Bài viết kỷ niệm ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới ngày 13 tháng 5, được thuật bằng miệng, sau đó một đệ tử ở Trường Xuân biên soạn lại

[MINH HUỆ 13-05-2010] Tôi năm nay 81 tuổi, là học viên của lớp truyền Pháp đầu tiên của Sư Phụ. Tôi là người mà Sư Phụ đã nói đến trong Chuyển Pháp Luân. Tôi bị một ống kim loại rơi vào đỉnh đầu, nhưng tôi không hề hấn gì. Kính chào Sư Phụ! Con nhớ Người! Con biết Sư Phụ biết con là ai, con đang mong chờ Sư phụ trở về!

2010-5-4-minghui-falun-gong-bizhi-02--ss.jpg

Sư phụ bắt đầu truyền giảng Pháp Luân Công vào mùa xuân năm 1992. Sư phụ mặc một áo khoác màu xám, quần áo của Người khá là cũ. Con gái Mỹ Ca ở bên Người và Sư phụ luôn mua cơm hộp cho bữa trưa. Sư phụ đã chịu rất nhiều gian khổ. Lớp học đầu tiên ở phía Nam của Đồi Khỉ trong công viên Thắng Lợi, ở Trường Xuân. Sư phụ giảng cho 5-6 người ở đó, và sau đó bắt đầu dạy mọi người các bài công pháp. Chẳng mấy chốc, vài chục người đã tới tham gia và Sư phụ bắt đầu mở lớp.

Một trong những học viên đầu tiên của Sư phụ là một giáo viên của trường trung học số 5 thành phố Trường Xuân. Ông ấy đã mượn một lớp học, và Sư phụ đã mở lớp đầu tiên ở đó. Vé vào cửa chỉ có 10 tệ. Cha tôi mất ba ngày trước khi lớp học bắt đầu. Tôi nói với Sư phụ rằng tôi chỉ còn có vài tệ, không đủ tiền mua một vé. Sư phụ nói “Tôi sẽ để cho ông vào học miễn phí.” Và Sư phụ chỉ thu một ít tiền dành để in sách.

Khi Sư phụ giảng Pháp, con gái Mỹ Ca của Sư phụ chơi bên ngoài lớp học. Tôi cũng phải trông cháu trai của tôi nên nó chơi cùng với Mỹ Ca. Một lần tôi mua kem que nhưng Mỹ Ca nhất quyết không nhận. Tôi nói, “cha cháu là Sư phụ của ta, nên chúng ta giống như là người trong nhà vậy.” Sau khi Mỹ Ca ăn que kem, cô bé lặng lẽ kéo áo của Sư phụ. Sư phụ đưa cho cô bé một ít tiền, rồi cô bé mua lại kem que cho cháu trai tôi. Mỹ Ca là một đứa trẻ rất ngoan. Cô bé nói Sư phụ không sợ gì nhưng thấy phiền lòng trước cảnh khổ của chúng sinh. Mỗi khi thấy chúng sinh phải chịu khổ, Người lại rớt nước mắt. Chúng tôi nghe tin Sư phụ cần phải xuất bản sách, nên chúng tôi chủ động quyên góp tiền. Người đóng góp 100 tệ, người 50 tệ. Nhiều người không học, nhưng vẫn đóng góp tiền vì họ thấy Sư phụ là người tốt như vậy. Tổng cộng khoảng 40 – 50 người đóng góp tiền. Sau đó cuốn sách Pháp Luân Công được xuất bản và được bán với giá 8 tệ.

Vào mùa xuân năm 1992, chưa có nhiều người học, nhưng đến năm 1993, đã có rất nhiều người đến học đến mức mà cả sườn đông, sườn tây và sườn nam của Đồi Khỉ toàn là học viên mới. Sư phụ mở thêm nhiều lớp, một lớp trong đó ở câu lạc bộ Không gian vũ trụ, ở khu vực chế tạo dụng cụ; chính là lớp học mà tôi tham dự. Có nhiều người tham dự đến nỗi hết sạch chỗ. Nhiều người từ nơi khác đến, thậm chí có cả người nước ngoài. Khách sạn Lực lượng Không quân gần công viên Thắng Lợi chật kín. Có một đôi vợ chồng già, người vợ đến học nhưng người chồng bị vướng bận phải trông cháu ở nhà, người chồng đã khóc lóc đau khổ. Các bạn thấy đấy, từ sâu thẳm trong tâm mình, người ta đều biết rằng đây là pháp môn tốt nhất. Có một chị nông dân đã mơ rằng sẽ có một vị Sư phụ tên là “Mộc Tử” (Họ của Sư phụ có hai chữ này); chị ấy cũng là người ở Trường Xuân.

Một hôm, một phụ đạo viên tình nguyện đưa một cô gái người Mỹ tầm 20 tuổi tới. Cô ấy nhìn tôi và chào tôi bằng thế tay hợp thập (hai tay ép trước ngực). Nhiều người đã nghe tin tôi đã bị ống sắt rơi vào đầu mà vẫn không sao. Nhà tôi gần một công trường. Một hôm khi tôi đi ngang qua đó, một ống sắt đột nhiên rơi từ trên cao xuống đúng đầu tôi. Nó va vào đầu tôi rồi cắm dựng đứng xuống đất ngay bên cạnh tôi. Đầu tôi hơi bị lõm, nhưng không hề bị chảy máu hay thấy đau. Tôi đã nói “Ai vỗ đầu tôi thế?” Khi tôi quay lại, tôi thấy một Pháp Luân màu trắng đang quay và bay lên cao! Tôi đã thực sự tin rằng môn tập luyện này quá là tốt.

Mỗi sáng, tôi thường là người đầu tiên đến chỗ tập ở công viên Thắng Lợi. Tôi thường ra khỏi nhà khoảng giữa 2-3 giờ sáng, mang theo một cái chổi và một cái xẻng. Tôi không hề do dự chút nào. Tôi bắt đầu tập công ngay khi đến nơi và tập xong lúc bình minh. Sau đó, tôi cùng những người khác trong nhóm quét dọn chỗ tập. Rất nhiều học viên đều như vậy. Một cụ bà sống ở quận Thiết Bắc, hàng ngày bà thức dậy lúc nửa đêm và đi bộ đến công viên (vào lúc sáng sớm như vậy thì chưa có xe buýt). Một cụ bà khác sống ở khu Kim Tiễn Bảo, khu ngoại ô phía bắc rất xa Trường Xuân. Hàng ngày, bà cụ bắt đầu đi tới chỗ tập lúc 3 giờ sáng. Lúc đó chúng tôi rất nghèo và không có áo khoác nhồi bông. Chúng tôi chỉ mặc quần áo cotton dày. Chúng tôi rất tận tâm! Sư phụ hướng dẫn tập công ở bậc thềm của Đồi Khỉ, chúng tôi các đệ tử tập công ở rừng phía nam.

Sau này, Sư phụ chỉ muốn lấy 20 tệ tiền vé cho mỗi lớp học. Hội khí công không đồng ý và nói rằng các nơi khác đều lấy 50 tệ. “Cớ gì ông lại chỉ lấy có 20 tệ? “Sư phụ nói “Tôi chỉ cần tiền để in sách.” Cuối cùng Sư phụ đồng ý lấy 30 tệ. Hội khí công sẽ không gây phiền nhiễu nếu bạn thu nhiều tiền, nhưng họ lại can nhiễu Sư phụ vì Pháp Luân Công thu ít tiền hơn.

Trong thời gian Sư phụ truyền Pháp đã xảy ra nhiều điều kỳ diệu. Ở câu lạc bộ Không gian vũ trụ có 1 người đàn ông phải đi nạng. Sư phụ nói “Hãy mang ông ấy lên sân khấu” Ở bề mặt, tôi không thấy Sư phụ làm gì cả. Tôi chỉ thấy Sư phụ nói “Đứng dậy đi nào.” Và ông ấy đứng dậy. Sau đó Sư phụ nói “Đi đi”. Sau đó ông ấy bước đi. Sư phụ nói “Hãy xuống sân khấu đi”. Ông ấy tự mình đi xuống. Ông ấy đã rất xúc động!

Một học viên mang đến chỗ tập của chúng tôi một bức ảnh. Trong bức ảnh hiện lên 2 con rồng ở trên đầu một học viên đang tập bài tập thứ 2. Một người phụ nữ lớn tuổi khác mà búi tóc (theo kiểu rất cổ), đã có kinh nguyệt trở lại. Bạn của con trai tôi biết rằng tôi trở nên khỏe mạnh sau khi tập và giới thiệu cho bố mẹ của cậu tập. Bố mẹ cậu đã tập được nửa năm. Vào một buổi tối trong kỳ nghỉ tết Nguyên đán, rất nhiều người đến nhà họ chơi mạt chược. Người phụ nữ lớn tuổi đó đã không thể kiềm chế được bản thân, đã chơi quá nhiều và đã ngừng tập Pháp Luân Công. Bà ấy đã chết vì bị ung thư dạ dày ở nhà. Gia đình bà lên kế hoạch giữ bà lại nhà 3 ngày để làm ma chay, nhưng đến ngày thứ 3 thì bà tỉnh lại. Bà ngồi dậy, cởi bỏ quần áo đám ma, mặc quần áo bình thường vào và ăn một bữa. Sau đó, bà tập bài 2 ngay lập tức. Bà dường như lại là một người khỏe mạnh và liên tục nói với mọi người : “Pháp Luân Công là tốt! Tôi quay lại để nói với mọi người rằng Pháp Luân Công rất tốt! Tôi sai rồi, tôi đã tu luyện không tốt” Ba ngày sau khi tỉnh lại, bà qua đời. Họ của chồng bà là Trần. Ông ấy đã đến chỗ tập và nói với tất cả chúng tôi: “Pháp Luân Công rất tốt! Hãy tu luyện cho tốt! Môn này thật là kỳ diệu!” Vài học viên đã mở thiên mục nhìn thấy tại điểm luyện công của chúng ta có những đám mây màu đỏ phủ bên trên và trên đỉnh có Pháp Thân của Sư phụ. Đích thân Sư phụ dạy và chỉnh sửa động tác cho chúng ta.

Tôi đọc sách và tập công hàng ngày và không có vấn đề gì về sức khỏe. Các con trai của tôi đều nói rằng sức khỏe của tôi còn tốt hơn của chúng. Tôi phát chính niệm để tiêu trừ tà ác và giúp các đồng tu bị bắt thoát khỏi hang ổ của tà ác. Tôi viết dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” lên tờ tiền để cứu người. Suy nghĩ duy nhất của tôi chỉ một điều là tôi nhớ Sư phụ và Mỹ Ca; mỗi khi nghĩ đến Sư phụ tôi lại khóc. Khi thắp hương cho Sư phụ, tôi nhìn ảnh Sư phụ hồi lâu. Mặc dù tôi vẫn đang ở nhà mình, tôi cảm thấy thực ra tôi đang cùng Sư phụ ở công viên Thắng Lợi. Tôi rất mạnh khỏe và đang chờ đợi Sư phụ trở về. Tôi muốn là một nhân chứng cho Sư phụ, vì tất cả những gì tôi nói đều là sự thật. Tôi là một minh chứng sống. (Người học viên khóc)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/5/13/222876.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/5/14/116969.html
Đăng ngày 23-05-2010: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share