu chân tướng cho họ đọc. Một ngày, tôi gặp một phụ nữ trung niên vừa mới chuyển tới. Vì chúng tôi tất cả đều có trẻ con đi cùng nên khá dễ dàng bắt chuyện.

Khi tôi cố gắng giảng chân tướng cho bà ấy, bà ấy trở nên rất không vui và lập tức bế cháu đi. Tôi hiểu bà ấy đã bị hoang ngôn của ĐCSTQ lừa dối. Tôi quyết định không bỏ cuộc, và giảng chân tướng cho bà ấy khi có dịp. Khi gặp lại bà ấy lần nữa, bà ấy vẫn chưa tiếp nhận chân tướng Đại Pháp và trông vẫn còn khá bực dọc. Tận sâu trong tâm tôi vẫn còn muốn cứu sinh mệnh này. Tôi hiểu rằng miễn là tôi có tâm thì Sư phụ sẽ giúp.

Vừa hay buổi chiều trời đổ mưa. Tôi nhìn ra cửa sổ và thấy chăn của ai đó đang treo bên ngoài. Tôi không biết cái chăn ấy là của ai nhưng dù vậy, tôi vẫn chạy ra cất chăn vào. Ngày hôm sau, trong lúc bọn trẻ đang chơi đùa cùng nhau, tôi thấy người phụ nữ kia đang cùng cháu đi xuống thang. Bà ấy nói rằng hôm qua bà không ở nhà, và liên tục lo lắng vì cái chăn. Khi về nhà, bà thấy cái chăn đã ở bên trong, và rất cảm ơn ai đó đã đem vào giúp. Tôi mỉm cười và nói, “Tôi đã mang vào đó.” Bà ấy thay đổi thái độ với tôi. Tôi giảng chân tướng và ngày hôm sau, bà ấy đã thoái ĐCSTQ.

Trong tòa nhà chúng tôi còn có một phụ nữ trẻ hơn. Một ngày cô ấy mang con xuống chơi cùng những đứa trẻ khác và tôi bắt đầu trò chuyện với cô ấy. Cô ấy nói rằng sau khi tốt nghiệp đại học cô ấy chưa bao giờ có cơ hội xin việc. Tôi hỏi liệu cô ấy có là Đảng viên không. Cô ấy đáp cô ấy đã gia nhập Đảng. Tôi bảo cô ấy thoái Đảng để bình an. Cô ấy dường như không tin tôi và hỏi tôi vì sao tôi biết nhiều việc như thế. Tôi hỏi cô ấy, “Cô có nghe về Pháp Luân Công chưa?” Cô ấy đáp, “Dì là học viên Pháp Luân Công à?” Tôi trả lời, “Vâng.” Cô ấy rất lo sợ và đưa con bỏ chạy. Khi tôi thấy cô ấy chạy đi, tôi có một ý nghĩ trong tâm là phải cứu cô ấy. Tôi cầu Sư phụ cho tôi một cơ hội. Bởi vì chúng tôi sống cùng một tòa nhà, tôi nghĩ rằng chắc chắn chúng tôi có nhân duyên.

Khi tôi dẫn cháu ra sân chơi, tôi gặp một phụ nữ trung niên khác cùng với cháu của bà ấy. Tôi góp chuyện với bà ấy. Khi chúng tôi nói chuyện, tôi nhận ra rằng cả hai chúng tôi đều ở cùng làng. Nói chuyện thêm nữa, tôi nhận ra rằng đứa bé này cũng chính là đứa bé mà người phụ nữ trẻ trông nom hôm trước. Tôi nhận ra bà ấy chính là bà của đứa trẻ đó. Bà nói cho tôi số phòng bà ở.

Tối hôm đó, tôi đến thăm căn hộ của họ, mang theo một số bánh snack cho trẻ con làm quà. Nhưng thực ra, tôi muốn nói về Đại Pháp và giúp họ thoái Đảng. Tôi đi đến căn hộ của họ ba lần và cuối cùng người phụ nữ trẻ nói, “Dì ơi, bây giờ cháu đã hiểu mọi thứ. Cháu kết nạp Đảng khi còn ở trường đại học. Hãy giúp cháu thoái Đảng bằng tên thật.”

Cô ấy nói với tôi rằng khi nghe rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công, cô ấy rất sợ hãi. Cô ấy tin vào tin đồn rằng học viên Pháp Luân Công bắt cóc trẻ em. Khi cô ấy chạy về nhà, chồng cô ấy nói rằng gương mặt cô ấy đã tái xanh. Sau khi nghe những gì cô ấy nói, tâm tôi trĩu nặng vì có quá nhiều người đã bị Đảng cộng sản Trung Quốc đầu độc và tẩy não.

Với thời gian hữu hạn chúng ta hiện có để cứu độ chúng sinh, tôi cần phải làm tốt ba việc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/24/402877.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/6/184351.html

Đăng ngày 03-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share