Bài viết của một học viên tại tỉnh Quý Châu
[MINH HUỆ 27-10-2009] Tôi là một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Quý Châu. Ngay sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1993, tôi đã tham dự Hội Sức khỏe Đông Phương, ở đó tôi đã được gặp lại Sư phụ vĩ đại của chúng ta. Mặc dù sự kiện đã diễn ra cách đây hơn 16 năm nhưng tôi vẫn có thể hồi tưởng lại một cách sống động như thể là nó vừa mới diễn ra ngày hôm qua vậy! Hôm nay, tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm đó cùng các bạn đồng tu với hy vọng rằng tất cả chúng ta sẽ có thể biết trân quý Đại Pháp hơn nữa!
Duyên phận
Năm 1993, tôi may mắn được tham dự vào khoá giảng 10 ngày của Sư phụ và bắt đầu con đường tu luyện của mình. Không lâu sau, tôi nhận ra sự kỳ diệu của Đại Pháp và Sư phụ của chúng ta cao quý, từ bi, gần gũi, cảm thông và khoan dung biết nhường nào! Sau khi khóa giảng của Sư phụ kết thúc, tôi vẫn có thể hồi tưởng lại một cách rõ nét diện mạo ngay chính và cách nói chuyện ân cần từ bi của Sư phụ với các học viên. Tôi luôn mong mình có thể được gặp lại Sư phụ một lần nữa!
Trải nghiệm của tôi tại Hội Sức khoẻ Đông phương
Khi chúng tôi đến hội trường, trước khi lễ khai mạc bắt đầu, chúng tôi đã trông thấy nhiều dãy lều rạp và một biểu ngữ lớn với dòng chữ: “Hội Sức khoẻ Đông phương năm 1993”. Chúng tôi bắt đầu tìm gian hàng của Pháp Luân Đại Pháp và chúng tôi đã va vào một nhân viên của Sư phụ Lý. Sau khi được dẫn vào một hành lang trong đại sảnh lớn, chúng tôi đã nhìn thấy một hàng dài những người đang đứng trước gian của Pháp Luân Đại Pháp. Nhân viên của Hội Nghiên cứu Pháp Luân Đại Pháp và những thành viên khác tất cả đều mặc áo vest trắng. Chúng tôi đã nhìn xung quanh với mong mỏi được nhìn thấy Sư phụ nhưng tiếc là chúng tôi đã không nhìn thấy Sư phụ!
Khi chúng tôi hỏi một nhân viên rằng Sư phụ Lý ở đâu, họ trả lời: “Chúng tôi không chắc Sư phụ có đến được hay không nhưng Hiệp hội Khí công Bắc Kinh đã gửi giấy mời cho Sư phụ.” Sau khi nghe điều đó, chúng tôi đã cảm thấy rất thất vọng. Nhưng ngay sau đó, Sư phụ đã tới và chúng tôi đã nhảy lên và hô to như những đứa trẻ lâu ngày không được gặp cha mẹ: “Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ!” Khi Sư phụ nghe thấy tiếng gọi vui mừng của chúng tôi, Ngài đã quay lại, mỉm cười và đi tới bắt tay với chúng tôi. Lúc đó, trong tâm tôi cảm thấy ấm áp tới mức tôi đã không thể kìm được nước mắt trong niềm vui hân hoan đó.
Sau một cuộc hội thoại ngắn, Sư phụ đã bảo một trong những nhân viên thu xếp chỗ ăn và chỗ ở cho chúng tôi. Giống như những đứa trẻ nhỏ, chúng tôi vui mừng đón nhận sự sắp xếp đầy ân cần của Sư phụ. Bây giờ, khi hồi tưởng lại thời khắc khi ấy, tôi cảm thấy vừa vui mừng lại vừa muốn khiển trách bản thân. Tôi cảm thấy mình đáng bị khiển trách vì khi đó Sư phụ vốn đã rất bận rộn nhưng Ngài vẫn phải dành thời gian để chăm lo cho nhu cầu cá nhân của chúng tôi nhưng tôi cảm thấy rất vui vì tôi đã có cơ hội được trải nghiệm sự quan tâm chăm sóc từ bi và lo lắng của Sư phụ.
Mặc dù Sư phụ không giao bất kể nhiệm vụ gì cho chúng tôi nhưng khi chúng tôi nhìn thấy một hàng dài những người đang đứng đợi trước gian của Đại Pháp trong sự lo lắng. Chúng tôi cùng với những học viên Đại Pháp khác từ Bắc Kinh đã giúp duy trì một bầu không khí yên tĩnh và trật tự trước khu vực gian của Đại Pháp. Khi các học viên Bắc Kinh thấy chúng tôi đã đi suốt quãng đường dài từ thành phố Quý Châu tới gặp Sư phụ, họ đã lịch sự từ chối lời đề nghị giúp đỡ của chúng tôi.
Để tránh cản trở công việc của họ, chúng tôi đã rời khu vực rạp và đi bộ quanh hành lang. Khi nhìn xung quanh, chúng tôi bắt gặp nhiều gian hàng của các môn khí công khác nhưng chỉ có vài người tới xem những gian hàng này. Bên ngoài cả hai gian của Đại Pháp đều có một tấm biển “Lời mời đặc biệt”. Hầu hết mọi người đều dừng lại để được chữa trị, phía trước rạp của Đại Pháp đã kín chỗ, rất đông đúc và nhộn nhịp!
Phần lớn người trong số đó đều được Sư phụ trị bệnh hoặc được những đệ tử Đại Pháp được Sư phụ truyền một số công năng trị bệnh giúp. Những người được điều trị đã trải nghiệm được những hiệu quả tích cực chỉ trong vài phút. Những người tự xin Sư phụ chữa cho họ phần lớn là những người có bệnh nan y. Những người này trước kia đã từng tìm kiếm những phương pháp chữa trị khác nhau nhưng đều không có hiệu quả. Một vài người trong số họ nói rằng họ thà chết còn hơn là sống trong đau đớn và bệnh tật đã gây ra vô vàn nỗi thống khổ cho người nhà của họ.
Có một số người ngồi trên xe lăn đến gian hàng của Đại Pháp, một vài người được khiêng tới trên những chiếc cáng và những người khác bước đi với sự giúp đỡ của bạn bè hoặc người thân. Nhưng sau khi được Sư phụ khua tay hoặc được Sư phụ giậm chân, tất cả bệnh của họ đã nhanh chóng không còn nữa.
Tôi nhớ lại một trường hợp của một người phụ nữ ngồi trên xe lăn được hai con trai và hai con gái đẩy tới gian hàng của Đại Pháp. Những người con đã nói với chúng tôi rằng mẹ của họ đã phải nằm liệt giường trong nhiều năm và bệnh tật của bà không thể chữa khỏi, ngay cả khi đã thử đủ các loại phương pháp chữa trị khác nhau. Cả gia đình đều đau xót bà, sau khi nghe họ nói xong, Sư phụ đã nói một vài lời rồi di chuyển tay của Ngài trên không trung lên xuống trên cơ thể của bà một vài lần.
Sau đó bà đã từ từ đứng dậy và bước vài bước về phía trước. Sau khi đi vòng quanh gian rạp vài lần, bà đã bắt đầu bước đi nhanh hơn. Khi mọi người chứng kiến điều kỳ diệu này đã rất mừng cho bà. Những người con của bà vui mừng tới mức họ đã quỳ lạy Sư phụ, cảm ơn Sư phụ vì đã cứu mạng sống cho mẹ họ.
Cả gia đình đều cảm nhận được sự từ bi vô biên của Sư phụ, họ coi Ngài là một vị “Phật sống”. Sau đó, tôi còn nhìn thấy bà ấy đã tự mình đến buổi phát biểu trước hội Học thuật Khí công của Sư phụ trong hội chợ triển lãm. Tôi thấy thần sắc của bà ấy rất tươi sáng, trạng thái sức khỏe tốt và đã bình phục hoàn toàn.
Khi Sư phụ chữa trị cho bà ấy, có rất nhiều người đã vây quanh gian hàng của Pháp Luân Công. Mọi người đều kinh ngạc về khả năng siêu thường và sự từ bi của Sư phụ. Khi tôi lấy máy ảnh của tôi ra để chụp bức ảnh về sự kiện lịch sử này, thì máy ảnh của tôi đã không hoạt động được vì tôi đã lắp phim không đúng. Cho tới tận ngày hôm nay, tôi vẫn còn cảm thấy vô cùng hối tiếc khi nghĩ lại sự kiện quan trọng ấy.
Để nhiều người hơn nữa có thể biết đến Pháp Luân Công, Sư phụ đã mở 2 cuộc hội thảo về tính khoa học của Pháp Luân Công nhưng vì có quá nhiều người tham dự nên Sư phụ đã tổ chức thêm một buổi hội thảo nữa. Phòng hội thảo đông tới mức nhiều người đứng và ngồi ở ngoài hành lang, thậm chí ở trên cả lan can cầu thang.
Sau mỗi buổi hội thảo, khán giả đều đứng lên vỗ tay hoan hô và nói: “Thật vĩ đại!”, “Vô cùng bổ ích!”, “Thật kỳ diệu!” Một trong số đó là cán bộ thâm niên bị bệnh nan y. Trước kia ông ấy đã chữa trị ở Viện điều dưỡng Bắc Đái Hà. Sau khi Sư phụ nói xong, ông ấy đã đi lên sân khấu, nhảy lên nhảy xuống và hét to: “Bệnh của tôi đã hết rồi! Bệnh của tôi đã hết rồi!” Khi ông ấy cảm tạ Sư phụ vì ơn cứu mạng, mọi người đã vỗ tay, mọi người đều ấn tượng sâu sắc trước sự kỳ diệu mà họ được tận mắt chứng kiến.
Sư phụ đã tặng toàn bộ số tiền thu được từ việc bán vé của ba buổi hội thảo cho quỹ Công lý và dũng cảm của đất nước. Qua hành động của Sư phụ, tôi nhận ra Sư phụ là một người thật cao quý, khoáng đạt và vô cùng rộng lượng những điều này đều vượt xa sự hiểu biết của con người!
Bất luận chế độ Giang Trạch Dân có tìm đủ mọi cách thức nhằm lăng mạ và bôi nhọ Sư phụ Lý, hay Pháp Luân Công thì chúng cũng sẽ không bao giờ thành công. Khi mọi người trên khắp thế giới minh bạch được chân tướng, họ sẽ biết rằng họ đã bị lừa dối. Đấy chính là lý do tại sao mà Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) quá sợ hãi về việc người dân biết chân tướng về Pháp Luân Công.
Ở Hội Triển lãm, Sư phụ cấp công của Ngài cho các đệ tử để họ có thể chữa bệnh cho mọi người. Tôi nhớ lại một ví dụ, đó là một học viên tên là Tiểu Lý đã chữa bệnh cho một ông lão. Khi Tiểu Lý đưa tay của anh về phía đầu của bệnh nhân, tôi có thể nhìn thấy ánh sáng xanh phát ra từ cánh tay của anh ấy. Trước giờ, tôi chưa bao giờ được nhìn thấy thứ gì đẹp đến như vậy! Tôi hoan hỷ nói với anh ấy: “Có một ánh sáng xanh phát ra từ tay của anh.” Khi ấy, Tiểu Lý chỉ nhẹ nhàng mỉm cười trước lời cảm thán đó của tôi.
Một lần khác, có một ông lão đã nhờ một người chụp cho ông ấy bức ảnh đứng cùng Sư phụ và Tiểu Lý cùng một biểu ngữ nói rằng bệnh của ông ấy đã được chữa khỏi nhờ Pháp Luân Công.
Một hôm, khi bạn tôi và tôi từ trên tầng hai nhìn xuống một gian hàng của Đại Pháp, chúng tôi đã phát hiện ra rằng bất cứ khi nào một đệ tử chữa trị cho một người, Sư phụ đều ngồi ở đằng sau đệ tử và di chuyển tay của Ngài. Chúng tôi nghĩ rằng có lẽ Sư phụ đang truyền thêm công của Ngài cho đệ tử để gia tăng sức mạnh cho công năng của họ. Khi chúng tôi tiếp tục nói chuyện, Sư phụ ngẩng đầu lên và nhìn chúng tôi. Chúng tôi cảm thấy xấu hổ quá nên đã lập tức lẩn đi. Chúng tôi sợ rằng, hành động của mình đã quấy rầy Sư phụ và Sư phụ sẽ không hài lòng. Sau đó, Sư phụ đã không nói gì với chúng tôi mà chỉ nhắc nhở chúng tôi không được trị bệnh cho bệnh nhân.
Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:
“Để ủng hộ hoạt động khí công có quy mô lớn của quốc gia, tôi đưa một số đệ tử tham gia Hội Sức Khỏe Đông Phương tại Bắc Kinh. Tại hai lần hội chúng tôi đều nổi bật nhất. Lần hội thứ nhất, Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi được vinh dự là ‘Minh Tinh công phái’; vào hội lần thứ hai người [đến] đông quá không biết làm thế nào. Tại gian khác không có mấy người, còn tại gian chúng tôi thì mọi người đứng chật khắp chung quanh. Xếp thành ba hàng, hàng thứ nhất là đăng ký từ sớm để chữa trị buổi sáng, hàng thứ hai đợi cho buổi chiều, còn một hàng nữa đợi xin chữ ký của tôi. Chúng ta không trị bệnh, vì sao lại thực hiện điều ấy? Bởi vì đây là ủng hộ hoạt động khí công quy mô lớn của quốc gia, cống hiến cho sự nghiệp ấy, do đó chúng tôi đã tham gia.”
Trong những nỗ lực vu khống Pháp Luân Công, chế độ Giang đã ngụy tạo những lời giả dối rằng 1.400 học viên đã chết vì Sư phụ không cho phép họ dùng thuốc hay đi chữa bệnh.
Lúc đó, mọi phương tiện thông tin đại chúng nhà nước đều đồng loạt vu khống Sư phụ và Pháp Luân Công. Qua một đêm, Giang đã đặt 100 triệu đệ tử Đại Pháp trong thế đối lập với chế độ tàn bạo của ông ta. Giang đã sử dụng những phương cách độc ác nhất được ghi lại trong lịch sử loài người để phỉ báng và bức hại các học viên Pháp Luân Công.
Ý định của Giang là thanh trừ Pháp Luân Công với tốc độ nhanh nhất có thể, phá huỷ cả thể chất lẫn tinh thần của học viên. Nhưng thậm chí sau 10 năm bị bức hại tàn bạo, Pháp Luân Đại Pháp và các học viên vẫn không bị đánh bại. Trái lại, Pháp Luân Công còn đã được phổ biến tới hơn 114 quốc gia và các vùng lãnh thổ, được tất cả các quốc gia và người dân trên thế giới đón nhận. Tính đến hiện tại, Sư phụ Lý và Pháp Luân Đại Pháp đã nhận được hơn 3.000 giải thưởng và thư ủng hộ. Những cuốn sách của Sư phụ đã được dịch ra hơn 30 ngôn ngữ và có mặt trong những cửa hàng sách trên khắp thế giới. Sách của Sư phụ cũng có thể được tải xuống miễn phí từ Internet.
Tối ngày 26 tháng 9 năm 2009, giải thưởng đặc biệt “Nhà lãnh đạo nhân quyền xuất chúng” của Hội Nhân quyền Châu Á – Thái Bình Dương đã trao tặng cho Sư phụ Lý. Những đệ tử ở Trung Quốc đã vượt qua 10 năm bức hại, đó chính là kết quả của đức tin vững chắc như bàn thạch của họ dành cho Sư phụ và Đại Pháp. Thậm chí họ đã trở nên ngày càng kiên định và trưởng thành hơn bao giờ hết.
Tính cách cao quý, liêm khiết chính trực và từ bi vô biên của Sư phụ sẽ không bao giờ phai mờ
Khi chúng tôi đi vào tiền sảnh của hội triển lãm, chúng tôi đã dừng lại để nói chuyện với người đứng đầu Hiệp hội Khí công Bắc Kinh. Ông ấy nói với chúng tôi rằng: “Sư phụ của các bạn là một người rất tốt và chân thành, Pháp Luân Công là một môn khí công tốt. Chúng tôi ở Hiệp hội Khí công đánh giá cao hiệu quả của Pháp Luân Công đối với toàn bộ cộng đồng.”
Khi tôi nhận ra rằng Sư phụ đã chăm lo cho mỗi từng đệ tử của Ngài, tôi đã rất xúc động. Trong bữa ăn trưa, Sư phụ đã ngồi với chúng tôi và ăn cùng loại cơm hộp mà chúng tôi đang ăn. Sư phụ tìm một nơi vắng người, Ngài ngồi xuống và nhanh chóng kết thúc bữa trưa. Sư phụ luôn luôn đối xử với những đệ tử như một người cha yêu thương chăm sóc cho những đứa con của mình.
Sư phụ luôn lấy thức ăn từ hộp cơm trưa của Ngài và chia sẻ nó với tất cả học viên có mặt ở đó. Nếu Sư phụ có ít hoa quả, Sư phụ sẽ luôn đưa cho mỗi người chúng tôi một ít. Sau bữa trưa, Sư phụ nói chuyện với tôi và người bạn học viên của tôi về cách thức tổ chức tốt cho những hạng mục Đại Pháp mà chúng tôi tham gia khi trở về nhà. Qua cử chỉ và lời nói của Sư phụ, tôi có thể thấy Ngài quan tâm chăm lo rất nhiều cho các học viên và Ngài liên tục dẫn dắt chúng ta trên suốt con đường tu luyện.
Trong Hội triển lãm, những học viên từ Bắc Kinh và những học viên khác tham gia đều rất bận rộn, họ bận tới mức phải thay nhau ăn trưa. Một vài học viên đã mua cơm hộp trong khi người khác mang đồ ăn từ nhà. Họ biết Sư phụ rất bận và không bao giờ quấy rầy Sư phụ ngoại trừ trường hợp khẩn cấp. Vì người bạn học viên của tôi và tôi đi từ xa tới nên Sư phụ đã thu xếp các học viên khác chăm lo cho chúng tôi.
Một người phụ nữ lớn tuổi ở Hiệp hội Khí công cầm một cốc nước trong tay đi theo Sư phụ. Đồng tu tôi quen muốn giúp bà cầm cốc cho Sư phụ nhưng bà đã không chịu và hành xử rất không thân thiện.
Thấy vậy cô ấy liền nói với Sư phụ: “Người này thật là không thân thiện!” Sư phụ chỉ mỉm cười và không nói gì. Sau đó, Sư phụ nói chuyện với bà ấy, trong khi chỉ về phía chúng tôi: “Họ đến từ xa, họ là khách của tôi.” Sau đó thái độ của bà ấy đối với chúng tôi đã thay đổi.
Một hôm, khi chúng tôi đang đứng cạnh Sư phụ trên tầng 2, có vẻ như Sư phụ đã nhìn thấy cái gì đó trong không khí nhưng Sư phụ không nói gì. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy một tia sáng lóe lên và nghe thấy tiếng “Pa!” Vì tôi chưa khai mở thiên mục nên tôi không thể nhìn thấy gì. Mặc dù tôi tò mò về cái mà Sư phụ đã nhìn thấy ở không gian khác nhưng tôi đã không dám hỏi. Có thể đó là một con quỷ tới để gây rối và Sư phụ đã tiêu huỷ nó. Nó nhắc tôi nhớ tới ví dụ mà Sư Phụ đưa ra trong cuốn “Chuyển Pháp Luân”.
Một hôm, khi chúng tôi đang ăn trưa, vị đồng tu tôi quen bỗng nhiên nhận ra cô đã đánh mất phù hiệu Pháp Luân. Cô lo lắng tìm kiếm nó khắp nơi nhưng không tìm thấy. Cô cảm thấy rất thất vọng, Sư phụ đã mỉm cười và nói: “Đừng lo, Nó đã mất thì cứ để nó mất.” Sư phụ đã bảo một trong những nhân viên công tác mang hai phù hiệu Pháp Luân tới và đưa cho chúng tôi mỗi người một chiếc. Chúng tôi cảm thấy rất hạnh phúc và biết ơn trước sự chăm lo như một người cha của Sư phụ.
Ngay trước ngày chúng tôi dự định rời Bắc Kinh, bạn tôi đã tìm lại ở bàn ăn trưa của chúng tôi và thấy phù hiệu Pháp Luân bị mất của cô ấy nằm trên sàn nhà. Cô ấy vui mừng đi tới và nhặt nó lên. Chúng tôi nói thật là kỳ lạ vì có hàng nghìn người đã đi tới đi lui trong khu vực này, sao lại không ai nhìn thấy nó, kể cả đội quét dọn vệ sinh. Thật là một phép màu kỳ diệu!
Vào một buổi chiều, khi chúng tôi đi vòng quanh tầng một, bỗng nhiên thấy một quả cầu giấy rơi từ trên xuống chúng tôi. Khi chúng tôi ngẩng đầu lên, chúng tôi đã nhìn thấy Sư phụ đang vẫy tay về phía chúng tôi. Chúng tôi ngay lập tức chạy lên lầu. Chúng tôi mỗi người đi một bên cạnh Sư phụ và cùng Sư phụ đi quanh toàn bộ tầng hai của phòng hội thảo. Sư phụ đã nói với chúng tôi về sự khác biệt giữa khí công chân chính và khí công giả, đồng thời dạy chúng tôi làm sao để phân biệt được hai loại này.
Khi chúng tôi đi ngang qua một vài gian hàng đang truyền khí công giả, những người ở đó đã dùng những lời nói lăng mạ chúng tôi mà không để ý gì tới chuyện tâm tính của người tu luyện. Sư phụ chỉ mỉm cười và không tranh luận với họ. Lúc đó, tôi không hiểu Sư phụ là ai và đã coi Ngài như một thầy khí công bình thường. Do vậy tôi đã nói với Sư phụ không nên tức giận với họ và không cần để ý tới họ.
Ngay cả đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy thật hổ thẹn vì lúc đó đã không nhận ra Sư phụ là ai. Tôi thấy thật khó cho một người thường để có thể hiểu được một Đại Giác Giả. Thậm chí sau khi tu luyện Đại Pháp nhiều năm như vậy, tôi vẫn không hoàn toàn ngộ ra được những điều mà Sư phụ đã giảng. Tôi cảm thấy chúng ta phải luôn luôn kính Sư kính Pháp!
Khi chúng tôi đi tới một gian hàng của môn khí công khác, tôi đã nói với Sư phụ rằng tôi cảm thấy hoa mắt chóng mặt và ớn lạnh. Sư phụ đã đưa bàn tay lên huyệt bách hội của chúng tôi và nói rằng bây giờ chúng tôi đã an toàn và có thể đi bất cứ đâu chúng tôi muốn trong Hội triễn lãm mà không bị bất cứ loại can nhiễu nào. Sự hoa mắt chóng mặt và cảm giác ớn lạnh mà tôi cảm thấy trước đó đã hoàn toàn biến mất. Tôi cảm thấy đầu óc minh mẫn và ấm áp. Thật là một cảm giác dễ chịu.
Sau mỗi ngày dài ở Hội triển lãm, nhiều người đã mời Sư phụ tham gia vào các sự kiện xã hội này khác, nhưng Sư phụ thích dùng những buổi tối của mình để giải thích những câu hỏi của các đệ tử. Do vậy Sư phụ đã lịch sự hoà nhã từ chối mọi lời mời mà Ngài nhận được.
Chẳng hạn, một học viên đã hỏi Sư phụ có thể đi tới Bắc Kinh để chữa trị cho người họ hàng của bà ấy được không. Sư phụ đã đồng ý và bảo một học viên của Ngài đi cùng. Một buổi tối khác, Sư phụ đi tới khu buôn bán trung tâm Bắc Kinh cùng với chúng tôi.
Sư phụ đã chăm lo nhiều cho chúng tôi và không muốn chúng tôi bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để tu luyện bản thân. Ngài đã bảo chúng tôi tham dự lễ bế mạc Đại hội và rời đi sau khi sự kiện kết thúc. Vì chúng tôi có ngộ tính kém và không thể thực sự hiểu rõ tình thương sâu sắc và sự từ bi của Sư phụ dành cho chúng tôi, chúng tôi đã bận rộn với những công việc người thường và đã không tham dự lễ bế mạc. Hơn nữa, chúng tôi đã rời đi một ngày trước khi Đại hội kết thúc.
Cho tới hôm nay, tôi cảm thấy đây là một mất mát to lớn trong cuộc đời của mình, nhưng đã quá muộn để nói lời hối tiếc. Do vậy, tôi muốn nói với các bạn đồng tu rằng: “Xin hãy trân quý thời gian quý báu này trong lịch sử, việc tu luyện cá nhân của chúng ta là có thời hạn. Khi ngày đó tới, mọi thứ đều sẽ được định đoạt. Những học viên không dùng tốt thời gian này để làm tốt ba việc thì tương lai sẽ không chỉ là hối tiếc.”
Sư phụ đã giảng:
“Ai lỡ mất cơ duyên lịch sử này, ai trượt mất cơ hội lần này, thì đến lúc chư vị hiểu ra chư vị đã bỏ lỡ những gì, khi ấy có để chư vị sống chư vị cũng không thiết sống nữa!” (Giảng Pháp và giải Pháp tại Pháp hội ở trung tâm thành thị New York [2003])
Vì Đại Pháp đang liên tục được phổ truyền trên khắp thế giới, ngày càng có nhiều người hơn sẽ tới tìm hiểu Đại Pháp và bước vào tu luyện. Mặc dù Đại Pháp lần đầu tiên được giới thiệu ở Trung Quốc nhưng Ông cũng được trân quý trên khắp thế giới. Khi chế độ Giang bắt đầu bức hại tàn bạo các học viên Pháp Luân Công, chúng đã phạm phải tội ác nghiêm trọng nhất và không thể tha thứ vì đã chống lại nhân loại và toàn vũ trụ. Những người tham gia vào cuộc bức hại này sẽ phải trả giá và gánh chịu cho tội ác này mãi mãi.
Thời gian ở Hội sức khỏe trôi qua nhanh tới mức trước khi tôi nhận ra thì đã đến lúc phải rời đi. Trước khi chúng tôi rời đi, chúng tôi đã nói lời tạm biệt với Sư phụ nhưng vì Sư phụ quá bận rộn nên chúng tôi chỉ cố dõi theo theo bóng Ngài rồi rời đi chứ không tới quấy rầy Ngài. Nhưng Sư phụ vẫn đi cùng chúng tôi qua đại sảnh. Trước khi chúng tôi rời đi, Sư phụ đã bắt tay chúng tôi. Chúng tôi lập tức cảm thấy sự quan tâm sâu sắc và lòng tin tưởng của Sư phụ dành cho chúng tôi, cảm thấy xúc động đến mức thật khó để chúng tôi có thể cầm được nước mắt!
Khi hồi tưởng lại những ngày được ở bên Sư phụ, tôi cảm thấy mình quá may mắn vì đã được chứng kiến sự từ bi vĩ đại và tính cách cao quý của Sư phụ. Điều này đã tăng cường hơn nữa đức tin của tôi đối với Sư phụ và Đại Pháp. Nhờ trải nghiệm này, tôi đã có thể kiên định vượt qua được 10 năm bức hại và khủng bố. Tôi sẽ làm theo lời dạy của Sư phụ và làm tốt ba việc. Tôi sẽ tu luyện tinh tấn cho tới khi viên mãn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/10/27/211121p.htm
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/11/10/112214.html
Đăng ngày 23-11-2009, cập nhật 23-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.