Bài của một học viên Đại Pháp từ Trung Quốc – Được chọn lọc từ các bài nộp kỷ niệm ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế Giới

[MINH HUỆ 20-05-2010] Tôi đến từ một thành phố nhỏ tại tỉnh Hắc Long Giang. Khi người sáng lập Pháp Luân Công, Ngài Lý Hồng Chí dạy Pháp Luân Công tại Thành phố Cáp Nhĩ Tân vào tháng 8 năm 1994, nhiều người từ thành phố của tôi đã tham dự khóa giảng. Sau khi tham dự khóa giảng, họ dạy Pháp Luân Công cho người khác. Đến năm 1999 hơn 8000 người ở thành phố tôi đã trở thành học viên Pháp Luân Công.

Các thân nhân tôi trở thành học viên Pháp Luân Công

Tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công năm 1995. Trước đó tôi bị nhiều bệnh, gồm uốn ván sau khi sinh, viêm cơ tim, bệnh tim, u não, và bị chứng loạn thần kinh chức năng trong tám năm. Tôi đã đi chữa trị ở nhiều bệnh viện, nhưng chỉ thấy tình trạng của tôi càng tệ hơn. Mẹ chồng tôi thường khóc khi không có mặt của tôi, vì biết chắc rằng tôi sẽ chết sớm. Lúc bấy giờ con trai tôi còn nhỏ nhưng nó cũng bị bệnh viêm cơ tim. Chồng tôi xuất thân từ một gia đình bốn thế hệ, có hai người em gái và một người chị. Mẹ chồng tôi mù chữ. Nhiều người trong gia đình tôi nóng nảy và thường trút nó lên tôi. Chồng tôi cũng nóng nảy, và ít lưu tâm đến gia đình. Tôi thấy đời tôi hoàn toàn vô vọng vì tất cả sự đau khổ của tôi từ bệnh tật và cuộc hôn nhân không may mắn. Tôi đã nghĩ đến việc tự vẫn, nhưng không làm được vì đứa con nhỏ của tôi. Tôi nghĩ đến việc ly dị với chồng tôi, nhưng tình trạng thể chất yếu của tôi không cho phép tôi làm điều đó. Cuối cùng tôi quyết định đi tu làm ni cô và đi vào một tu viện khi bắt đầu mùa xuân năm 1996, và tôi bắt đầu chuẩn bị cho điều này. Mẹ chồng tôi đồng ý với kế họach của tôi vì bà nghĩ đó có thể là cơ hội duy nhất để sống sót, và nếu tôi sống sót, đứa con tôi có thể đến tu viện thăm tôi.

Đó là vào cuối năm 1995, và đó là lúc mà tôi học Pháp Luân Đại Pháp. Đại Pháp mang đến cho tôi giải đáp cho mối quan hệ xấu của tôi với gia đình chồng vì tôi hiểu được rằng tất cả các sự không may của tôi không gì khác hơn là kết quả của nhân quả của những điều xấu đã làm trong các đời trước của tôi. Tôi tự đo lường bản thân với các nguyên lý Chân- Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Công mỗi ngày và tâm tính của tôi dần dần tiến bộ. Đáng kể nhất là tất cả các bệnh của tôi đều biến mất chỉ trong 20 ngày sau khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công. Tôi nói với chồng tôi một cách vui mừng, “Thật là quá thoải mái khi sống không bệnh tật! Sau 8 năm chịu đựng nhiều bệnh như vậy, em đã quên thế nào là một con người khoẻ mạnh

Gia đình tôi rất hạnh phúc nhìn thấy những sự thay đổi lớn lao trong tôi. Chồng và con tôi cũng bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công và con tôi được bình phục mau chóng. Người này kế người kia, mẹ chồng tôi, cha tôi, anh tôi, chị dâu tôi, và em trai tôi cũng bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công, và được hưởng lợi từ đó. Đại Pháp đã tái sinh tôi và mang lại hy vọng cho gia đình tôi, vốn đã trong tình trạng vô vọng. Từ tận đáy lòng, tôi rất biết ơn người sáng lập Pháp Luân Công vì đã giúp tôi thoát khỏi các khó nạn và để cho tôi biết được mục đích cuối cùng của đời người — trở về với bản ngã. Trong khi tập luyện chuyên cần Pháp Luân Công, tôi nghĩ, “Pháp Luân Công thật quá tốt. Tôi sẽ mang nó đến cho nhiều người hơn để cho họ được hưởng lợi như tôi.” Tôi sau đó bắt đầu chỉ dẫn Pháp Luân Công cho những người khác như một phụ đạo viên tình nguyện.
Hồng truyền Pháp Luân Công nơi miền quê.

Một ngày kia, vài tháng sau khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công, hai đồng tu đến thăm tôi và nói với tôi rằng họ cần một ít tiền để mua các sách Pháp Luân Công cho những người nơi thành phố khác. Lúc bấy giờ số học viên mới đang gia tăng mau lẹ, nhưng không có đủ sách Pháp Luân Công để đọc. Nghe điều này chồng tôi và tôi quyết định dùng 10 000 nhân dân tệ tiền của chúng tôi để mua sách mới. Chúng tôi nghĩ đây là cơ hội tốt cho chúng tôi để giúp nhiều người khác được đắc Pháp Luân Công. Nhìn thấy sự hào phóng và mong muốn của chúng tôi để giúp học viên, họ nói với chúng tôi là chúng tôi nên đi đến vùng nông thôn để gặp các học viên nơi đó. Chúng tôi đồng ý. Đầu tiên khi chúng tôi đến đó, nhiều người chưa bao giờ nghe nói về Pháp Luân Công trước đó và chúng tôi cần mang theo các đầu máy video và tự mang theo đồ ăn thức uống của mình. Mỗi ngày, sau khi chúng tôi chiếu xong các băng thâu hình các bài giảng Pháp Luân Công cho các học viên mới, chúng tôi phải trở về nhà vì chúng tôi không thể tìm được nơi nào để qua đêm. Ngày hôm sau chúng tôi lại trở lại nơi đó để cho chạy bài giảng kế tiếp. Thời gian trôi qua, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công và chúng tôi không cần lo về những điều đó nữa, vì nhiều học viên mới mời chúng tôi ở lại dùng cơm tại nhà họ. Họ thậm chí không vui nếu chúng tôi từ chối lời mời của họ.

Chúng tôi thường đi về nông thôn bằng xe đạp, nhưng trời thường mưa và nửa đường trở nên có gió mạnh. Vào mùa đông con đường có thể rất lạnh và trơn, và có lúc chúng tôi phải đi trong tuyết. Tuy nhiên, chúng tôi dễ dàng vượt qua khó khăn tạo bởi thời tiết xấu, và nó không bao giờ ngừng chúng tôi làm công việc Đại Pháp. Chúng tôi luôn hạnh phúc và đầy sức lực. Khi chúng tôi ở đó, chúng tôi cố gửi các đồng tu hai nhân dân tệ nếu chúng tôi dùng cơm ở nhà họ, nhưng họ không bao giờ nhận tiền chúng tôi. Không muốn nhận điều gì miễn phí, chúng tôi mang nhiều thứ đồ ăn nhẹ, như mì gói, và để lại làm quà bù đắp lại cho bữa ăn.

Một ngày, nhiều đồng tu và tôi đi đến một vùng nông thôn cách 35 cây số bằng xe đạp. Chúng tôi đi thăm nhiều làng nhỏ trên đường và trở về nhà bằng xe đạp chiều hôm đó. Chỉ trong một ngày, chúng tôi đã đi một đoạn đường là 70 cây số, nhưng chúng tôi không cảm thấy mệt chút nào. Gia đình tôi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy điều đó, “Đại Pháp thật mầu nhiệm, thật mầu nhiệm!” Họ có lý do của họ để nói điều đó. Tôi trước đây sức khoẻ rất yếu và luôn phải mang theo thuốc trợ tim. Tôi thường bị sốc mỗi khi có điều gì xảy ra bất ngờ với tôi. Họ không bao giờ nghĩ rằng tôi có thể đi một đoạn đường xa như vậy, vì vậy họ rất ủng hộ các chuyến đi về nông thôn để làm công tác Đại Pháp.

Một ngày kia chúng tôi đi đến một vùng quê cách khoảng 15 cây số bằng xe đạp. Làng này có một con sông và tỉnh Cát Lâm nằm bên kia bờ sông. Chúng tôi tìm một chiếc thuyền và vượt qua sông. Trên đường đi, một đồng tu kể cho tôi nghe một câu chuyện. Có một ngày nhiều đồng tu đi đến làng để giới thiệu Pháp Luân Công cho dân địa phương lần đầu tiên. Đó là vào đầu xuân và không có thuyền bè sẵn. Vẫn còn có băng trên mặt sông nhưng nó đã bắt đầu tan và có một lớp nước mỏng trên mặt băng. Băng không đủ cứng để nâng một người và nó có thể rất nguy hiểm khi đi trên đó. Không có ai trong các đồng tu dám vượt qua sông trên mặt băng. Trong khi đang chần chừ, họ nhìn thấy có ai đó đang vượt qua sông và người đó đã đi đến giữa sông. Họ rất vui mừng nhìn thấy điều đó và đi theo người đó qua sông. Khi đã đến bên bờ kia, họ rất ngạc nhiên thấy rằng người đó đã biến mất. Sau đó họ hiểu ra rằng đó là một điểm hóa từ Sư phụ và Ngài ở ngay bên cạnh họ che chở cho họ.

Sau này người đồng tu vốn là người đầu tiên mang Pháp Luân Công đến cho dân chúng ở nông thôn, đã được chọn làm điều phối viên chính cho công tác Đại Pháp của chúng tôi. Ông vốn bị bệnh tim nặng nhưng đã bình phục ngay sau khi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công. Ông là một người rất nhiệt tâm và hăng hái với các công tác Đại Pháp bất chấp bất kể khó khăn nào. Sau đó chúng tôi đã giúp thành lập các điểm tập công trong nhiều thị trấn và làng mạc. Các học viên mới thường tự giải quyết các vấn đề trong tu luyện của họ, nhưng tất cả các điều phối viên từ các điểm tập công này tụ họp cùng nhau để học Pháp chung và chia sẻ các kinh nghiệm tu luyện của họ mỗi một hoặc hai tuần. Họ mang theo những câu hỏi của các học viên tại điểm tập công của họ, và thảo luận với nhau để đạt được một sự hiểu biết thể theo Đại Pháp. Chúng tôi cũng lập lên năm điểm tập công của các điều phối viên trong thành phố chúng tôi, mà bao trùm tất cả các điểm tập công trong tất cả các thị trấn và làng mạc. Chúng tôi tự đo lường bản thân theo Pháp mỗi khi chúng tôi có vấn đề và chúng tôi thăng tiến cùng nhau trong sự tu luyện. Theo cách như vậy chúng tôi trực chỉ trên con đường tu luyện của mình và mang Đại Pháp đến cho càng nhiều người hơn.

Ngày càng nhiều người cần các sách Pháp Luân Công

Một ngày kia một đồng tu phụ trách việc phân phối các sách Đại Pháp trở nên không còn sẵn sàng phụ trách nữa. Tôi đề nghị với các đồng tu là tôi có thể thay thế anh ấy, và họ rất vui mừng tôi có thể làm điều đó. Một địa điểm để bán các sách Đại Pháp được thành lập trong một tiệm tạp hóa do một đồng tu lâu năm làm chủ, vốn là người đã đặt một không gian để cung cấp sách Đại Pháp miễn phí. Khi đến đó, tôi thấy đó là một quầy bán hàng dài khoảng 4 mét, và các sách Đại Pháp được bày ở đó. Ban đầu, tất cả các sách đều được mua bởi vài học viên địa phương. Họ tự trả phí chuyên chở nhưng không tính tiền đó vào khi bán sách. Sách luôn có sẵn cho tất cả các học viên từ các điểm tập công tại các thị trấn và làng xã. Khi họ đến để mua sách, tôi tạm thời giữ tiền mà đã được trả, ghi lại mỗi số tiền vào một quyển sổ, và đưa lại số tiền đó cho các học viên ban đầu mà đã mua sách. Khi số lượng các học viên mới gia tăng, nhu cầu về sách cũng gia tăng. Ngoài các sách Đại Pháp chúng tôi cũng phân phối các kinh văn của Sư phụ Lý.

Đến 1999 chúng tôi đã bán ra tất cả 7 800 cuốn kinh văn Đại Pháp tại điểm bán này. Chúng tôi làm điều đó tự nguyện như Sư phụ yêu cầu. Vào mùa xuân năm 1999 chúng tôi cố gắng chuẩn hóa việc bán sách Đại Pháp bằng cách bán tại các tiệm bán sách. Người phụ đạo viên chính sau đó tìm thấy một nhà sách trong trung tâm thành phố và hỏi họ bán các sách Đại Pháp. Các người chủ tiệm sách là một cặp vợ chồng về hưu và biết rằng Pháp Luân Công là tốt. Với sự đồng ý của họ, chúng tôi đưa tất cả các sách Đại Pháp để bán đến tiệm sách, và giữ nguyên giá thành gốc. Từ đó về sau các sách Đại Pháp được bán ra như sách bình thường khác.

Một ngày kia người phụ đạo viên chính kể với tôi một câu chuyện. Một ngày ông chủ tiệm sách mang một số tiền lớn đến một thành phố khác bằng xe buýt để mua sách mới cho tiệm sách của ông. Trên đường đi, một vài người đàn ông trẻ có dao đứng lên và bắt đầu cướp tiền các khách hàng, từng người một. Trước khi họ đến chỗ người chủ tiệm sách, ông tự nghĩ, “Sư phụ Pháp Luân Công, cho dù tôi không là một học viên Pháp Luân Công và tôi kiếm tiền bằng cách bán các sách Pháp Luân Công, tôi nghĩ tôi đã làm một điều gì đó tốt. Ngài có thể che chở cho tôi không?” Ông ta tiếp tục cầu xin như vậy. Khi những tên cướp với dao đi đến chỗ ông, họ chỉ đi ngang qua ông như thể họ không nhìn thấy ông. Họ cướp của từng người một nhưng trừ người chủ tiệm sách. Sau đó những tên cướp buộc người lái xe buýt ngừng xe và chúng tẩu thoát. Các hành khách sau đó bắt đầu nói về việc tại sao những tên cướp không nhìn thấy người chủ tiệm sách. Kết luận của họ là vì ông có lẽ có quen biết với những tên cướp. Sau đó họ bảo tài xế lái xe buýt đến một đồn cảnh sát. Tại đồn cảnh sát, cảnh sát xét chứng minh thư của vị này và kiểm tra lai lịch của ông. Họ không tìm thấy vấn đề gì, vì vậy họ để cho ông về.

Ngày càng nhiều điểm tập Pháp Luân Công

Khi số lượng các học viên gia tăng trong thành phố chúng tôi, số lượng các điểm tập công chung cũng gia tăng. Đến một lúc, tôi lập một nơi tập công tại chính khu hàng xóm của tôi và trở thành một phụ đạo viên tình nguyện. Tôi mua một máy chạy băng thâu âm và các băng thâu âm của nhạc tập công Pháp Luân Công. Mỗi sáng tôi mang máy đến con đường gần nhà nơi mà chúng tôi tập Pháp Luân Công cùng nhau. Lúc bấy giờ, gần như mỗi phố đều có điểm tập Pháp Luân Công chung. Phố chúng tôi chỉ có khoảng mười học viên lúc đầu nhưng số lượng gia tăng đến hơn 80 người sau đó. Mỗi sáng chúng tôi treo lên một biểu ngữ Pháp Luân Công và chỉ định hai học viên dạy cho những người mới đến các bài công pháp. Đến 4 giờ sáng, khi tiếng nhạc vang lên, các học viên xếp hàng ngay ngắn và bắt đầu tập công. Thật là đẹp mắt và thiêng liêng.

Tất cả chúng tôi đều muốn tạo một môi trường ổn định để học Pháp và tu luyện nơi mà chúng tôi có thể tinh tấn cùng nhau. Mọi người đều rất ủng hộ cho ý kiến đó. Sau đó chúng tôi tìm thấy một xưởng trên phố, vốn là một nhà máy làm việc ban ngày. Người chủ không tập Pháp Luân Công nhưng ông biết rằng Pháp Luân Công rất tốt và tin tưởng chúng tôi. Ông cho phép chúng tôi dùng xưởng vào ban đêm miễn phí. Chúng tôi rất vui mừng có được nơi đó. Mỗi đêm chúng tôi đi đến nơi đó để học Pháp trong hai giờ rưỡi. Lúc đầu có khoảng mười người, nhưng sau này có hơn ba chục người đến, và đôi lúc nhiều hơn như vậy. Chúng tôi định kỳ bật các băng giảng Pháp của Sư phụ cho các học viên mới. Một số học viên mang một chiếc tivi đến xưởng, những người khác mang đầu chiếu, và thậm chí các thân nhân họ cũng đến để giúp đỡ.

Một ngày, một lão bà và con trai bà đến xem các bài giảng Pháp. Con trai bà bị ốm nặng và anh ấy thở rất khó nhọc sau khi đi bộ một đoạn đường ngắn. Theo lời bà mẹ, con trai bà mới được trả tự do từ một nhà tù. Nhà tù thả anh ta ra trước khi hoàn tất bản án vì anh nôn ra máu và được gửi đi bệnh viện trong tình trạng nguy hiểm. Thấy vậy, các học viên đưa cho bà một cái nệm bọt mà họ thường ngồi, đặt nó trên đất và bảo con trai bà ngồi lên. Tuy nhiên, con trai bà hoàn toàn không thể ngồi trên đó. Sau một lúc bà mẹ mang một cái ghế từ nhà đến và anh con trai ngồi trên cái ghế đó để xem các bài giảng Pháp. Sau buổi nghe giảng Pháp, bà mẹ nói, “Tôi không bao giờ nghĩ con tôi có thể ngồi trên cái ghế và nghe bài giảng. Ở nhà, chỉ ngồi vài phút con tôi lại phải nằm xuống để nghỉ ngơi.” Qua ngày hôm sau, bà mẹ nói với chúng tôi, “Con trai tôi bảo tôi đừng mang theo cái ghế. Nó nói nó sẽ ngồi trên cái nệm để nghe bài giảng hôm nay.” Vì không có thể ngồi thẳng, anh ta gần như nằm trên cái nệm trong khi nghe giảng Pháp. Hai ngày cuối, anh đến một mình mà không có vấn đề gì. Khi chín ngày nghe giảng Pháp xong, anh hoàn toàn là người mới và đến học Pháp với chúng tôi kể từ đó. Anh sau này tập Pháp Luân Công với chúng tôi và dần dần bình phục. Lấy lại được sức khoẻ, anh có thể đi kinh doanh và sống một nếp sống bình thường. Có nhiều trường hợp như vậy. Uy lực và sự mầu nhiệm của Đại Pháp đã thu hút càng ngày càng nhiều người đến tập luyện.

Một nữ đồng tu lớn tuổi một lần tìm thấy một sợi dây chuyền vàng tại cửa vào của tòa cư xá của bà, nơi gần với điểm tập công của chúng tôi. Bà tức thời đưa nó cho người gác cửa. Khi người gác cửa tìm được người chủ của sợi dây chuyền ông ta rất vui mừng. Trường hợp này càng làm cho Pháp Luân Công càng được tiếng tốt trong các cư dân láng giềng nơi tập công của chúng tôi. Nhiều trường hợp như vậy đã xảy ra.

Khi thời gian trôi qua, chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi phải trả tiền điện mà chúng tôi dùng cho việc học Pháp ban đêm, cho dù người chủ xưởng không bao giờ yêu cầu chúng tôi trả tiền đó. Vài học viên bàn về vấn đề này và quyết định trả nó bằng chính tiền của họ. Tất cả các học viên nghe về việc này và nhất quyết chia sẻ số tiền này. Chúng tôi quyết định là mỗi học viên có thể trả hai nhân dân tệ mỗi tháng. Họ đưa tiền cho một học viên, người này sẽ đưa lại cho người chủ xưởng, thậm chí nếu tổng số tiền thu được cao hơn số tiền mà chúng tôi nợ. Tôi sau đó biết đuợc rằng các học viên mà mới học Pháp chỉ một vài lần cũng chia sẻ số tiền này, và cả những người học viên mới cũng làm như vậy. Dần dần chúng tôi hiểu được rằng chúng tôi không nên làm như vậy vì nó không phù hợp với lời dạy của Pháp là chúng ta không nên liên quan đến việc tiền bạc. Chúng tôi đã vi phạm Pháp lý này, và những điều tương tự cũng xảy ra nơi các điểm tập công khác. Chúng tôi biết chúng tôi phải giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt. Sau khi nói chuyện với các đồng tu, chúng tôi quyết định chia nhóm học Pháp của chúng tôi thành nhiều nhóm nhỏ hơn. Một trong các nhóm đã đến hội trường của văn phòng chính phủ, vốn rất rộng. Giám đốc của văn phòng là một học viên Pháp Luân Công và anh đã cho phép chúng tôi dùng nó miễn phí. Tôi nghe nói rằng anh ấy bị ung thư máu nhưng được lành bệnh nhờ tập Pháp Luân Công. Nhóm khác khoảng 15 học viên thì học Pháp ở nhà tôi, vì nhà tôi rộng và không cần trả phí.

Sự tu luyện của chúng tôi êm ả cho đến ngày 20 tháng 7 năm 1999, khi môi trường tu luyện của chúng tôi bị phá hoại bởi ĐCSTQ. Các viên chức ĐCSTQ không ngừng đi đến nhà tôi để quấy nhiễu tôi. Tuy nhiên, tất cả các đồng tu nơi tập công của chúng tôi đã bước đi vững vàng trên con đường chứng thực Pháp của họ, làm sáng tỏ sự thật và tu luyện tự thân.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/5/20/223937.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/6/1/117553.html
Đăng ngày: 27-06–2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản

Share