Bài viết theo một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc. Chọn lọc từ các bài viết kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới
[MINH HUỆ 21-05-2010] Tôi sống tại vùng núi Thái Hành và may mắn được trải qua thời gian với Sư phụ, chứng kiến thời điểm lịch sử truyền Pháp và Sư phụ cứu độ chúng sinh. Tôi muốn chia sẻ những điều sau đây với mọi người.
1. Chứng kiến những điều tuyệt vời của Đại Pháp tại Hội chợ sức khỏe Đông Phương tại Bắc Kinh năm 1993
Sự việc thứ nhất: Mời Sư phụ giảng Pháp tại Thạch Gia Trang
Vào tháng 12 năm 1993, tôi đến “Hội chợ sức khỏe Đông Phương tại Bắc Kinh” với tư cách là một phóng viên, đại diện cho Học viện nghiên cứu khoa học về thân thể người Thạch Gia Trang. Tôi tham gia hội chợ để tìm và mời một thầy khí công nổi tiếng để dạy khí công tại Thạch Gia Trang. Chuyến đi cho phép tôi có cơ hội lần đầu tiên được gặp mặt Sư phụ Lý Hồng Chí.
Ở hội sức khỏe Đông Phương, tôi đến quầy của Pháp Luân Công, tiện tay nhặt một quyển sách lên, xin Sư Phụ ký cho tôi. Người xin chữ ký nhiều như vậy, tôi đứng ở bên cạnh hàng dài, khi không biết làm thế nào, thì nghe Sư Phụ bảo tôi đưa sách cho Ngài. Tôi đưa sách qua đỉnh đầu những người xếp hàng, Sư phụ vươn tay qua, nhận lấy quyển sách trên ngay phía trên đầu đám người đang nhốn nháo, ký: “Lý Hồng Chí, , ngày 12 tháng 12 năm 1993”. Với một nụ cười Sư phụ trả lại quyển sách cho tôi. Đó là giây phút mà tôi sẽ không bao giờ quên.
Ngày hôm sau tôi đi đến Hiệp hội nghiên cứu khoa học khí công Trung Quốc, cơ quan tổ chức chính của hội chợ, và hỏi vị giám đốc Phí Đức Tuyền môn khí công nào là tốt. Ông cao lời giới thiệu Pháp Luân Công. Cơ quan chúng tôi đã ký một hợp đồng với Sư phụ Lý, để Ngài đến dạy Pháp Luân Công tại Thạch Gia Trang. Ngày được ấn định là 3 tháng 3 năm 1994.
Sự việc thứ hai: Chứng kiến các sự mầu nhiệm của Pháp Luân Đại Pháp tại hội chợ sức khỏe
Tôi đi xuyên qua toàn bộ hội chợ. Nhiều gian hàng khí công chiếm lấy một phần ba diện tích bên phía trái. Các bác sĩ nổi tiếng từ khắp Trung Quốc, có chuyên môn về y khoa Trung y hoặc Tây y, đều có các gian ở vị trí trung tâm. Các gian hàng khác không có mấy người, riêng gian hàng của Pháp Luân Công, thì mọi người đứng chật khắp xung quanh, đông đến nỗi nhiều người không thể chen vào. Tình trạng như vậy diễn ra từ ngày đầu đến ngày cuối của hội chợ. Mọi người xếp thành ba hàng, kéo dài từ cổng vào của hội chợ, chờ đợi trước gian triển lãm của Pháp Luân Công.
Những người xin Sư phụ chữa trị đến từ khắp Trung Quốc và hầu hết họ bị những căn bệnh nan y. Một số được đẩy vào bằng xe lăn, một số được khiêng trên băng ca, và một cặp vợ chồng từ vùng quê khiêng con họ trên một cái khung sắt. Thỉnh thoảng, tôi lại nghe tiếng người ta hô lên từ đám đông, “Pháp Luân Công có thể trị lành bệnh,” “Pháp Luân Công trị bệnh rất mau!” Tôi cũng nghe những tiếng vỗ tay vang dội, hoan hô, những lời cảm tạ, và tiếng khóc nức nở. “(Bệnh) hết rồi! (Bệnh) dứt rồi!” “Thật thần kỳ!” Tôi cũng nhìn thấy người ta quỳ xuống, cúi đầu, và la lớn trong tiếng nghẹn ngào, “Đấng cứu thế!” “Phật sống!” Tôi chứng kiến tất cả những điều này bằng chính mắt mình.
Sáng ngày cuối cùng của hội chợ, các bác sĩ vốn có các gian hàng, và những người mà bán các thiết bị y tế, đều rời gian hàng của họ và đến chỗ Sư phụ để chữa bệnh. Tôi hỏi một vị bác sĩ Trung y lớn tuổi, “Tại sao ông xin chữa bệnh từ một khí công sư?” Ông ta đỏ mặt và trả lời, “Ông ấy (ý nói về Sư phụ) có thể trị tận gốc bệnh, tôi không thể.” Vị bác sĩ này đã chữa trị cho tôi trong quá khứ. Sau đó ông ta nói, “Anh tốt hơn nên đến khí công để trị bệnh.”
Sự việc thứ ba: Chứng kiến sự trong sạch của Đại Pháp
Buổi chiều hôm đó Sư phụ tổ chức một hội thảo tại một hội trường và tặng số tiền thu từ vé vào cửa buổi hội thảo cho Hội “Nghĩa dũng vi cơ kim hội”. Đồng thời, nhà tổ chức hội chợ tổ chức một buổi họp đánh giá phần thưởng. Tôi đã lỡ mất cơ hội quý báu để nghe hội thảo của Sư phụ vì tôi muốn dự buổi họp đánh giá phần thưởng.
Vào cuối buổi họp đánh giá, Sư phụ Lý Hồng Chí được chỉ định nhận phần thưởng cao nhất của hội chợ, “Phần thưởng vì sự tiến bộ của khoa học liên ngành” và “Khí công sư được hoan nghênh nhất bởi đại chúng“. Sư phụ thắng được nhiều phần thưởng nhất từ hội chợ. Có ai đó đã nhận hai phần thưởng nhân danh Sư phụ vì Ngài đang bận chỉ dạy miễn phí Pháp Luân Công.
Cảm giác đầu tiên của tôi về Sư phụ là sự trẻ trung của Ngài, và sự sốt sắng phi thường của Ngài, mà rất khác biệt với những người khác. Tôi nghĩ, “Thật là hay quá nếu mình có người như Ngài là Sư phụ” Khi Sư phụ ký sách cho tôi, tôi có thể cảm thấy sự từ bi của Ngài, và nụ cười của Sư phụ tức thời làm biến mất vẻ ngoan cố và kiêu ngạo của tôi.
2. Khoá giảng Pháp tại Thạch Gia Trang năm 1994, niềm vui khi được nhập Đạo đắc Pháp
Sự việc thứ nhất: Sư phụ đến Thạch Gia Trang để dạy Pháp Luân Công
Ngày 3 tháng 3 năm 1994 là ngày mà tôi không thể nào quên. Cho đến tận hôm nay, tôi vẫn có thể nhớ mọi việc hết sức rõ ràng.
Như đã đồng ý trước đó, Sư phụ đến dạy Pháp vào lúc 8 giờ 30 sáng. Khóa giảng được tổ chức tại giảng đường của tiền sảnh Khu quân đội tỉnh Hà Bắc. Sư phụ bắt đầu nói tổng quát về khí công. Có khoảng 900 người tham dự, trong đó 600 người đã là học viên của Pháp Luân Công và đến từ Bắc Kinh với Sư phụ. Phần còn lại là người địa phương.
Khi Sư phụ bước vào phòng giảng, tôi thấy rằng Sư phụ rất từ bi, bình hoà và tràn đầy năng lượng. Trong buổi giảng đầu tiên Sư phụ bảo chúng tôi mở bàn tay ra và hỏi chúng tôi có thể nhìn thấy gì. Con gái sáu tuổi của tôi nói lớn, “Mẹ, mẹ! Nhìn kìa! Nhìn kìa! Nó như cánh quạt điện đang xoay chuyển… xoay chuyển… vậy” Con của người đồng nghiệp tôi cũng kêu lớn lên. Cả hội trường trước đó im lặng, nhưng lúc này mọi người đều bàn tán. Bầu không khí trở nên sôi động và hứng khởi. Sư phụ bảo chúng tôi đứng dậy và thư giãn cơ thể. Khi Ngài nói, “thư giãn,” bàn tay Ngài chụp không khí từ phải sang trái. Tức thời tôi cảm thấy một luồng ánh sáng mạnh mẽ chớp trong không khí và cảm thấy như một luồng điện giật xuyên cả cơ thể tôi.
Vào lúc 7 giờ chiều ngày hôm đó chúng tôi tụ họp tại câu lạc bộ của khu tập thể Nhà máy dệt vải số 3, một nơi nhỏ, đơn giản và thô sơ không có ghế hay sân khấu. Trong một phòng liền kề đó, người ta nhảy múa và hát karaoke và nó rất ồn ào. Sư phụ không quan tâm, và Ngài vẫn dạy các bài công pháp và giảng Pháp lý cho chúng tôi. Sư phụ rất bình dị và gần gũi. Chúng tôi ngồi trên đất và nghe Sư phụ giảng Pháp. Tôi cảm thấy trong tâm vô cùng thoải mái và tất cả mọi lo lắng đều biến mất.
Sáng hôm sau, với sự giúp đỡ của Sư phụ, chúng tôi dời đến hội trường của Nhà máy dệt vải số 2, một nơi có hình thức tương đối tươm tất, và Sư phụ đã giảng Pháp ở đó. Có khoảng 900 người có mặt.
Sự việc thứ hai: Sư phụ thanh lý thân thể chúng tôi
Trước khi học Pháp Luân Công, tôi đã bị phụ thể là động vật chiếm hữu cơ thể. Khi các khí công sư nhìn thấy tôi họ cúi đầu và nghiêng mình trước tôi, và một số còn quì lạy trước tôi. Dĩ nhiên lúc bấy giờ tôi không hiểu vì sao. Sau khi học Pháp tôi hiểu ra rằng họ không dám xúc phạm các con vật mà tôi chứa chấp. Khi Sư phụ nói về phụ thể vào ngày thứ ba, tôi cảm thấy vô cùng lạnh, và phải mặc một cái áo choàng lông mượn được, và bên ngoài đó thêm một cái áo choàng khác nữa. Như vậy mà tôi vẫn còn bị lạnh, và tôi ho và khạc ra rất nhiều đờm. Mỗi lần tôi ho, Sư phụ ngưng giảng, nhìn tôi cho đến khi tôi ngừng ho, và sau đó tiếp tục. Cùng lúc đó, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi – vì trong gia đình tôi vốn có bệnh phổi di truyền
Khi Sư phụ dạy các bài công pháp, Ngài gọi tôi đến phòng nghỉ trên sân khấu. Ngài vỗ ba lần lên đầu, ba lần sau gáy, và ba lần trên lưng tôi, và sau đó nói, “Đi!” Tôi cảm thấy thoải mái quá và tôi chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhàng và thoải mái như vậy trước đây. Sau đó tôi hỏi Sư phụ tại sao những phụ thể đó vào được người tôi. Sư phụ nói rằng tôi sẽ hiểu sau khi nghe các bài giảng Pháp. Ngài cũng bảo tôi mở hai mắt khi tôi tập các bài công pháp.
Một người đồng nghiệp của tôi đã bị cắt bỏ hai phần ba dạ dày của mình. Hôm đó lúc ăn trưa, cô vô tình ăn hết bát mì sợi vốn dày và cứng mà không để ý đến dạ dày của mình. Nhưng khi thấy tôi ở giảng đường, cô nói: “Tôi cảm thấy no, nhưng thật thoải mái.” Sau đó, cô nói với sự ngạc nhiên, “Ồ! Tôi đã ăn nhiều như vậy, và đó là mì sợi. Tôi chưa bao giờ ăn nhiều như vậy từ khi bị mổ.” Cô chắp hai tay lại và vui mừng nói: ”Cảm tại Ngài! Cảm tạ Ngài! Hoa Đà tái thế!” Từ đó trở đi, gương mặt của cô luôn hồng hào và khoẻ mạnh.
Tôi có một người đồng nghiệp khác mà bị bệnh viêm mạch máu, và các xương của các ngón chân đều bị trồi ra, với chất dịch vàng rỉ ra từ các vết thương. Các bác sĩ khuyên anh ấy nên cắt bỏ hai chân, và anh tham gia khóa học như hy vọng cuối cùng để cứu đôi chân mình. Sau khi tham gia khóa học trong tám ngày, hai chân anh được chữa lành, và các vết thương không còn rỉ dịch hay lên sẹo nữa. Dần dần thịt mới mọc ra. Trước đây, các đôi giày của anh thường ướt bên trong, nhưng bây giờ chúng đều khô ráo, và đôi chân của anh được chữa khỏi. Anh nói với mọi người mà anh gặp rằng: “Sư phụ thật phi thường. Hãy đi học Pháp Luân Công! Hãy nhìn xem, bệnh của tôi đã được chữa lành rồi!”
Một người đồng nghiệp mang con trai bà đến một buổi chụp hình chung vào ngày cuối của khóa học. Cậu bé bị ngã từ tầng lầu thứ tư một tòa nhà khi lên sáu tuổi. Tuy đã được phẫu thuật não, nhưng cậu bé vẫn còn bị chứng phình mạch máu não, và nếu nó bị vỡ thì cậu bé sẽ bị liệt vì áp lực của thần kinh. Bà đã tốn rất nhiều tiền để trị bệnh cho con mình. Bà ấy đã mang con đến lớp học. Sư phụ đến gặp và chạm nhẹ vào đầu cậu bé và sau đó cậu bé đã trở nên khoẻ mạnh. Từ đó sức khoẻ cậu bé rất tốt.
Sự việc thứ ba: Sư phụ thanh lọc tất cả các bệnh tật của tôi
Trước khi tập Pháp Luân Công tôi có nhiều vấn đề sức khoẻ, gồm chứng viêm khớp, bị cắt bỏ túi mật, chảy máu dạ dày, viêm tá tràng, phụ khoa, và phù thũng phổi di truyền. Nói tóm lại, tôi đã có rất nhiều bệnh và nơi nào trên cơ thể mà đụng đến thì tôi đều bị đau. Bệnh tệ nhất là đau đầu. Sau khi sinh con tôi bị “sốt hậu sản“. Tôi bị lạnh toàn thân và nhức đầu nặng. Chúng nặng đến độ tôi lăn lộn trên giường vì đau.
Tây y không trị được các bệnh của tôi. Chồng tôi là một bác sĩ và anh ấy đã tìm nhiều bác sĩ tốt và nổi tiếng để khám cho tôi, nhưng họ không trị được chứng đau đầu của tôi, cũng không khám ra được bệnh gì, thậm chí chụp X-quang. Đầu tôi luôn đau. Vào mùa hè, tôi phải mặc áo choàng và quần cách ly. Khi tôi đi ra ngoài vào mùa đông tôi mặc một áo choàng lông, cái mũ, và đeo khẩu trang. Tôi phải bao bọc tôi thật kỹ. Dù mới đang ở độ tuổi 20, tôi trông như một người già 30 hoặc 40 tuổi.
Không ai có thể trị dứt được các bệnh của tôi. Nhưng sau khi tôi nghe Sư phụ dạy Pháp, mặt tôi không còn thấy u ám và khô như trước nữa. Tôi không còn bị lạnh và không còn sợ trời lạnh. Trong mùa đông tôi không còn cần mặc nhiều áo quần nữa và không cảm thấy lạnh. Vào mùa hè tôi có thể mặc áo T-shirt, mà trước đây tôi không bao giờ dám nghĩ đến. Tôi còn có thể đi bơi và trở lại tuổi trẻ của mình. Trong mười ngày, từ một người đàn bà trông như 40 tuổi, tôi trở thành trẻ trung và đầy năng lượng như một người phụ nữ bình thường ở độ tuổi 20.
Một đêm nọ, chồng tôi đi xa vì công việc, tôi ở nhà với con gái. Tôi không ngủ được nhiều vì cứ vài phút lại phải đi tiểu một lần và cảm thấy phần dưới cơ thể bị đau, gần như không chịu nổi. Tôi vừa nằm xuống là phải dậy ngay để đi tiểu, và điều đó xảy ra suốt đêm. Tôi chỉ ngủ được một giờ trước bình minh. Sau khi thức dậy, tôi vào nhà vệ sinh để đổ bình nước tiểu. Nó khá nặng. Tôi không để ý bên trong vì có nắp đậy. Tôi ngạc nhiên thấy rằng không có gì chảy ra khi tôi cố đổ bình. Cái bình hình bầu dục có thân to và cái miệng hẹp, và khi tôi mở ra xem, tôi bị sốc khi thấy rằng nước tiểu như một đống mủ và máu đầy cái bình. Tôi rất sợ, nhưng đồng thời cũng rất vui. Cảm giác đầu tiên của tôi là cuối cùng tôi đã được lành bệnh. Tôi liên tục nói, “Cảm ơn Sư phụ! Cảm ơn Sư phụ!”
Tôi gọi cho chồng tôi và kêu anh ấy về nhà ngay. Khi anh về đến và nhìn cái bình bầu dục thì rất ngạc nhiên, “Điều gì đã xảy ra? Cái gì đây?” Tôi nói với anh, “Đây là nước tiểu mà em đã tiểu ra đêm qua. Em không thể ngủ được cả đêm, và đây là những gì mà em đã tiểu ra.” Tôi hỏi anh,”Đây là gì vậy?” Hai mắt anh mở lớn. Anh ấy không nói được ra lời. Sau đó hỏi tôi, “Đây là thứ mà em đã tiểu ra sao?” Tôi gật đầu. Anh nhìn kỹ lại. Vốn là một bác sĩ nên anh biết điều đó có nghĩa là gì và trầm ngâm, “Cái u phải to lắm! Y học hiện đại không bao giờ có thể làm được điều này! Thật không thể tưởng tượng nổi!”
Sau việc này chồng tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công, và sau đó anh đã tham gia các khóa giảng Pháp của Sư phụ tại Tế Nam. Mọi người trong gia đình tôi biết được những sự thay đổi của tôi và lần lượt tất cả mọi người cũng bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công. Mỗi lần nhắc tới sự việc này tôi lại xúc động rơi nước mắt. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ.
Sự việc thứ tư: Sư phụ vĩ đại từ bi của chúng ta
Ngày 11 tháng 3 năm 1994 là ngày cuối cùng Sư phụ ở Thạch Gia Trang. Lúc 8 giờ 30 sáng có buổi chụp hình chung tại cửa tây của Sân vận động Công nhân, nơi đây các nhóm từ các vùng khác nhau sẽ chụp hình với Sư phụ. Một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đòi mười nhân dân tệ mỗi người. Sư phụ nói như vậy quá mắc và hỏi chúng tôi rằng trong số các học viên có ai biết chụp hình không. Bằng cách này, mỗi người chỉ cần trả một nhân dân tệ để rửa ảnh. Sư phụ không muốn các học viên phải chịu thêm gánh nặng về tài chính.
Sư phụ chụp hình với từng nhóm một. Có rất nhiều người, và việc chụp hình kéo dài đến giờ ăn trưa. Sư phụ được mời đứng chỗ này một lúc rồi lại đứng chỗ kia một lúc. Nhưng Sư phụ không một câu phàn nàn.
Tâm tôi tràn đầy niềm kính trọng đối với Sư phụ. Một vị Sư phụ vĩ đại như vậy, nổi tiếng như vậy, nhưng Ngài không một chút kiêu ngạo, mà vẫn rất bình dị và từ bi. Không có lời nào có thể diễn tả hết sự cảm kích của tôi lúc đó, và không ngôn từ nào có thể hình dung hết sự từ bi của Sư phụ. Sư phụ ăn mặc rất giản dị. Tôi để ý nhất đôi giày của Sư phụ. Ngài mang một đôi giày da cột giây cũ. Bạn có thể thấy là nó đã bị sờn vì năm tháng. Áo quần của Sư phụ đơn sơ. Ngài mặc một áo ngoài màu nâu và một cái quần xám đen, rất gọn gàng vừa vặn và sạch sẽ.
Khi dạy học viên tĩnh công, Sư Phụ bỏ dày ra rồi ngồi xếp bằng đả tọa, bởi vì tôi ngồi rất gần Sư Phụ, tôi thấy Sư Phụ đi 1 đôi tất trắng, mặc dù giặt rất sạch nhưng cũng có thể thấy đã đi một thời gian rất lâu rồi, chỗ bụng ngón chân, gót chân đều đã bị vàng. Còn áo lông của Sư Phụ, khi dạy tĩnh công thì Sư Phụ bỏ áo khoác ra, tôi thấy Sư Phụ mặc là chiếc áo lông màu xám cổ chữ V, đường chỗ cổ tay đã bị mài đến mảnh, rất thưa, mài đến sắp rách rồi, lờ mờ có thể thấy được áo sơ mi bên trong, nhìn là biết đã mặc rất nhiều năm rồi. Tôi ở Bắc Kinh thấy được rất nhiều người gọi là khí công đại sư, họ đều là mặc quần áo hàng hiệu, đi dày hàng hiệu, thậm chí còn đeo nhẫn vàng. Nhưng Sư Phụ của chúng ta chất phác không màu mè, bình dị dễ gần, là điều mà tất cả những người khac đều không thể nào so sánh
Sự việc thứ năm: Sự đề cao và cải biến của tôi trong những ngày đầu tu luyện
Cuối cùng tôi đã tìm được Chính Pháp để tu luyện và một vị Sư phụ vĩ đại như vậy. Tôi cảm thấy sâu thẳm trong tâm từ lâu tôi đã muốn tìm Sư phụ, và cuối cùng tôi đã tìm thấy. Tôi kêu lớn lên trong tâm mình, “Sư phụ, con cuối cùng đã tìm thấy Ngài!”
Pháp Luân Công đặc biệt bình hòa, với các động tác luyện công nhẹ nhàng, chậm rãi và tròn đầy . Môn tập dạy người ta cách làm người tốt và tu tâm hướng thiện. Tôi đã tìm ra ý nghĩa cuộc đời của mình. Khi còn rất trẻ, tôi đã từng nghĩ, “Tại sao người ta làm người? Ai tạo ra họ? ” Sau khi học Pháp tôi hiểu được mục đích của việc làm người, tại sao chúng ta phải làm người tốt, và cách nào để là một người tốt. Tôi theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn trong đời sống hằng ngày và nơi sở làm. Tính tình tôi trở nên tốt hơn và tôi không còn giận dữ hay ngoan cố nữa.
Có một lần, tôi mua chiếu cho các học viên. Vì tôi không biết nhiều về chiếu, có loại cứng, có loại mềm, và có loại chất lượng kém. Một vài học viên không vui và nói, “Cô tiêu nhiều tiền như vậy, nhưng chất lượng lại kém quá.” Tâm tôi không động và cảm thấy bình tĩnh. Một đứa bé gái 12 tuổi đứng dậy bênh vực tôi và nói, “Cô ấy đã dùng thời gian của mình để đi mua chiếu cho mọi người. Mọi người không xấu hổ khi phàn nàn sao? Dì ơi, sau này đừng lo giúp họ nữa. Con không chịu được khi nghe họ than phiền.” Những người than phiền sau đó đã im lặng. Tôi không cảm thấy gì khi điều này xảy ra. Cảm ơn Sư phụ, đã dạy cho con cách nào làm người tốt. Tôi bây giờ có thể đối đãi với mọi việc với một nụ cười. Sau này, khi chồng tôi nhắc lại chuyện đó, tôi hiểu ra rằng tâm tính của mình đã đề cao.
Trước đây, tôi phụ trách về hàng hóa vật tư ở sở làm, tôi thường mang về nhà một số đồ vật để sử dụng riêng, kể cả những thứ như nước giặt, xà phòng, muỗng và bát, v.v.. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi nhớ tới những lời giảng của Sư phụ và các yêu cầu của Pháp, vì vậy tôi im lặng trả lại những gì tôi đã lấy về nhà. Một bạn đồng nghiệp nói rằng tôi thật ngốc khi làm như vậy. Tôi nói với chị ấy là Sư phụ chúng tôi dạy chúng tôi không tham những lợi lộc nhỏ nhen.
Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tà ác bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, bí thư đảng tại xưởng chúng tôi nói trên loa truyền thanh rằng tôi tập luyện Pháp Luân Công và tôi đã lấy đồ của xưởng về nhà. Ông ấy muốn bôi nhọ Đại Pháp. Chồng tôi đã đến nói lý và hỏi ông ta rằng sao ông ta không nhận thấy chính vì tôi tu luyện Pháp Luân Công nên tôi đã đem những đồ đã lấy trả lại nhà máy. Bí thư đảng đột nhiên hiểu được điều gì đã xảy ra và trở nên kính trọng tôi.
3. Trải nghiệm của tôi khi một lần nữa được tham gia khóa giảng Pháp Luân Công tại Tế Nam năm 1994
Một vài tháng sau khóa giảng Pháp tại Thạch Gia Trang, Sư phụ đã đến giảng Pháp tại thành phố Tế Nam. Tôi rất vui mừng. Cả nhà tôi cùng đến Tế Nam.
Sau bữa cơm trưa, trong khi người ta chờ đợi Sư phụ trong phòng giảng, tôi ôm bão luân (bài công pháp thứ hai) và nhập định sâu trong khoảng năm phút, rồi sau đó tôi nghe Sư phụ nói Ngài muốn bắt đầu lớp học bây giờ. Tôi ngồi xuống và ngủ thiếp đi cho đến khi nghe thấy tiếng vỗ tay của mọi người, tôi hiểu ra rằng Sư phụ đã giảng xong. Nhưng tôi đã nghe mọi điều Sư phụ giảng trong lúc tôi ngủ. Thật là kỳ diệu.
Trên đường trở về quán trọ, tôi nhớ lại trải nghiệm trong lúc ôm bánh xe. Không có gì cả, nhưng tôi cảm thấy mình thật to lớn, vô cùng to lớn. Sau đó, các học viên nói với tôi rằng Sư phụ đã nhìn tôi trong khi tôi ôm bão luân. Tôi hiểu ra rằng đó là nhờ Sư phụ gia trì nên tôi mới có trải nghiệm lạ thường như vậy.
Trong khi bắt xe buýt để đến nơi giảng Pháp, một bánh xe đã bị nổ. Có khá nhiều người chúng tôi trên xe buýt, và tôi nghĩ chúng tôi không thể kịp đến khóa giảng. Người tài xế nói, “Đừng lo, chuyến xe buýt kế tiếp sẽ đến ngay, và chúng tôi sẽ đưa mọi người đến nơi cần đến, nhưng tôi không thể nói là trong bao lâu nữa.” Một học viên kêu chúng tôi đừng lo, và nói rằng đó là can nhiễu từ các không gian khác, và Sư phụ đã có an bài cho chúng tôi. Mọi người trên xe buýt trở nên im lặng và ra khỏi xe buýt từng người một. Quả nhiên không lâu sau một xe buýt khác đến. Chúng tôi thậm chí đã đến phòng giảng sớm một chút.
Gần 4.000 người đã tham dự khóa giảng Pháp tại Tế Nam. Tôi dẫn theo con gái cùng gia đình đến phía trước và ngồi đối diện với Sư phụ. Tôi cẩn thận lắng nghe Ngài giảng. Lần này khác với lần trước. Lần trước tôi chỉ muốn Sư phụ chữa trị các bệnh cho tôi, và không nghe kỹ lưỡng điều mà Sư phụ dạy. Trong ba tháng, tôi đã biến thành một con người khác. Tôi trở nên mạnh khoẻ và tư duy nhanh nhẹn, tôi không còn bị lạnh và thậm chí còn có thể mặc váy. Sư phụ muốn thanh lý thân thể của chúng tôi trong lúc giảng bài và bảo chúng tôi đứng lên, dậm chân nhẹ nhàng, và thư giãn. Ngài bảo chúng tôi nghĩ đến một thứ bệnh mà chúng tôi có, và nếu chúng tôi không có bệnh thì chúng tôi có thể nghĩ đến bệnh của một người trong gia đình. Sau đó Sư phụ bảo chúng tôi thư giãn. Chúng tôi đều cảm thấy rất thoải mái. Mỗi khi tôi nhớ lại điều này tôi thấy cảm động trong một thời gian lâu.
Đến bữa ăn trưa, một học viên nói với tôi anh ta nhìn thấy Sư phụ đi đến một quán nhỏ để ăn, ở đó Sư phụ gọi một tô mì. Một học viên bỏ lại nửa tô mì và Sư phụ đã ăn chúng để không bỏ phí đồ ăn. Một học viên nói trong nước mắt, “Sư phụ thật là vĩ đại!”
Lúc bấy giờ con gái tôi hơn sáu tuổi. Khi tôi chụp hình chung với Sư phụ nó quay đầu lại và nhìn Sư phụ thay vì nhìn máy ảnh. Sau đó nó nói với tôi, với ngón tay nó chỉ vào tim, “Con muốn giữ lại hình ảnh của Sư phụ trong tim con.” Tôi đã rất cảm động bởi điều con gái nhỏ của tôi nói.
Sau khi trở về, những người trong chúng tôi vốn đã đắc Pháp trước đây chia sẻ về vẻ đẹp của Đại Pháp với nhiều người hơn. Ban đầu chỉ có mười người tập luyện Pháp Luân Công nơi sở làm của tôi. Đến 20 tháng 05 năm 1999, con số các học viên đã tăng lên hơn 600. Thậm chí trong mười một năm qua, dưới sự bức hại tàn khốc, càng ngày càng nhiều người hơn biết được sự thật và sự tàn bạo của cuộc bức hại qua các cố gắng của các học viên. Những người này đã không còn đi theo ĐCSTQ tà ác, và nhiều người đã bắt đầu tập luyện.
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/5/21/223935.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/5/29/117469.html
Đăng ngày 16-06-2010; hiệu chỉnh 18-4-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.