Bài viết của Phương Tuệ, phóng viên báo Minh Huệ
[MINH HUỆ 3-5-2020] Ngày 9 tháng 4 năm 2020, trong một công viên ở Hồng Kông, có ba người đàn ông trung niên đang trò chuyện. Một học viên Pháp Luân Công tình cờ đi ngang qua thì vô tình nghe thấy một người thốt lên: “Anh ở cùng phòng với một người nhiễm virus Vũ Hán? Ôi anh gặp rắc rối rồi.”
Người học viên, tên là Wendy liền đi tới chỗ họ và hỏi: “Ông vừa nói đã ở cùng phòng với một người nhiễm virus Vũ Hán?” Ba người đàn ông, ông Hồ, ông Lam và ông Li, quay lại nhìn cô.
Ông Hồ đã đến bệnh viện vì có vấn đề về phổi. Ông được đưa vào cùng phòng bệnh với một bệnh nhân bị nhiễm virus Vũ Hán. Do virus Vũ Hán có thời gian ủ bệnh dài, ông Hồ đã vô cùng lo lắng rằng mình cũng đã bị nhiễm bệnh và ông vẫn đang chờ kết quả xét nghiệm. Mắt ông đỏ hoe và trông rất căng thẳng.
Kiên nhẫn giải thích về Pháp Luân Công
Ông Li cảnh báo Wendy đừng đến quá gần ông Hồ. Wendy nói với họ rằng cô tu luyện Pháp Luân Công và không sợ bị nhiễm virus vì cô tin rằng tu luyện mang lại cho cô trường năng lượng mạnh mẽ. Ba người đàn ông nhảy vào chủ đề Pháp Luân Công. Vì đã bị lừa dối bởi những lời dối trá và vu khống của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), họ bắt đầu nói lại một số điều kỳ quái mà họ đã nghe về môn tu luyện. Wendy giải thích với họ rằng Pháp Luân Công dạy mọi người tuân theo Nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và các học viên đều là những người rất tốt bụng.
“Cô nên đi đi, đừng lãng phí thời gian giải thích nữa. Ông Hồ từng phục vụ trong quân đội và ông ta kiếm sống nhờ vào ĐCSTQ”, ông Lý nói. Họ ngày càng lớn tiếng và cứ khăng khăng nói rằng Pháp Luân Công chống lại ĐCSTQ và chống lại đất nước.
Wendy bình tĩnh giải thích: “Tôi đến từ Trung Quốc. Chúng tôi yêu đất nước mình, nhưng chúng tôi không yêu ĐCSTQ. Nền văn minh Trung Quốc có lịch sử 5.000 năm coi trọng lòng nhân từ, chính nghĩa, lễ nghi, trí tuệ và đức tin, nhưng ĐCSTQ chỉ tin vào chủ nghĩa vô thần của chủ nghĩa Mác – Lênin. Điều này không tương thích với nền văn hóa truyền thống của chúng tôi. Tôi thực sự muốn giúp người đàn ông này. Ông ấy thực sự đang gặp nguy hiểm.”
Wendy cũng nói: “Lịch sử thành lập của ĐCSTQ là dựa trên dối trá. Lịch sử của nó là một lịch sử dối trá. Những lời dối trá mà Đảng tạo ra nhiều không đếm được; cuộc kháng chiến chống Nhật Bản là giả, những anh hùng của nó là giả và thông tin các ông được nhận cũng là giả nốt. Nhưng đó không phải là lỗi của các ông. Các báo cáo mà ông đã đọc đều được xuất bản bởi các phương tiện truyền thông do ĐCSTQ kiểm soát, vì vậy thông tin không đúng sự thật. Tôi hy vọng các ông suy nghĩ về nó.”
Ba người đàn ông vẫn tiếp tục bác bỏ Wendy: “Cô không cần phải nói như vậy, hiện tại Trung Quốc rất tuyệt. Virus này đến từ Hoa Kỳ. Cô vẫn muốn nói rằng cô có thể cứu chúng tôi?” Ông Lý nói.
“Tôi nghe thấy các ông nói chuyện và tôi muốn giúp ông Hồ. Hầu hết mọi người sẽ bỏ chạy khi nghe thấy từ virus Vũ Hán, nhưng tôi thì không. Làm ơn tin tôi. Tôi không phải là người xấu.” Wendy nói.
Ông Hồ không muốn nghe và nói ông sẽ về nhà để đun một ít thuốc.
“Thuốc đó thực sự không thể giúp ông.” Tôi không muốn lấy tiền từ ông, chỉ cần ông kiên nhẫn lắng nghe tôi một phút.”
Chín chữ đặc biệt
Ông Li tỏ vẻ khó hiểu: “Cô thực sự có thể giúp ông Hồ không?”
Wendy nói tiếp: “Ông không tin rằng có Thần tồn tại. Giống như không khí, ông không thể thấy Thần, nhưng Thần có tồn tại. Có nhiều thứ trên thế giới này mà ông không thể nhìn thấy, nhưng ông không thể nói rằng chúng không tồn tại, phải không? Trung Quốc có nhiều tín ngưỡng truyền thống khuyến khích con người trở nên tốt hơn, và đáp lại điều phép màu sẽ xảy ra.”
Cô tiếp tục đưa ra những ví dụ về những câu chuyện có thật về virus, nơi mọi người được phúc báo sau khi thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Cô nói với những người đàn ông rằng những người trong những câu chuyện đó đã kiên định lòng tốt của họ và giữa lúc nguy hiểm đã thành tâm niệm những cụm từ đó, vì vậy Thần và Phật đã bảo hộ họ và phép màu đã xảy ra.
Cô lấy ra một bông hoa sen bằng giấy với chín chữ trên đó và khuyến khích ông Hồ thành tâm niệm.
Đôi mắt của ông Hồ rất đỏ, nhưng ông nheo mắt tập trung vào những chữ trên bông hoa sen và trông đầy hy vọng. Ông nói: “Tôi sẽ học thuộc lòng. Liệu có tác dụng không?” Wendy cam đoan với ông rằng thần linh nhìn vào tâm của ông. Nếu ông chân thành, Thần Phật sẽ bảo hộ cho ông.
Wendy hỏi ông Hồ rằng ông đã từng gia nhập đảng chưa. Khi ông nói có, Wendy giải thích cho ông về tầm quan trọng của việc làm tam thoái và ông đã đồng ý.
Cảm động bởi sự chân thành của học viên Pháp Luân Công
Ông Li cảm động trước những nỗ lực và sự chân thành của Wendy để giúp ông Hồ: “Hôm nay tôi đã chứng kiến lòng tốt và sự ân cần của các học viên Pháp Luân Công. Tôi rất cảm động và tôn trọng Pháp Luân Công. Người đàn ông ở cùng phòng bệnh viện với ông Hồ đã chết vì virus Vũ Hán. Mọi người đều muốn giữ khoảng cách với ông ấy, nhưng cô đã đứng đây quá lâu. Tôi có thể thấy rằng cô thật lòng muốn giúp ông ấy”, ông Li nói.
Vào ngày 13 tháng 4, Wendy gặp lại ông Hồ ở công viên. Cô hỏi thăm về kết quả xét nghiệm. Ông Hồ nói: “Rất tốt, không sao đâu”, ông tiếp tục cảm ơn cô một lần nữa, và Wendy cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì ông đã minh bạch chân tướng.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/3/404707.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/7/184366.html
Đăng ngày 29-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.