Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang

[MINH HUỆ 11-05-2020] Năm nay tôi 70 tuổi. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tôi mang nhiều bệnh tật. Tôi ốm yếu đến nỗi đã từng nung nấu ý định tự tử, nhưng vì thương con cháu mà tôi cố gắng sống lay lắt qua ngày.

Năm 1999, con trai tôi giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Chẳng bao lâu sau khi bắt đầu tu luyện, tất cả bệnh tật của tôi biến mất và tôi nhìn đời lạc quan trở lại. Gia đình và bè bạn đều nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật kỳ diệu. Trước đó bà ấy đã sống dựa vào thuốc mà bây giờ lại không cần uống thuốc nữa.”

Tất cả họ đều biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và hỗ trợ tôi tu luyện. Thậm chí sau khi cuộc bức hại bắt đầu, họ đều đứng về phía Đại Pháp, khích lệ tôi và còn giúp tôi phân phát tài liệu chân tướng cứu người.

Chồng tôi giúp tôi chứng thực Pháp

Không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện, môi trường tu luyện yên bình của chúng tôi đã bị ĐCSTQ phá hoại vào tháng 7 năm 1999. Để vạch trần chiến dịch tuyên truyền dối trá của ĐCSTQ, tôi đã bước ra chứng thực Pháp. Chồng tôi đã hỗ trợ tôi rất nhiều.

Ông ấy nói: “Tất cả bệnh tật của em đã biến mất và hiện giờ em khỏe mạnh là nhờ Pháp Luân Đại Pháp. Em có thể làm những gì em muốn.” Ông ấy luôn đồng hành với tôi khi tôi phát tờ rơi chân tướng, treo băng rôn hoặc đăng thông tin về Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy nói rằng ông ấy đang bảo vệ tôi. Trước khi tu luyện tôi khá nhút nhát và sợ bóng tối. Thậm chí một con mèo hoặc một chú chó đi lạc cũng làm tôi lo sợ. Sau khi bắt đầu tu luyện tôi không còn lo sợ vì tôi biết rằng tôi đã có Sư phụ bảo hộ.

Có lần, chồng tôi xuất hiện một u nang ở lòng bàn chân phải và ông ấy rất đau đớn mỗi khi bước đi. Bác sỹ nói rằng ông ấy cần phẫu thuật nhưng chồng tôi không muốn tiêu tiền. Ông ấy đi bộ với tôi khắp nơi để phân phát tài liệu và cái nang ấy biến mất.

Một lần khác, một u nang bằng kích thước của quả trứng vịt xuất hiện ở hai bên má ông ấy. Bác sỹ nói rằng ông ấy cần phẫu thuật và đề nghị ông ấy đến bệnh viện ở thành phố lớn như Cáp Nhĩ Tân. Bác sỹ nghĩ rằng đó là ung thư và việc điều trị sẽ tiêu tốn hàng chục nghìn Tệ. Chồng tôi muốn để dành tiền cho cháu và cũng không muốn bị nói là mắc bệnh ung thư nên đã không làm gì cả.

Khối u càng lúc càng lớn. Con gái tôi đề nghị ông ấy đọc Chuyển Pháp Luân. Sau khi đọc sách hai lần, u nang biến mất. Mặc dù hai má của ông trông lớn hơn bình tường nhưng ông ấy không có khó chịu gì. Tôi biết rằng Sư phụ đã lấy đi những vật chất xấu cho ông ấy bởi vì ông ấy luôn đồng hành với tôi trong khi tôi chứng thực Đại Pháp nên ông ấy đã nhận được phúc báo.

Anh cả của tôi luôn luôn nói với mọi người về vẻ đẹp của Đại Pháp

Anh cả của tôi năm nay đã 72 tuổi. Khi anh ở tuổi 60, anh bị thoát vị bẹn cả hai bên. Bác sỹ không chỉ định phẫu thuật vì tuổi tác của anh tôi đã cao. Mỗi bước đi đều đau đớn. Tôi nói với anh về Đại Pháp và anh đã lắng nghe bài giảng của Sư phụ. Mặc dù không tu luyện Đại Pháp, anh tôi tuân theo những Pháp lý của Đại Pháp để làm một người tốt.

Trước đây, khi mấy con gà nhà anh bị trộm, anh đứng ngoài đường và chửi bới bất kỳ ai đi ngang qua. Sau khi nghe bài giảng của Sư phụ, Tết Nguyên Đán năm đó anh tôi lại bị trộm gà lần nữa. Lần này anh đã không thóa mạ ai nữa. Thay vào đó anh tôi lại rất bình thản và nói: “Việc này giống như Sư phụ giảng, có lẽ tôi đã nợ ai đó ở đời trước và bây giờ phải trả nợ thôi.” Bởi vì anh tôi đã ủng hộ Đại Pháp và bảo trì tâm tính nên chỗ thoát vị của anh ấy đã biến mất. Hiện nay, anh tôi đã hơn 70 tuổi và vẫn còn có thể làm việc ngoài đồng với con trai.

Anh tôi luôn luôn mang theo bùa hộ mệnh Pháp Luân Đại Pháp trong ví và nói với mọi người mà ông ấy gặp rằng Pháp Luân Đại Pháp kỳ diệu như thế nào.

Vào một ngày mưa gió, anh ấy lái xe ba bánh nặng trĩu về nhà. Xe của ông bị một chiếc xe tải đâm vào và lăn tròn ba vòng. Anh văng ra xa và không bị thương. Anh biết rằng Sư phụ đã bảo hộ mình khỏi tai nạn.

Anh tôi biết rằng Đại Pháp là tốt và luôn luôn nói với những người dân trong làng về trải nghiệm của anh ấy. Hàng năm khi có lịch Pháp Luân Đại Pháp, anh ấy thường hỏi xin tôi rất nhiều để tặng cho mỗi gia đình trong làng một quyển. Mọi người đều vui mừng đón nhận và dùng chúng.

Sau khi chị dâu bị đột quỵ, chị phải dùng xe lăn. Tôi bảo chị hãy ghi nhớ và nói, “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Chị đã làm theo và hiện nay không còn phải dùng đến xe lăn và có thể đi lại bằng một cây nạng chống.

Vợ chồng em họ giúp tôi giảng chân tướng

Em họ tôi sống ở thành phố Du Thụ, tỉnh Cát Lâm. Chú ấy mắc bệnh lao. Vợ của chú thì bệnh ung thư đại tràng và sau phẫu thuật, bác sỹ nói rằng thím ấy chỉ có thể sống thêm năm năm nữa. Tôi đến thăm và giảng chân tướng cho hai vợ chồng. Tôi bảo hai người hãy chân thành đọc hai câu: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Ung thư của em dâu biến mất. Mười ba năm đã trôi qua và thím vẫn khỏe mạnh. Còn chú thì giúp tôi phản bức hại. Bệnh lao của chú biến mất mà không cần điều trị gì.

Em dâu rất biết ơn Pháp Luân Đại Pháp sau khi bệnh ung thư của thím ấy đã khỏi. Thím ấy luôn mang theo mình bùa hộ mệnh Pháp Luân Đại Pháp và giảng chân tướng. Mỗi lần đến thăm chú thím, tôi đều mang theo tờ rơi. Thím hỏi xin tôi một tờ rơi và thím sẽ giúp tôi giảng chân tướng. Mọi người trong làng thường tụ tập và tán gẫu ở một nơi cố định.

Thím ấy lấy tời rơi và sau khi đến đó, thím nói: “Chồng tôi có tờ giấy này. Tôi thì mù chữ. Nếu ai có thể đọc được thì giúp tôi đọc với.” Một vài người đọc to lên và những người khác lắng nghe. Thím kể với tôi: “Mọi người đã nghe chân tướng. Thế này nhanh hơn là mỗi lần nói với mỗi người.”

Em tôi thì lo lắng rằng tôi có lẽ sẽ gặp nguy hiểm khi giảng chân tướng và không muốn tôi ra ngoài một mình. Chú ấy nói: “Chị muốn đem tờ rơi đến từng nhà phải không? Em sẽ giúp chị.” Chú ấy gọi các con và cả con của anh em trai đến rồi giao việc cho bọn trẻ. Mỗi đứa trẻ sẽ đi một đường.Chẳng mấy chốc bọn trẻ đã hoàn thành và trở về nhà. Chúng không bỏ sót một nhà nào. Tôi thực sự vui mừng cho những đứa trẻ đó vì tôi biết rằng chúng sẽ có tương lai tươi sáng.

Chồng của em gái họ cử người bảo vệ chúng tôi

Tôi có một người em họ mà chồng của dì ấy làm việc tại Ủy ban tỉnh. Một học viên khác và tôi đến đó để phát tài liệu chân tướng và đĩa CD. Dượng ấy nói, “Trước đây tôi đã không ủng hộ chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi phải giúp chị. Tôi sẽ lo lắng nếu hai người tự đi ra ngoài. Tôi không thể đi với chị, nhưng tôi sẽ giúp chị.” Dượng ấy ra bảo con trai và cháu đi cùng chúng tôi. Dượng ấy nói: “Hãy bảo vệ họ và đưa họ quay về an toàn nhé.”

Ha người thanh niên này mang hai bao lớn tài liệu và đĩa CD chân tướng. Chúng tôi mang hai bao nhỏ. Chúng tôi đến ba ngôi làng và phân phát tất cả tài liệu đó mà không có vấn đề gì.

Ngày hôm sau chúng tôi nghe thấy hai người hàng xóm tranh luận về CD của chúng tôi. Một người than phiền rằng người kia đã lấy đĩa CD mà chúng tôi đã để trước cửa nhà của anh ấy! Tất cả chúng sinh đang hy vọng được cứu!

Vợ chồng cháu gái giúp tôi phát tài liệu chân tướng và treo biểu ngữ

Phần lớn họ hàng tôi sống ở khu vực nông thôn. Tôi đến nơi ở của cháu gái tôi để giảng chân tướng. Chồng của cháu đã lấy xe máy chở tôi đi treo biểu ngữ. Cháu trẻ, khỏe, tháo vát và có thể treo băng rôn ở nơi rất cao, thậm chí treo lên những cây cao. Có lần cháu dẫt xe máy đi bộ và hỏi rằng liệu có ai có thể giúp cháu vá bánh xe. Cháu được người ta chỉ vào làng và hỏi thăm chung quanh. Chúng tôi không gợi lên bất cứ nghi ngờ nào và chúng tôi đã treo tất cả biểu ngữ dọc theo con đường chính của làng.

Cháu bị tai nạn và máy kéo của cháu rơi xuống một cái mương. Nó lăn nhiều vòng nhưng cháu vẫn ổn. Cháu nói: “Sư phụ của Đại Pháp đã bảo hộ cháu. Nếu cháu không đi treo biểu ngữ với dì, cháu sẽ còn sống không? Chắc chắn là không!”

Lần khác, chiếc xe máy của cháu bị một chiếc xe máy khác đâm trực diện tại giao lộ với tốc độ cao. Cháu bị văng ra hơn hai mét và rơi xuống cách biển chỉ dẫn bằng đá một đoạn. Cháu bất tỉnh và được đưa đến bệnh viện. Nhưng cháu không bị thương ngoại trừ một vài vết trầy xước nhỏ. Cháu nói rằng Đại Pháp đã bảo vệ cháu lần nữa.

Có lần khi tôi chỉ mang theo một ít tài liệu, cháu nói: “Dì à, dì ở đây và nói chuyện với cháu gái đi. Cháu sẽ giúp dì. Dì không sống ở đây nên người ta không biết dì là ai và có thể báo cảnh sát. Cháu biết mọi người ở đây và cháu sẽ phân phát các tài liệu này.” Khi cháu quay lại, cháu vui mừng nói với tôi rằng cháu đã dán các tờ thông tin rất gọn gàng.

Cháu gái cũng thường đến chỗ tôi và giúp tôi phân phát tài liệu. Một đêm, chúng tôi phân phát tất cả tài liệu và chỉ còn lại một cái. Khi cháu lấy quyển cuối cùng ra cháu nói rằng nó đang phát sáng. Cháu nhắm mắt lại và mở mắt ra vài lần và nói rằng quyển tài liệu ấy vẫn còn đang phát sáng. Cháu gọi tôi: “Dì ơi, đến đây nhanh lên. Quyển sách này đang phát sáng.” Ngay khi cháu gọi tôi thì quyển sách ngừng phát sáng. Tôi hiểu rằng Sư phụ đã triển hiện thần tích của Đại Pháp cho cháu.

Em họ tôi giúp mọi người thoái ĐCSTQ

Một đứa em họ của tôi sống tại tỉnh Cát Lâm và chồng của cô ấy làm việc trong đơn vị tín dụng địa phương. Em rể phụ trách bộ phận cho vay. Vào mỗi vụ Xuân, nông dân địa phương cần vay tiền xoay sở cho nông trại của họ, nhiều người đến nhà em tôi để xin được vay thêm tiền.

Tôi thường đến thăm dì ấy. Dì ấy nói với những người đến vay tiền: “Trước tiên xin hãy lắng nghe chị của tôi nói về thoái Đảng. Thoái Đảng sẽ giúp bạn không bị liên lụy khi Đảng phải chịu trách nhiệm về tội ác của mình.” Dì ấy hỏi từng người xem ai đã gia nhập ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó rồi chuyển sang cho tôi. Với sự giúp đỡ của dì, mọi người đã đồng ý thoái.

Một năm nọ, dì ấy mượn một chiếc thùng lớn để chứa nước tưới ngô vì năm đó hạn hán nặng. Khu vực dì ấy sống chung quanh là núi và đường đi khá gồ ghề. Trong lúc lái xe tải chở một thùng nước to, chiếc xe bị lộn nhào. Thùng nước nặng vài tấn lăn qua người dì ấy và dì ấy bất tỉnh. Dì ấy được đưa đến bệnh viện. Mọi người nghĩ rằng dì ấy bị thương rất nặng và sẽ chết. Khi được kiểm tra, hóa ra dì ấy vẫn ổn. Vài ngày sau dì ấy đã về nhà. Tất cả dân làng đều nói về điều này. Dì ấy nói rằng mình vẫn ổn vì chị của dì ấy là một học viên. Dì ấy rất biết ơn Sư phụ đã cứu dì ấy.

Gia đình bảo vệ tôi khỏi cảnh sát

Một đêm mùa Hè, em trai tôi đang thay tã cho vợ (thím ấy trong trạng thái thực vật sau phẫu thuật não). Một chiếc ô tô cảnh sát đột nhiên dừng trước nhà. Ba cảnh sát phá cửa xông vào nhà và la lớn: “Chúng tôi nghe nói có học viên Pháp Luân Đại Pháp ở đây!” Em trai tôi nói: “Không có ai ở đây tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Tôi ở trong căn phòng phía sau nơi bố mẹ tôi ở. Tôi nhanh chóng nấp vào trong chăn. Cảnh sát lục soát căn phòng em trai tôi. Rồi họ đến căn phòng bên cánh tây, nơi con dâu của em trai tôi sống. Cháu đang mang thai. Đĩa CD chân tướng ở trong phòng cháu. Cháu giấu đĩa CD vào trong chăn và khóa cửa. Cánh sát khăng khăng lục soát. Em trai tôi bảo con dâu mở cửa. Cảnh sát lục soát mọi nơi. Thậm chí họ còn trèo lên giường và sắp sửa giở cả chăn lên. Cháu dâu nói ngay: “Ôi trời, ai đang xúc phạm gia đình chúng tôi thế này? Chúng tôi đang chăm sóc một người thân sống thực vật, và các anh vẫn còn đến đây gây chuyện!” Cảnh sát dừng lục soát và ra khỏi phòng của cháu.

Cảnh sát hỏi về căn phòng phía sau phòng bố mẹ tôi. Em trai nói với họ rằng bố mẹ tôi ở đó nhưng họ vẫn khăng khăng lục soát. Khi họ đẩy cửa vào, bố tôi hỏi họ là ai. Họ nói rằng họ chỉ đến thăm. Bố tôi nói: “Đã gần nửa đêm rồi. Giờ này là giờ ngủ. Không phải giờ thăm viếng.” Cảnh sát chỉ lia đèn pin quanh phòng vài lần rồi bỏ đi.

Tôi nhanh chóng cầu Sư phụ trợ giúp và phát chính niệm. Tôi bình tĩnh lại. Bằng cách này, tôi đã phản bức hại. Bởi vì gia đình tôi đã hiểu chân tướng, họ không hoảng sợ và đã bảo vệ tôi.

Hoa ưu đàm nở trong sân nhà tôi suốt tám năm

Một người tu luyện, cả nhà được thọ ích. Tất cả họ hàng của tôi đều biết rằng Đại Pháp là tốt. Bởi vì họ đã giúp tôi giảng chân tướng nên họ đều được phúc báo.

Mỗi khi đi ra ngoài hoăc về đến nhà, mẹ tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Mẹ tôi còn lắng nghe bài giảng của Sư phụ. Những căn bệnh mạn tính từ lúc trẻ của mẹ đã biến mất. Mẹ tôi mất ở tuổi 97.

Bố tôi cũng được hưởng lợi ích từ Đại Pháp. Ông ấy niệm hai câu Đại Pháp mỗi ngày và còn đọc Chuyển Pháp Luân. Bố tôi mất năm 90 tuổi.

Người vợ của đứa cháu trai lớn nhất nhà có sức khỏe rất kém và phải phẫu thuật nhiều lần. Cháu dâu được chẩn đoán ung thư hạch và được tiên lượng chỉ sống 2 năm. Cô ấy mù chữ. Tôi nói cho cô ấy nghe hai câu của Đại Pháp và cô ấy đã liên tục thành tâm đọc nó. Bảy năm trôi qua, cô ấy vẫn sống khỏe mạnh. Bác sỹ của cô ấy không thể giải thích được.

Nhiều năm qua, gia đình tôi sống trong một ngôi nhà nhỏ. Hoa ưu đàm đã nở trong sân nhà chúng tôi suốt năm. Chúng nở trên thân cây, lá cây, trên trái dưa leo và thậm chí trên thân cây hồ tiêu. Chúng đã nở trong tám năm. Sau đó chúng tôi đã dọn đến một căn nhà cao tầng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/11/405079.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/16/185015.html

Đăng ngày 02-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share