Bài viết nhân Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế Giới 13 tháng 5

Bài một học viên Đại Pháp tại thành phố Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-05-2010] Sư Phụ và tôi gặp nhau cách đây hơn 20 năm, và chúng tôi là đồng nghiệp trong một vài năm. Tôi bị một thương tích trong một vụ tai nạn lao động, và kết quả là tôi bị đau kinh niên nơi một cánh tay. Một đồng nghiệp của tôi nói với tôi là Sư Phụ rất hay, Ông biết khí công, và có thể trị bệnh, vì vậy anh ta mang tôi đến gặp Sư Phụ. Tại văn phòng, Sư Phụ dùng hai bàn tay lướt lên xuống trên cánh tay tôi một vài lần. Tôi không cảm thấy nhiều bất cứ điều gì, nhưng cơn đau được nhẹ đi. Đó là lần đầu tiên tôi gặp Sư Phụ. Tôi có sự hiểu biết rằng Sư Phụ biết khí công và có thể phát công. Sau đó tôi bắt đầu chú ý đến người nhân viên mới trẻ này.

Sư Phụ cao và thường mặc một bộ đồ xám công tác. Sư phụ chỉ giống như mọi người khác trên công việc, và không bao giờ nổi bật. Thành tích công tác của Sư phụ không có gì đặc biệt, nhưng cũng không lạc hậu. Có một lần nơi sở làm, Sư Phụ mời các đồng nghiệp từ ban hoà tấu cảnh sát lâm sản, tổ chức một buổi hòa nhạc lớn, chọn tất cả ai mà có thể chơi một nhạc khí bước ra và tập chung với nhau, và trình diễn tại các đơn vị làm việc khác nhau. Công lực của Sư Phụ rất cao nhưng không bao giờ biểu lộ khác người, cũng không khoe khoang bằng cách này hay cách khác. Chỉ một số ít người từ đơn vị làm việc biết rằng Sư phụ có thể trị bệnh, và ai bị bệnh và nhờ giúp đỡ, Sư Phụ đều chữa trị cho họ. Một đồng nghiệp bị tê nơi bàn tay, và Sư Phụ chữa cho anh ta. Sư Phụ không làm anh ta đau, nhưng anh nói như có nhiều kim châm anh ấy. Sư Phụ nói với tôi là người đó có quá nhiều bệnh, và cơ thể của anh cần chia ra thành nhiều phần và trị từng phần mỗi lần. Lúc bấy giờ, tôi hiểu ra rằng Sư Phụ rất có bản sự. Sau khi sự bức hại bắt đầu, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bịa đặt điều dối gạt về Sư Phụ, thậm chí dù những người không hiểu rõ Phật Pháp hoặc sự tu luyện, nhưng họ cũng biết chắc là Sư Phụ không phải như ĐCSTQ đã diễn tả.

Lúc bấy giờ tôi không khoẻ mạnh lắm, vì tôi bị ho lao, bệnh tim, đau bao tử, nhức khớp xương, chóng mặt, và nhiều bệnh khác. Để cải thiện sức khoẻ của tôi, tôi bắt đầu tập luyện khí công, và tôi xin Sư Phụ giúp đỡ rất nhiều. Sư Phụ luôn hòa nhã và thân thiện.

Để tập luyện khí công, huyệt lao cung phải được mở ra trước tiên, và chỉ như vậy sau đó người ta mới có thể nhận và phát ra khí và mở các kinh mạch của cơ thể. Sư Phụ xoáy ngón tay trên huyệt lao cung của bàn tay tôi và nói, “Chúng ta hãy mở nó ra như vậy thôi, vì nếu mở ra quá nhiều thì không tốt, như vậy là được rồi. Anh sẽ không thể tự mở lao cung một mình cả sau ba năm tập luyện. ” Tôi nói với Sư Phụ là con trai tôi cũng tập luyện khí công, và tôi xin Sư phụ cũng mở huyệt lao cung cho con trai tôi, và Sư Phụ đồng ý. Trong khóa giảng Pháp lần thứ hai, trong lúc tập bài Pháp Luân Châu Thiên Pháp, Sư Phụ bước đến con trai tôi, nhìn một cái bàn tay nó, để một ngón tay lên điểm huyệt lao cung của con trai tôi, và xoay một chút. Con trai tôi nói nó cảm thấy như là một hạt đậu xanh nhỏ ở nơi đó, và hai lòng bàn tay của nó rất lạnh. Con trai tôi không nhạy cảm, nhưng nó cảm thấy điều đó khi Sư Phụ mở huyệt cho nó, và nó rất hứng khởi.

thiên mục của nhiều người được mở, và Sư Phụ kéo một đường thẳng ngang hai chân mày của tôi và một đường khác từ đỉnh đầu tôi xuống đến đầu mũi tôi. Tôi tức thời nhìn thấy những đốm sáng trước mặt tôi. Sư Phụ kêu tôi nhìn ở vùng sơn căn giữa hai chân mày để luyện thiên mục của tôi. Tôi tập trong một thời gian nhưng ngừng lại, và Sư Phụ nói rằng không thể làm gì nếu tôi không luyện tập.

Sư phụ nói với tôi về một việc trước khi bắt đầu truyền Pháp. Một lần Sư phụ đi Thái Lan để thăm em gái, và một chủ doanh nghiệp đã yêu cầu Sư Phụ chữa bệnh cho ông ta. Lúc bấy giờ, có nhiều người trong phòng. Có người đi vào để tìm Sư Phụ, và ông ta đi thẳng đến một người lớn tuổi có một hàm râu dài. Người lớn tuổi này nói ông không phải là người mà ông ấy muốn gặp, và người đó là người bạn trẻ này. Người đó nhìn vị Sư Phụ trẻ và có vẻ nghi ngờ và tự hỏi không biết người này có khả năng không. Cuối cùng Sư Phụ chữa cho người bệnh đến bình phục.

Một ngày tôi đi đến văn phòng của Sư Phụ và nhìn thấy Sư phụ viết một tờ nháp. Sư Phụ nói sẽ phát hành một quyển sách sau này. Đó là vào mùa đông năm 1991. Sư Phụ đang làm các vé vào cửa và đang làm các công việc chuẩn bị cho các buổi giảng.

Sư Phụ thường đi đến Hiệp hội khí công vì công việc. Một số người nơi này có thiên mục mở và nhìn đây đó. Sư Phụ đưa bàn tay ra và hỏi họ có thấy gì trên đó không. Một bà lão trầm lặng, nhưng bà nhìn thấy nó và bà nói Sư Phụ có một vị Phật trong bàn tay! Khi Sư Phụ nói với tôi về sự việc này, tôi nghĩ về một vị Phật trong lòng bàn tay của Sư Phụ và Sư Phụ chắc là cao hơn một vị Phật thông thường. Vì gia đình tôi từ lâu là Phật tử, tôi đã biết những điều về tu Phật và tu Đạo, vì cả bên Phật Đạo đều tu luyện giữa người thường, vì vậy điều đó không có gì là lạ với tôi.

Bình thường văn phòng của Sư Phụ rất yên tĩnh, và không có ai có điều gì để nói. Năng lượng của Sư Phụ điều khiển mọi thứ. Sư Phụ nói với tôi là cả tòa nhà được hưởng lợi ích về điều đó, nhưng họ không thể cảm thấy nó.

Trong những năm mà tôi tu luyện khí công, thậm chí cho dù tôi cảm nhận được điều gì, tôi không có tiến bộ mấy. Sư Phụ nói khí luôn vẫn là khí, và nó không điều khiển được mọi thứ. Lúc bấy giờ tôi không hiểu. Sư Phụ vẫn không bảo tôi ngừng tập những gì mà tôi đang tập và chỉ tập cách của Ông. Sư Phụ một lần nhìn tôi và nói rằng cơ thể của tôi đã được mở, nhưng tại sao nó lại đóng lại tất cả vậy? Tôi muốn Sư Phụ giúp tôi mở các kênh năng lượng của tôi, và Sư Phụ nói rằng sẽ đòi hỏi một thời gian rất lâu. Sư Phụ đề nghị là tôi được miễn phí đến lớp học. Như vậy, tôi đã đến tham gia khóa dạy Pháp Luân Công lần thứ hai của Sư Phụ.

Ngày 25 tháng 05 năm 1992, lúc 6 giờ chiều, Sư Phụ bắt đầu khóa giảng Pháp lần thứ hai tại phòng giảng Trường trung học số 5 thành phố Trường Xuân. Có khoảng 200 người có mặt. Những người mà đã ghi tên cho khóa học thứ hai ngồi ở phía trước, và các học viên từ khóa thứ nhất ngồi trên các bậc thang, nghe giảng, và minh họa các bài tập.

Phần đông các người trong lớp học là các bà lão, và phần đông trong họ đến nơi này để được chữa trị bệnh. Một số trong họ cũng tập luyện các khí công khác, và nhiều người là Phật tử. Các bài dạy của Sư Phụ trong hai giờ đồng hồ, vì Sư Phụ dạy Pháp trong khoảng một giờ và sau đó là dạy các bài tập công. Đối với các đề tài quan trọng, hoặc khi khán giả không thể hiểu, Sư Phụ sẽ viết lên trên tấm bảng đen. Vì phong trào nói chung của khí công là tiêu trừ bệnh và giữ cho thân thể khoẻ mạnh, Sư Phụ nói về Pháp dưới hình thức khí công, và một số người khó mà hiểu được ý nghĩa sâu hơn. Khi mọi người đi vào qua cửa, bộ phận nhân viên đưa cho mọi người một quyển sách nhỏ có các bài tập mà Sư Phụ đã vẽ bằng bút chì. Sự giới thiệu mục đích và ý nghĩa của các động tác càng dễ hiểu hơn khi đọc Pháp Luân Công Trung Quốc (bản hiệu chỉnh).

2010-5-9-changchun2-01--ss.jpg 2010-5-9-changchun2-02--ss.jpg

Trong lớp học, Sư Phụ đặt các khí cơ cho chúng tôi. Vì mọi người là khác nhau, Sư Phụ nói với chúng tôi là một số trong chúng tôi đã được đặt khí cơ, và một số chưa, và một số được nhiều hơn và một số được ít hơn. Tôi ngồi ở phía sau, và không biết tình trạng của tôi như thế nào, vì vậy tôi hỏi Sư Phụ là Sư Phụ đã đặt các khí cơ trong tôi hay chưa. Sư Phụ nói, “Tôi đã đặt chúng trong anh chưa à? Tôi đã đặt nhiều nhất trong anh!”

Một ngày kia trước buổi học, một học viên có các linh thể trong cơ thể bà ta và bà ta có vẻ không bình thường, vì vậy chúng tôi đứng quanh bà ta. Một đồng nghiệp của tôi mang đến một chai nước lạnh và Sư Phụ ngậm nước rồi phun nó vào trước mặt bà ta. Tôi đang đứng ở phía trước, và nước cũng trúng tôi. Sư Phụ sau đó vỗ lên cơ thể của bà ta để làm sạch cho bà ta. Tôi đã nghe nói về cách phun nước để trị bệnh, và người ta cũng đi đến chùa để xin điều đó, và người sư già nói nước cần phải được giữ trong một trăm ngày trước khi có thể dùng, vì người ta không thể sử dụng nó với nước thường. Từ điều này đến điều khác, tôi dần dần nhìn thấy được uy lực của Sư Phụ là đặc biệt.

Một ngày nọ, khi chúng tôi sắp rời đi sau khi tập xong bài Pháp Luân Chu Thiên Pháp, Sư Phụ nói với tôi, “Anh đã thấy thủ ấn của tôi chưa?” Tôi nói tôi không có để ý. Sư Phụ nói rằng nhiều Phật xuống và muốn giúp Sư phụ, và Sư phụ liên lạc với họ bằng thủ ấn và nói với họ rằng không cần sự giúp đỡ của họ, và Sư phụ có thể tự lo việc này. Tôi hiểu rằng các Phật là đang trợ giúp Sư Phụ.

Tôi ngủ rất nhiều vì bị nhức đầu, vì vậy trong các khóa học tôi đã vừa nghe vừa ngủ. Sư Phụ nói, “Cả cho dù chư vị ngủ, nguyên thần của chư vị đều rất minh tỉnh, và họ đều đang nghe.” Sư Phụ nói cần thanh lý đại não, để chúng tôi phải trong tình trạng mê man nếu không chúng tôi sẽ không chịu nổi. Lúc bấy giờ, tôi không rõ lắm về cách nào tu luyện. Con trai tôi cảm thấy rất tốt sau khi nghe Sư Phụ, nhưng nó không thể giải thích tại sao. Sau lớp dạy, Sư Phụ bước đến bên con trai tôi, nó nói với Sư phụ, “Bài giảng của Sư Phụ hay quá!” Phản ứng của Sư Phụ rất điềm đạm.

Sau chín ngày khóa giảng, ngày thứ mười là để trả lời các câu hỏi, và các học viên hỏi các câu hỏi và Sư Phụ trả lời cho họ. Nhiều câu hỏi là về Phật giáo. Đó là thời mà nhiều Phật tử bắt đầu tập luyện Đại Pháp.

Sau khi khóa giảng Pháp lần hai kết thúc, Sư Phụ nói với tôi, “Phòng giảng này có các cơ năng ở khắp bốn góc. Cả đến bây giờ hồng quang vẫn còn phát ra từ các cơ năng, và những người có công năng có thể nhìn thấy điều đó và nó luôn có thể được nhìn thấy.”  Tôi hỏi Sư Phụ các cơ năng đó có thể lấy lại không. Sư Phụ nói, “Tôi sẽ không lấy chúng lại, chúng ta chỉ để chúng lại đây.” Sau khi Sư Phụ trở lại từ Bắc Kinh, Sư phụ nói rằng Sư phụ để lại năng lượng ở mọi nơi nào ông chạm đến, và để lại năng lượng ở các nơi như vậy có lợi ích. Sư Phụ đã nói về điều này trong các bài giảng. Sau đó Sư Phụ đi xe đạp, một chiếc xe cũ kỹ cọc cạch, và đi vòng khắp thành phố Trường Xuân, làm sạch cả thành phố và đặt các cơ năng. Sư Phụ nói với tôi, “Cả thành phố Trường Xuân đã được đặt các cơ năng, như vậy chư vị có thể tập Công bất cứ nơi nào.” Sau đó tôi bỏ tất cả các môn khí công khác, tập luyện Pháp Luân Công chân thành, và dần dần hiểu được tu luyện là gì. Chưa đến sáu tháng, tất cả các bệnh tật của tôi đều biến mất.

2010-5-9-changchun2-03--ss.jpg
Câu lạc bộ Trường Không

Ngày 9 tháng 8 năm 1992, một ngày chủ nhật, Sư Phụ giảng một bài tại Câu lạc bộ Trường Không và trị bệnh miễn phí. Gia đình và bạn bè và mọi người đều có thể đến, và toàn gia đình tôi đều đến. Ngày đó, ngay sau khi Sư Phụ đến, Sư phụ bảo người ta khiêng một bà bị bệnh nằm trên băng ca lên khán đài. Sư phụ không có làm gì nhiều, nhưng Ông kêu bà ta ngồi dậy và sau đó đứng lên và sau đó bước đi một vòng. Bà chạy một vài vòng trên khán đài, và chỉ trong một vài phút, một người mà đã bị liệt giường được lành bệnh. Khán thính giả trở nên rất hăng hái! Lúc bấy giờ thiên mục của con gái tôi đã mở, và nó nhìn thấy Sư Phụ ngồi trên khán đài và trong khán thính giả có một vị Phật to lớn đang hướng về Sư Phụ. Càng có nhiều Phật to lớn ở bên ngoài, và họ đều lớn hơn toà nhà. Sư Phụ giảng dạy một số lần và sau đó phát công để trị bệnh cho khán thính giả. Rất nhiều người đã kinh nghiệm các kết quả tức thời. Sức khoẻ của toàn gia đình tôi được thăng tiến ở những cấp khác nhau.

Tôi tập khí công trong một vài năm và chỉ chú trọng tập động tác, nhưng không có tiến bộ chút nào. Tôi dần dần học biết rằng Pháp Luân Công và các môn khí công khác là khác nhau, và người ta phải hoà đồng vào bản chất căn bản của vũ trụ là Chân Thiện Nhẫn, và chú trọng sự tu luyện tâm tính. Các người tu cần phải có “đức” rất cao, “dục chính kì tâm,tiên thành kì ý” (Nếu muốn làm chính lại tâm của một người, trước tiên cần có ý niệm chân thành).

Sau đó, tôi đến tất cả các khóa giảng Pháp của Sư Phụ tại Trường Xuân. Tôi đi trong một vài ngày nhưng không thường xuyên đi cả chín ngày. Trong một thời gian, tôi cảm thấy có cái gì nhảy lên xuống trên mí mắt của tôi, và nó chạy vòng quanh hai mắt của tôi và bò lên đầu mũi của tôi và sau đó đeo nơi lỗ mũi tôi. Tôi hỏi Sư Phụ về điều đó. Sư Phụ nhìn kỹ nó, vỗ vai tôi, và nói một cách vui vẻ, “Khá lắm. Anh đã tu được một con rồng nhỏ trong anh.” Sau khi tập luyện Pháp Luân Công trong sáu tháng, tôi đã tu luyện được một chúng sinh trong tôi, và Sư Phụ vui mừng và tôi vui mừng. Nó nhảy quanh trong cơ thể tôi, nhưng không có làm đau hay ngứa. Khi chúng ta tu luyện chân chính, mỗi người đều có tình trạng khác nhau, và chúng tôi có hỏi Sư Phụ về chúng. Sư Phụ nói về các sinh thể đó trong “Pháp Luân Đại Pháp diễn giải” — Giải thích Pháp cho các trợ đạo Pháp Luân Đại Pháp tại Trường Xuân

Chúng cũng được thấy tại các cấp cao. Thông thường chúng không đạt đến các nơi ấy qua tu luyện mà được sinh ra trong môi trường tự nhiên đó. Các chúng sinh, như là rồng, mà được sinh ra từ cơ thể của một người tu luyện mà tu luyện đến một cấp cao là dĩ nhiên thuộc về chư vị, và chúng sẽ đi theo cùng chư vị đến cấp cao đó khi chư vị đắc viên mãn.

Sư Phụ biết hết mọi điều và có thể giải thích mọi điều một cách rõ ràng.

2010-5-9-changchun2-04--ss.jpg

Cửa chính của Đại học Cát Lâm (Đại lộ Giải Phóng)

Sư Phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

Lần trước, chúng tôi dạy tại trường Đại học Cát Lâm, có một học viên từ cổng chính Đại học Cát Lâm đi ra; đang dắt xe vừa đến giữa thì hai chiếc xe ô-tô đột ngột chạy tới kẹp ngay anh vào giữa, trông thấy thì như là đâm rồi; nhưng anh này không hề sợ. Thông thường chúng ta gặp những tình huống như thế này đều không sợ hãi; tại đúng tích tắc ấy, chiếc xe dừng lại, và không xảy ra vấn đề gì.

Đó là nói về tôi trong câu chuyện đó. Đó là khóa thứ 7 tại Trường Xuân vào tháng 5 năm 1994. Sau khi lớp học kết thúc, tôi là người cuối cùng rời Cung điện Minh Phóng. Tôi đang ở cửa chính của Đại học Cát Lâm và nhìn thấy Sư Phụ đang đứng nơi cánh cửa. Tôi đẩy chiếc xe đạp đến khoảng giữa đường ngang đại lộ Giải Phóng nơi đường dành cho xe chạy nhanh thì có hai xe hơi chạy đến từ phía Tây và Đông kẹp tôi vào giữa. Hai xe gần đụng tôi, nhưng cả hai đều ngừng lại thình lình. Tôi không bị sợ và bước vào lộ giành cho xe chạy chậm và nhìn lại phía sau tôi. Sư Phụ đang đứng nơi phía Đông của đường băng ngang, và Sư phụ vẫn đang nhìn tôi. Lúc bấy giờ, tôi không hiểu tình thế cho đến khi đọc quyển Chuyển Pháp Luân mới đăng năm 1995. Điều này có ý để lấy mạng tôi, nhưng Sư Phụ đã che chở cho tôi và tôi cũng đã trả một món nợ sinh mạng.

Sau năm 1993, Sư Phụ giảng Pháp khắp nơi trong nước và không còn có thể làm việc nguyên ngày, vì vậy Sư phụ nộp đơn nơi sở làm để thôi việc. Năm 1995 Sư Phụ đi dạy Pháp ở ngoại quốc, vì vậy càng khó hơn để gặp mặt Sư Phụ. Sư Phụ một lần trở lại từ ngoại quốc và tiếp các học viên tại Cung điện Địa Chất. Sư phụ nói với con trai tôi, “Hãy gửi lời chào cha anh dùm tôi.” Sau khi nói chuyện một lúc với các học viên, Sư Phụ lại nói với con trai tôi rằng Ông gửi lời chào đến tôi. Sư Phụ nhắc lại lời đó ba lần. Sư Phụ vẫn còn nhớ đến tôi, nhớ mọi người trong thành phố quê hương của Ông và cũng nhớ đến các bạn bè mà đã gần Ông.

Đã hơn mười năm qua, và tôi nhớ Sư Phụ rất nhiều. Tôi tìm các tin tức về Sư Phụ, và hy vọng rằng sự bức hại sớm chấm dứt và Sư Phụ sẽ trở về.

Ngày 10 tháng 5 năm 2010


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/5/10/223146.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/5/17/117115.html
Đăng ngày 02-06-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share