Bài viết của học viên Thiên Vũ ở Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-05-2010] Tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công vào tháng ba năm 1994 ở Thạch Gia Trang. Tôi sống ở Trường Xuân và đi lại công tác trong hai năm từ giữa năm 1987 đến mùa xuân năm 1989. Tôi đã ngang qua công viên Thắng Lợi ở Trường Xuân nhiều lần trong gần hai năm đó nhưng chưa bao giờ bước vào đó cả. Tôi đã đến công viên Nam Hồ và cũng ở ngoài cổng của Địa chất cung ở Quảng trường Văn hóa nơi Sư Phụ đang tập công. Tôi đến Trường Xuân nhiều lần nhưng lại về nhà ngay khi xong việc. Tôi chưa bao giờ có cơ hội đi xa nhà sau đó. Có lẽ đó chưa phải là lúc tôi có duyên gặp Sư Phụ.

Năm đó tôi 53 tuổi và làm công việc kinh doanh. Vì áp lực công việc, tôi phát sinh nhiều vấn đề về tim mạch. Tôi thường mang theo thuốc khi đi công tác. Tôi tập một môn khí công nhưng nó không giúp tôi giảm bớt bệnh tật. Sau khi tôi đến công tác ở Trường Xuân, tôi có nhiệm vụ ở cửa khẩu đường sắt. Khi nào chuyến tàu chở hàng hóa đến, tôi có trách nhiệm mở cổng. Tôi phải làm việc 12h giờ liên tục và sau đó chúng tôi thay phiên nhau nghỉ ngơi. Nhiều người thân, gồm có bố mẹ tôi, các anh em tôi và vợ tôi bị một số chứng bệnh này khác và cuộc sống của chúng tôi thật khổ sở. Tôi đã tập vài loại khí công và muốn họ cùng tập với tôi, nhưng họ không tham gia.

Ngày 01-03-1994, người hàng xóm nói với tôi “Sư Phụ của Pháp Luân Công sẽ đến Thạch Gia Trang để truyền công và đó là môn khí công rất tốt. Chúng ta sống khá gần Thạch Gia Trang, vậy hãy đến đó học đi!” Hai ngày sau, ba đồng nghiệp chúng tôi bắt xe buýt đến Hội trường quân đội ở Thạch Gia Trang. Chúng tôi rất may mắn được nghe Sư Phụ giảng Pháp trực tiếp.

Ngày 3 tháng 3, chúng tôi nghe bài giảng của Sư Phụ tại Nhà máy sợi số 2. Trong buổi học thứ hai, Sư Phụ nói rằng nếu có người nào khác mà chúng tôi biết muốn đến học, hãy nói với họ nhanh lên, vì sẽ không tốt nếu họ đến trễ. Vì vậy tôi hỏi vợ tôi và bảo cô ấy bắt xe buýt đến Thạch Gia Trang. Cô ấy đến vào lúc học bài giảng thứ ba và cũng trở thành một học viên. Cô ấy thực sự thu được lợi ích rất nhiều. Cô ấy cảm thấy thân thể được thư giãn sau hai ngày nghe bài giảng của Sư Phụ. Cô ấy trở nên dễ dàng khi đi xe đạp lên trên đồi. Cô ấy cảm thấy như có ai đó đang giúp cô ấy, đẩy cô ấy lên từ phía sau.

Ngày 11 tháng 3, lớp học kết thúc. Sư Phụ và các học viên chụp ảnh cùng nhau. Những người tổ chức lớp ở địa phương muốn thuê một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp để chụp ảnh nhưng mỗi người phải đóng 20 nhân dân tệ. Sư Phụ nghe vậy, ngay lập tức đứng dậy và nói “Có ai biết chụp ảnh không?” Trong các học viên có một vài người biết chụp ảnh. Chúng tôi đã tự chụp ảnh và mỗi người chỉ phải trả ba nhân dân tệ để rửa ảnh. Có vài trăm học viên từ Thạch Gia Trang. Sư Phụ đã rất kiên nhẫn chụp ảnh với từng nhóm 20 học viên. Khi đứng gần Sư Phụ, tôi có thể cảm nhận thấy lòng từ bi và sự ấm áp của người. Tôi ngồi đằng sau 1000 thính giả trong các bài giảng vì vậy tôi không thể thấy rõ Sư Phụ trông như thế nào. Nhưng lúc đó, khi chúng tôi chụp ảnh, tôi nhìn thấy rõ ràng Sư Phụ cao và đẹp với nụ cười rất từ bi. Tôi tin tưởng trong tâm rằng đây chính là Sư Phụ thực sự của mình. Trong quá khứ, khi tôi học môn khí công khác, tôi đã không gặp người thầy nào. Tôi chỉ trải qua vài ngày trong một lớp học nghiệp dư và chỉ lắng nghe. Sau đó tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công, tôi đã hoàn toàn quên đi tất cả các môn khí công tôi đã tập trong quá khứ và bỏ đi tất cả các sách khí công này.

Ngày 12 tháng 3, ngày thứ hai sau kết thúc lớp học, tôi bị sốt cao tại nhà và tôi rất khó chịu. Nhiệt độ cơ thể tôi cao hơn 39°C (102°F) một chút và tôi rất buồn ngủ. Tôi không nhận ra là lúc đó Sư Phụ đang tiêu trừ nghiệp lực cho tôi và vợ tôi đã giúp tôi đến bệnh viện. Sau cơn sốt, tôi thấy các vấn đề tim mạch của tôi đã khỏi hẳn. Tôi sẽ không bao giờ quên hồng ân vĩ đại của Sư Phụ mà đã chạm vào cuộc sống của tôi.

Trong dịp Tết Thanh Minh, tôi về quê mình ở vùng nông thôn. Tôi nghe rằng một vài hàng xóm và họ hàng của tôi bị bệnh nặng. Cuộc sống của họ thực sự khó khăn. Họ đã bỏ ra rất nhiều tiền để tìm kiếm một phương thuốc trị lành bệnh nhưng không có cách nào hiệu quả. Tôi thật sự cảm thông với họ và muốn dạy cho họ các bài tập Pháp Luân Công. Đồng thời tôi cũng lập một điểm tập công để phổ biến Pháp Luân Công. Tôi bắt đầu với những người họ hàng. Nhờ học Pháp và tập công, một người bà con đã trải nghiệm nhiều sự thay đổi trên thân thể. Hàng xóm của ông biết rằng Pháp Luân Công rất tốt và khá kì diệu. Tin tốt lành này được lan truyền nhờ truyền miệng và nhiều người đã đến nhà ông ấy để học Pháp Luân Công. Như vậy, một điểm tập công đã được thành lập.

Mọi việc chỉ diễn ra như vậy. Pháp Luân Công được phổ biến rộng rãi, từ người đến người, làng đến làng và nhiều điểm tập công nhanh chóng được thành lập.

Vợ của anh họ tôi có tám khối u với các kích thước khác nhau trong bụng.Cô ấy thậm chí không thể tự chăm sóc bản thân và không có khả năng điều trị. Ngay khi tôi nghe điều này, tôi đến chỗ cô ấy dạy cô ấy các bài tập và đưa cho cô ấy các sách Pháp Luân Công, nhạc tập và băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư Phụ. Cô ấy đã học Pháp, tập công một cách tinh tấn và hầu hết các khối u của cô ấy biến mất chỉ trong nửa năm. Chỉ còn một khối u nhỏ ở giữa bụng cô. Cô ấy tiếp tục tập luyện Đại Pháp và nó dần dần biến mất.

Một trong những anh họ của tôi bị viêm gan và phải chi rất nhiều tiền vào nó. Anh ấy đã thử nhiều phương thuốc Trung y và Tây y, nhưng không có hiệu quả. Bởi vì anh ấy không thể làm việc đồng áng nữa, gia đình anh ấy phải chịu rất nhiều khó khăn về tài chính. Vì vậy tôi gợi ý anh ấy học Pháp Luân Công. Sau khi anh ấy bắt đầu tập luyện, tình trạng của anh ấy tiến triển nhanh chóng. Anh ấy bỏ uống thuốc và có thể làm một số công việc. Sau một năm học Pháp và tập công, anh ấy trở thành một người khỏe mạnh, có thể sống một cuộc sống bình thường và có thể làm việc.

Có rất nhiều ví dụ như vậy. Ví dụ,như một người trước khi trở thành học viên, anh ấy bị bệnh vảy nến (tên khoa học là bệnh xơ cứng bì). Anh ấy ngứa kinh khủng và thực sự rất khó chịu. Anh ấy đã đến nhiều bệnh viện chuyên khoa, uống nhiều loại thuốc và chi rất nhiều tiền nhưng anh ấy vẫn không thể khỏe mạnh và lành bệnh. Ngay khi anh ấy bắt đầu tập Pháp Luân Công, bệnh vảy nến của anh ấy biến mất và anh ấy trở nên hoàn toàn khỏe mạnh . Khi những người khác nghe thấy điều này, họ nghĩ rằng Pháp Luân Công thật kì diệu và đến nhà anh ấy để học Pháp Luân Công. Nhà của anh ấy trở thành một điểm luyện công.

Cũng có những người bị liệt nửa người. Họ chỉ có thể đi lại với sự giúp đỡ của một cây gậy và không thể chăm sóc bản thân. Sau khi tập luyện Đại Pháp, họ bình thường trở lại và có thể đi chợ bằng xe đạp.

Một vài câu chuyện tuyệt vời về việc Sư Phụ chăm lo cho các đệ tử khi tôi lần đầu tiên tập luyện.

Năm 1995, một ngày, tôi làm nhiệm vụ ở cửa khẩu đường sắt mãi tới 2h:00 sáng. Nhân viên nhà ga không thông báo cho tôi là tàu chở hàng sẽ đến. Khi tôi nghe thấy tiếng còi tàu thì đoàn tàu đã đến khá gần cổng và tôi vội vàng tới cổng. Lúc tôi đến đó, thật ngạc nhiên, cổng đã được mở! Và nó được mở với độ rộng chính xác cần thiết cho đoàn tàu đi qua. Tôi vội vàng tới mở cổng ra tối đa nhưng đoàn tàu đã đi qua cổng và đến đúng chỗ đậu của nó. Sau đó, tôi suy nghĩ về điều này và tự hỏi “Ai đã làm điều này cho tôi?” Tôi là người duy nhất có chìa khóa cổng và ổ khóa khá lớn. Nếu ai đó cố gắng mở nó thì sẽ gây tiếng động lớn và nếu bạn cố gắng mở chốt, tiếng ồn thậm chí còn lớn hơn nữa. Tại sao tôi lại không nghe thấy? Với hiểu biết nông cạn, tôi chỉ nghĩ đây là một sự trùng hợp lạ lùng.

Một tuần sau, đến lượt tôi trực lần nữa. Đã hơn 1h sáng. Một lần nữa nhân viên nhà ga không thông báo cho tôi là tàu đang đến. Đoàn tàu đã cách cổng 20m và huýt còi để tôi mở cổng. Tôi nghĩ rằng lần này sẽ không có ai mở cổng cho tôi. Cổng thì thật sự không được mở nhưng ổ khóa lớn đã được mở. Từ sâu thẳm trong tâm, tôi thực sự biết ơn sự chăm sóc của Sư Phụ. Từ đó, tôi đặc biệt chú ý đến thời gian và không bao giờ mở cổng trễ nữa.

Một sự cố khác xảy ra vào tháng 10 năm 1995 khi tôi về thôn quê để thăm các đồng tu. Sau khi tập công xong ở ngoài sân, chúng tôi nghe các bài giảng Pháp của Sư Phụ tại thành phố Tế Nam, vì tôi có các băng ghi âm của Sư Phụ giảng Pháp ở đó. Có các ổ cắm điện ở trong phòng trong. Khoảng chục học viên vào phòng trong để nghe băng và tôi ngồi ở phòng ngoài lắng nghe. Đài chỉ bắt đầu chạy khi các đồng tu bảo tôi vào trong và chừa một chỗ trống trên giường cho tôi. Khi tôi ngồi trên giường, một cảm giác ấm áp quanh vùng thắt lưng của tôi giống như quay vòng vậy.Cảm giác khá mạnh mẽ và sống động làm cho tôi rất thoải mái. Tôi nhận ra rằng Sư Phụ đang khích lệ tôi vì tôi đã làm nhiều việc để hồng Pháp.

Khi tôi đến một điểm tập công ngày hôm sau. Lúc đó là buổi sáng, tại nhà của anh họ tôi. Họ mời tôi ăn sáng. Khi tôi cầm bát súp ngô lên và chuẩn bị ăn, tôi nhìn thấy một Pháp Luân đầy màu sắc đang xoay trong bát súp màu vàng. Nó cỡ bằng hạt đậu xanh và trông rất rõ ràng, điều này làm tôi rất vui. Từ đó, tôi có thể nhìn thấy Pháp Luân bằng mắt phải của tôi bất cứ lúc nào, đặc biệt là vào ban ngày. Nếu tôi nhìn lên trời, ba Pháp Luân sẽ xuất hiện cùng lúc nhưng tại các vị trí khác nhau. Chúng di chuyển lên xuống và cũng có vô số Pháp Luân vô sắc xung quanh chúng. Pháp Luân lớn nhiều màu ở giữa thì rõ nhất và màu sắc rực rõ nhất, đẹp cực kỳ. Các Pháp Luân tuyệt đẹp xuất hiện mỗi ngày và ở cùng với tôi. Điều này khích lệ tôi tu luyện tinh tấn cho đến ngày Viên Mãn và trở về với Sư Phụ.

Trên đây là một vài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của tôi từ khi tôi bắt đầu tu luyện và bắt đầu hồng Pháp. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc và vui sướng khi nhắc lại nó bây giờ.
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/5/19/223936.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/5/25/117371.html
Đăng ngày 08-06-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share