Theo một học viên tại Trường Xuân

[MINH HUỆ 9-5-2010] Mười tám năm trước, tôi may mắn được tham gia khóa giảng đầu tiên để nghe chính Sư phụ giảng Pháp. Ký ức của tôi về sự việc đó vẫn còn rất sống động.

Khóa học được tổ chức tại thính phòng trong trường Trung học Số 5 Trường Xuân. Vào thời điểm đó, trường học số 5 đang tiến hành sửa chữa. Chúng tôi vào từ cổng phụ của trường học. Ngay khi tôi bước lên cầu thang, tôi thấy Sư phụ đang đứng ở cửa lớp trên tầng hai và nhìn xuống, gật đầu với các học viên. Sư phụ cao lớn và mặc một chiếc áo thun ngắn tay có sọc đỏ, trông Ngài thật trẻ. Sư phụ trông lịch thiệp, thần thái hồng hào, tươi cười và đặc biệt tường hoà. Tôi cảm thấy như thể mình đã gặp Ngài ở nơi nào đó trước rồi và Ngài rất gần gũi.

2010-5-9-changchun-class-01--ss.jpg

Các bàn và ghế nơi thính phòng đều rất cũ kỹ. Có một bục giảng và một tấm bảng đen. Khoảng 200 người tham dự khóa học này.

Các buổi học bắt đầu rất đúng giờ. Sư phụ không dùng văn bản nào, trừ một mảnh giấy nhỏ. Sư phụ nói: “Điều tôi giảng là công pháp của Phật gia. Phật không phải là mê tín; đó là một người đã giác ngộ. Không bao lâu chư vị sẽ hiểu ý nghĩa của lời tôi nói. Chư vị cần chú ý nghe. Mọi điều đều ở trong bài giảng của tôi.”

Tôi chưa bao giờ tham gia các lớp khí công nào trước đó, và hoàn toàn không biết gì về khí công. Vì vậy, tôi đặc biệt chú ý. Sư phụ nói: “Vũ trụ có một đặc tính, đó là Chân – Thiện – Nhẫn. Phật gia nói về Nhẫn. Chư vị có bao giờ thấy một vị Phật đánh lộn, ngồi xếp bằng mang một bình rượu, hoặc ngậm một điếu thuốc lá trên miệng không? Chư vị cần bỏ thuốc lá nếu chư vị muốn tu luyện.” Sư phụ cũng nói: “Các khí công sư cao cấp đều nói về ‘tâm tính’ khi họ dạy khí công. Đó là tu luyện chân chính. Một vài khí công sư chỉ dạy động tác nhưng không dạy ‘tâm tính’, đó là tương đương với dạy tà pháp.”

Sư phụ nói về khai quang tượng Phật. Một số học viên mang tượng Phật từ nhà họ đến xin Sư phụ khai quang cho. Sư phụ cầm tượng Phật trong bàn tay trái của Ngài, và dùng tay phải thanh lý các thứ bất hảo trên đó. Tôi bọc tượng Phật nhỏ trong nhà mình bằng một mảnh vải đỏ và mang đến lớp học. Trước khi lớp học bắt đầu, tôi đến gặp Sư phụ và xin Ngài khai quang cho. Sau lớp học, mọi người đều cảm thấy lạnh vì trời mưa. Tôi ôm tượng Phật nơi trước ngực tôi và cảm thấy hơi ấm của nó.

Sư phụ nói về hai sự kiện mà tôi vẫn còn nhớ rõ. Sư phụ có một người em gái tại Thái Lan mà Ngài đã đến thăm. Người giữ trẻ trong nhà cô ấy biết một người giữ trẻ khác tại một gia đình khác. Người đàn ông trong gia đình đó có vấn đề ở chân, mặc dù đã thử mọi biện pháp nhưng vẫn không thể trị khỏi. Ông ấy không tin là Sư phụ có thể chữa lành cho mình, nhưng Sư phụ vẫn muốn giúp ông. Sư phụ phát công và người đàn ông đó trước tiên cảm thấy lạnh. Ông ấy có thể cảm thấy khí lạnh chạy ra khỏi chân của mình. Cả người ông ấy sau đó cảm thấy ấm áp. Không bao lâu sau đó cái chân sưng của ông biến mất. Sau này Sư phụ chữa cho ông ấy thêm một vài lần và chân ông hoàn toàn khỏi. Cả nhà ông ấy rất biết ơn Sư phụ.

Sư phụ cũng giúp cho một người bị rơi vào tình trạng sống thực vật, vốn không ra khỏi giường từ nhiều năm. Có người đã đến và xin Sư phụ giúp đỡ. Sau một hồi suy tư, Sư phụ đồng ý giúp ông ta một lần. Cuối cùng người đó có ý thức trở lại, nhưng ông ta không thể nhận ra người nhà của mình.

Sư phụ dạy chúng tôi các bài công pháp sau buổi giảng Pháp. Ngài đưa cho chúng tôi mỗi người một cuốn sách nhỏ – có tên là Pháp Luân Công. Sách có 12 trang, cỡ nhỏ hơn tờ tạp chí ngày nay một chút. Trong đó có những hình vẽ các động tác theo hình que củi. Sư phụ đã dạy chúng tôi và đồng thời thanh lý thân thể cho chúng tôi.

2010-5-9-changchun-class-02--ss.jpg

2010-5-9-changchun-class-03--ss.jpg

Lúc bấy giờ tôi không hiểu điều gì đang xảy ra. Sư phụ nói rằng trong lúc Ngài giảng Pháp, Ngài cũng đang phát công. Tôi không biết điều đó có nghĩa là gì. Tuy nhiên, khi chúng tôi đang tập bài công thứ hai, ôm bánh xe Pháp trước trán, tôi thấy Sư phụ di chuyển tay và chân. Mọi người trong toàn hội trường đều có phản ứng – người khóc, người cười, người khua tay múa chân, có người lại không ngừng ho. Tôi thì khóc không ngừng, cả đời này tôi chưa từng khóc thương tâm như vậy. Dường như bao nhiêu điều khổ tâm đều cùng lúc xuất ra. Sư phụ từ bi nói: “Chư vị cứ khóc đi. Không nên kiềm chế. Khóc được thì cứ khóc.” Tôi cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng sau này tôi hiểu ra rằng Sư phụ đang thanh lý thân thể cho chúng tôi. Vì mỗi người có tình huống khác nhau, nên biểu hiện ra trạng thái cũng khác nhau. Sau khi khóc, tôi cảm thấy tốt hơn. Mấy buổi học về sau, tôi cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng. Nó giống như có người đẩy tôi từ phía sau khi tôi lên cầu thang, và tôi không cảm thấy mệt mỏi bất kể tôi đi xa đến mấy.

Lúc bấy giờ chúng tôi không có bất kỳ khái niệm nào về tu luyện. Mọi người đều nghĩ về trị bệnh. Trong lúc nghỉ giải lao, nhiều người đã lên xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi cảm thấy có lỗi với Sư phụ, và giận họ không để Sư phụ nghỉ ngơi. Sư phụ đã nói chuyện trong một tiếng rưỡi, và không có uống một ngụm nước nào. Khóa học đầu tiên được tổ chức từ 6 giờ đến 8 giờ tối mỗi ngày. Trong lúc đó, không có ai trông chừng con gái Mỹ Ca của Sư phụ. Cô bé chơi ở hội trường, và chờ Sư mẫu đến đón sau khi xong việc.

Một phụ nữ trong lớp chúng tôi là đảng viên của ĐCSTQ. Mặc dù bà ấy đang tham dự lớp học, nhưng bà vẫn nói đó là mê tín. Sư phụ chữa lành bệnh ung thư cho bà, và bà ấy biết rằng bệnh của mình đã được trị khỏi, nhưng vẫn không tin điều Sư phụ nói.

Lúc bấy giờ có nhiều hình thức khí công được tập luyện tại Trung Quốc. Một số khí công sư khác cũng đến nghe Sư phụ giảng. Vì họ không nhấn mạnh vào tâm tính và có nhiều thứ xấu trên thân họ, [vậy nên] họ đã tạo một số can nhiễu. Họ ngồi trong lớp học và nói chuyện ầm ĩ. Ngày đầu tiên tôi thật sự khó chịu, và các buổi học sau tôi đi chỗ khác để tránh họ. Sư phụ không nói gì, và chỉ tiếp tục giảng Pháp.

Một điều mà tôi còn nhớ rất rõ ràng là có một học viên mang một bé gái khoảng mười tuổi đến lớp học. Khi Sư phụ đang thuyết giảng, nó bắt đầu khóc lớn tiếng, khiến Sư phụ phải ngưng. Một khí công sư đứng dậy và đi đến trước đứa bé gái và cố dỗ dành cô bé để khoe tài, nhưng ông ta đã thất bại. Hai ba khí công sư khác cũng cố, nhưng cũng bị thất bại và đứa bé vẫn khóc. Sư phụ bước xuống khán đài rồi đến trước đứa bé gái, nhẹ nhàng vỗ vào đầu nó ba lần, và nó ngừng khóc. Mọi người đều ngạc nhiên thán phục. Họ nổ một tràng pháo tay vang như sấm.

Sau này, càng có nhiều can nhiễu hơn nữa. Sư phụ gõ lên mặt bàn một vài lần bằng các ngón tay, và mọi thứ lại trở về yên lặng.

Quả thật, nó giống như lời Sư phụ đã giảng:

“Kỳ thực, những năm bấy giờ rất nhiều học viên cũ ở Trường Xuân chúng ta đều biết, thời bắt đầu truyền Pháp truyền công, những việc này rất khó làm, nếm trải qua thời kỳ khó khăn mưa to gió lớn, sau này mới đưa Pháp này hồng truyền ra được, và có thể để nhiều người hơn nữa nhận thức đến, do đó mới đầu làm là rất khó khăn. Tuy nhiên chúng ta đều đã vượt qua rồi, mà bước thứ nhất bắt đầu truyền ra Pháp này là ở Trường Xuân chúng ta đây. Bấy giờ không có giảng cao thâm như hôm nay, giảng ra là những điều của thời kỳ quá độ từ khí công sang truyền Pháp chân chính. Sau này dần dần mới thật sự đưa Pháp này hiển lộ rõ ra, để nhiều người hơn nữa nhận thức, sự việc này được làm một cách rất hệ thống.” (Giảng Pháp tại Pháp hội các phụ đạo viên ở Trường Xuân [1998])

Sau khi khóa giảng Pháp đầu tiên kết thúc, có hai điều rõ rệt xảy ra trên cơ thể tôi. Một là tôi bị ngã xuống đất. Tôi không bị đau; không bị bầm, không sưng, và không bị xước xát gì, tôi chỉ bị ngã xuống đất mà không có lý do gì cả. Tôi bị ngã ở đầu cầu khi tôi đi đến công viên để luyện công buổi sáng. Một cặp vợ chồng ở gần đó giúp tôi đứng dậy. Ngày hôm sau tôi lại bị ngã đúng chỗ ấy sau khi luyện công xong. Hai người giúp tôi đứng dậy, và ngạc nhiên thay cũng là cặp vợ chồng đó. Theo cách như vậy, tôi bị ngã hằng chục lần. Sau đó, cơ thể của tôi có thay đổi to lớn. Trước đó, tôi bị sưng sụn ở xương ngực, và bị lồi khiến vai tôi bị gồ lên và làm cho cơ thể tôi bị nghiêng về một phía. Sau khi bị ngã, xương của tôi trở lại bình thường. Tôi hiểu rằng đó là Sư phụ đã tiêu trừ nghiệp lực giúp tôi. Một sự việc khác là khi tôi ngồi đả toạ trong nhà với tư thế bán kết già, tôi quay vòng trong phòng khi tôi vừa nhắm mắt. Hông và chân tôi vẫn chạm đất, nhưng nó giống như chúng có chân. Khi tôi mở mắt ra, tôi đã ở phía bên kia của căn phòng. Nó xảy ra như vậy trong nhiều ngày. Khi tôi luyện ở tư thế ôm Pháp Luân gần tai (Lưỡng trắc Bão luân), đầu tôi bắt đầu quay mạnh và tôi không thể ngưng nó, trong khi bên trong lỗ tai tôi là tiếng trống lớn. Cả hai đều ngưng khi tôi hạ hai tay xuống. Trước đây xương sống cổ của tôi bị kẹt dây thần kinh, và nó được chữa lành theo cách như vậy.

Sau khóa giảng thứ hai, Sư phụ có một buổi nói chuyện tại Câu lạc bộ Trường Không (tại phía Tây Bắc của Công viên Thắng Lợi) để giúp trị bệnh cho các học viên của hai khóa học cùng bạn bè và thân nhân của họ. Có ít nhất 300 người đến. Tôi mang theo các con cùng người hàng xóm của tôi. Trên khán đài, Sư phụ quay vòng đôi tay của Ngài, đầu tiên từ bên trái, sau đó sang bên phải, như là đang quay một Pháp Luân vĩ đại. Cả hội trường đều chấn động. Người khóc, người cười, người nhảy lên nhảy xuống, có người lắc lư qua lại, có người hát, và có người ho. Nó kéo dài trong khoảng nửa giờ đồng hồ trước khi được dừng lại. Tôi bị bệnh viêm khớp ở chân và đã được trị khỏi ở đó. Tôi đã từng đi Hưng Thành để điều trị, và đã uống rất nhiều thuốc. Hơn nữa, tôi có rất nhiều bệnh khác nữa. Khi Sư phụ kết thúc việc xoay hai tay [của Ngài], toàn cơ thể tôi cảm thấy lạnh và run rẩy. Sau khoảng 15 phút, tôi cảm thấy ấm [dần lên] như thể được phơi nắng. Qua quá trình đó, các bệnh của tôi đã được chữa khỏi một cách nhanh chóng. Sau khi mọi người lặng yên lại, Sư phụ hỏi chúng tôi cảm thấy thế nào. Nhân viên hội trường đưa cho chúng tôi một mảnh giấy và bảo chúng tôi viết xuống trải nghiệm của bản thân. Tôi viết: “Toàn cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng, và tôi có thể bước đi mau lẹ.”

Nơi cửa ra có một hòm công đức. Tôi tặng năm nhân dân tệ. Tất cả số tiền thu được đều làm từ thiện.

Trong vòng nửa năm từ khi tôi bắt đầu tu luyện, khoảng một chục bệnh mà tôi có trước đây đều biến mất. Cân nặng của tôi trở lại bình thường. Thiên mục của tôi khai mở, tôi có thể may vá mà không cần đeo kính. Chứng kiến tất cả những điều mà Sư phụ đã làm cho chúng tôi, tôi bắt đầu hiểu hơn về Pháp Sư phụ giảng:

“Độ nhân không nói điều kiện, không tính công, không kể thưởng, cũng không kể danh tiếng” “Nó hoàn toàn xuất phát từ tâm từ bi.” (Chuyển Pháp Luân)

2010-5-9-changchun-class-04--ss.jpg

Chứng chỉ tốt nghiệp Pháp Luân Công

Vào cuối khóa học đầu tiên, Sư phụ trao cho mỗi chúng tôi một chứng chỉ, mỗi cái đều có ảnh của chúng tôi, con dấu của Sư phụ và con dấu của Đại Pháp. Như được nói trong Chuyển Pháp Luân:

“Tôi thấy rằng những người trực tiếp nghe tôi truyền công giảng Pháp, tôi nói thật rằng… sau này chư vị sẽ hiểu ra; chư vị sẽ thấy rằng khoảng thời gian này thật đáng mừng phi thường.”

Điều này quả thật đúng đối với những ai mà có thể tham gia khóa học đầu tiên. Sư phụ nói: “Các vị đến rồi, khóa thứ nhất, rất khó được đấy! Những gì mà tôi cấp cho chư vị là bao nhiêu năm cũng không đắc được.”

Nháy mắt đã 18 năm trôi qua. Đoạn thời gian đó thật quá trân quý!

________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/5/9/223147.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/5/24/117354.html
Đăng ngày: 05-07–2010; cập nhật 18-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share