[MINH HUỆ 17-08-2009]

Hè năm nay, một nữ học viên thường đến chỗ tôi để trao đổi về các đồ án Đại Pháp. Mỗi lần đến, cô ấy lại mặc một cái áo sơ mi mới tinh và nói với tôi, “Loại vải này mua chỉ mất vài tệ thôi và tôi tự may áo lấy. Đúng là vừa tiết kiệm, vừa hiệu dụng!” Tôi biết cô ấy là một thợ may giỏi, nhưng tôi cảm thấy không thoải mái vì ám ảnh vào việc mặc quần áo mới của cô ấy.

Sau đó, tôi nhận ra rằng không phải ngẫu nhiên mà tôi lại được chứng kiến nỗi ám ảnh của cô ấy, nên tôi nhìn vào trong để kiểm tra xem có phải tôi cũng chấp trước vào mặc quần áo đẹp không. Trong cả mùa hè, tôi chỉ mặc một cái áo cộc tay duy nhất mà tôi giặt vào buổi tối rồi lại mặc vào sáng hôm sau. Có phải tôi không có đủ áo không? Có phải tôi không có tiền để mua quần áo mới không? Không phải! Khi tôi nhìn vào tủ quần áo, tôi thấy 7, 8 cái áo cộc tay mà tôi không còn muốn mặc nữa vì những l‎ý do khác nhau. Tôi nghĩ một cái áo thì lỗi mốt, cái kia thì màu sáng quá, cái khác thì vải dày quá và cái khác thì hở quá. Dù thế nào thì tôi không thích cái áo nào cả. Rõ ràng là tôi rất quan tâm đến quần áo.

Từ việc kén chọn quần áo, tôi nghĩ về tu luyện và cứu độ chúng sinh. Khi tôi giảng chân tướng, đôi lúc tôi kén chọn người mà tôi muốn nói chuyện. Tôi có vô số lý do để không bắt đầu câu chuyện với người mà tôi cảm thấy không thoải mái để nói chuyện. Ví dụ, người thứ nhất thì bẩn quá, người thứ hai thì quá bị đầu độc bởi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), người thứ ba thì giữ chức vụ quá cao trong bộ máy Đảng, người thứ tư thì dường như không có quan hệ tiền duyên. Trước đây, tôi đã bỏ lỡ bao nhiêu người mất rồi?

Gần đây, tôi học đi học lại bài giảng “Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2009” của Sư Phụ. Lần nào, tôi cũng bắt gặp câu sau : “Độ nhân thì chính là độ nhân, chọn lựa ra thì không là từ bi”. Tôi đã cảm thấy chuyện này là rất cấp bách. Tôi phải trân quý giờ phút cuối này để cứu độ chúng sinh và trừ bỏ tâm kén chọn của tôi.

Một hôm, một phụ nữ có tuổi đến cửa hàng của tôi để mua đồ. Nếu là trước đây khi tôi chưa hiểu ra điều này, tôi đã không muốn giảng chân tướng cho người phụ nữ có vẻ như bị tâm thần này bởi vì tôi sợ rằng bà ấy sẽ đi loan truyền những gì tôi nói với bà ấy và gây rắc rối cho tôi, mà điều này, đổi lại cũng sẽ tạo nghiệp cho bà ấy. Điều này nghe có vẻ hợp lý trong khi trên thực tế là biểu hiện của tâm ích kỷ của tôi. Vì Sư Phụ đã giảng cho chúng ta rằng “chọn lựa ra là không từ bi” tôi đã quyết tâm sẽ cho bà ấy biết chân tướng. Cùng lúc, tôi cũng nhớ lại lời Sư Phụ trong bài 9 của Chuyển Pháp Luân “Có thể người ấy đời này ngốc, đời sau không ngốc, nguyên thần không ngốc.”

Tôi lấy ra một tờ tiền có ghi dòng chữ giảng chân tướng trên đó và bảo bà ấy đọc nó. Bà nói với tôi là bà không biết chữ nên tôi đọc nó cho bà ấy nghe: “Niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ có thể đem đến phúc lành” Bà ấy chỉ cười mà không nói gì. Tôi bèn nói “ Dì ơi, điều này tuyệt đối đúng đấy. Dì hãy thử xem và chắc chắn nó giúp ích cho dì. Hãy nói theo cháu, ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’” nào. Bà ấy cười khúc khích rồi lặp lại những từ đó. Tôi cùng bà nhẩm đi nhẩm lại thêm vài lần. Đột nhiên bà vỗ vào đầu và nói “Rõ rồi ! Rõ rồi”. Tôi biết là điều đó đã bắt đầu giúp ích cho bà bởi vì “sự ngớ ngẩn” của bà đã tránh cho bà không bị tiếp nhận những quan niệm và bị đầu độc bởi ĐCSTQ. Do vậy, sau khi bà nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, bà trở nên tỉnh táo.

Sau đó, khi bà lại ghé vào cửa hàng của tôi. Tôi nhận thấy bà đã thay đổi rất nhiều. Bà ăn mặc gọn gàng hơn và khuôn mặt của bà rạng rỡ. Không chỉ có vậy, bà có thể nói được lưu loát hơn nhiều. Bà giơ chân lên và bảo tôi “Nhìn này! Chân tôi không còn đau nữa và tôi có thể đi nhanh hơn được rồi.” Rồi bà lấy ra tờ tiền tôi đã đưa cho bà lần trước và nói “Tôi thật may mắn khi có được nó. Tôi để dành và không muốn tiêu nó.” Từ sâu thẳm trong tâm, tôi cảm thấy mừng cho bà. Tôi bảo bà “Hãy niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ cho cả gia đình dì để mọi người cũng được lợi ích dì nhé.” Bà nói, “Tôi có làm rồi. Lúc trước con trai và con dâu tôi gần như ngày nào cũng cãi nhau. Giờ chúng không còn cãi nhau nữa” Tôi đưa cho bà một bản Chín bài bình luận về ĐCSTQ.

Một hôm, khi tôi đang xem trang web Minh Huệ, tôi tình cờ phát hiện ra rằng Trưởng Phòng 610 ở thành phố tôi là chồng của một trong những đồng nghiệp cũ của tôi. Tôi quyết định giảng chân tướng cho anh ta. Tôi học Pháp để gia cường chính niệm. Đoạn Pháp sau của Sư Phụ trong “Bài giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York, 2009” khiến tôi xúc động sâu sắc:

“Tôi nghĩ rằng, mọi người đều biết tôi nói lời như thế này, tôi nói rằng với cả đặc vụ tôi cũng [cứu] độ. Đời này là đặc vụ, mấy đời trước là họ đã từng rất xuất sắc, cũng đều là vì Pháp này mà đến; vậy lẽ nào chúng ta chỉ nhìn vào một đời này của họ? Vậy không độ họ nữa? Họ chỉ là chức nghiệp khác nhau mà thôi. Tất nhiên, chức nghiệp của họ thật sự có thể gây tác dụng bất hảo, phạm tội đối với Đại Pháp. Nhưng tôi nghĩ rằng, Pháp rộng lớn thế, Đại Pháp của vũ trụ mà, là có thể hoá giải hết thảy; chỉ cần mở rộng nội tâm ra, chỉ cần có thể khoan dung, tôi nghĩ rằng điều gì cũng có thể cải biến. Những năm tôi ở Trung Quốc truyền Pháp, có nhiều đảng viên của tà đảng, cán bộ hồng quân lâu năm, có nhiều bí thư đảng uỷ, có nhiều học viên từ quốc an, công an, cũng có nhiều là học viên quân đội, thậm chí có nhiều học viên từ cơ quan đặc vụ tổng tham mưu tam bộ, nhị bộ. Họ không phải là khi bức hại thì thật sự sang phía phản diện, mà là có tâm sợ hãi, đối diện với áp lực thì [trở nên] hồ đồ. Dẫu sao họ [cũng] là con người, đối diện với áp lực thì có thể thế này hoặc thế khác; một khi minh bạch ra, khẳng định là sẽ quay lại; chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn thôi.”

Ban đầu tôi nghĩ “Gần 20 năm rồi mình chưa gặp lại họ. Họ có còn nhớ mình không đây? Có phải là mình đang nộp mình cho Phòng 610 không đây?” Tuy nhiên, sau khi nhẩm đoạn trên hàng trăm lần, chính niệm của tôi trở nên rất mạnh và tôi quay số điện thoại mà trang Minh Huệ cung cấp.

Xin chào! Có phải anh Vương Dương không? Tôi là Tiểu Thôi đây. Anh còn nhớ tôi không? Ồ, Tiểu Thôi à? Sao cô lại biết điện thoại nhà tôi thế?” “Ồ, giờ anh là nhân vật nổi tiếng trong thành phố chúng ta rồi. Ai mà không biết anh cơ chứ? Tôi muốn tới thăm Trương Quân. Anh có thể chỉ đường cho tôi tới nhà anh không?”

Tôi cầm theo một ít tài liệu giảng chân tướng và một món quà tới nhà Vương Dương. Trước sự ngạc nhiên của tôi, Trương Quân, người bạn học cũ của tôi trông rất gầy và u uất. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy có gương mặt rạng rỡ với nước da sáng. Thậm chí ngay cả khi trang điểm cũng không thể che giấu được sắc mặt của cô ấy. Sau khi trò chuyện một lát, tôi quay sang Vương Dương và nói “Tôi nghe nói là anh chịu trách nhiệm bức hại Pháp Luân Công ở thành phố của chúng ta. Thực tế là Pháp Luân Công dạy người ta làm người tốt và giúp nâng cao đạo đức và sức khỏe. Nó cũng đóng vai trò to lớn trong việc ổn định xã hội và giảm thiểu hành vi phạm tội. Không một học viên Pháp Luân Công nào lại ăn cắp, ăn cướp, nói dối, chơi cờ bạc hay đi lại với gái điếm. Anh đã giải quyết vấn đề Pháp Luân Công bao nhiêu năm rồi. Anh hẳn đã quen thuộc với họ rồi, phải không?”.

Vương Dương tái mặt đi, và tôi phát chính niệm hướng về anh ta. Anh ta do dự nói “Có phải cô tập Pháp Luân Công không?” Tôi trả lời “Ai lại muốn từ bỏ một thứ tốt chứ? Bệnh đường ruột đã khiến tôi khó chịu hơn 10 năm đã biến mất sau khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công. Trương Quân biết rõ tất cả chuyện này. Thời đó, tôi phải mang theo thuốc mỗi khi đến giờ giảng bài. Có lúc tôi thậm chí đau bụng dữ dội đến mức không thể giảng hết bài” Trương Quân chen vào “Phải, Mình vẫn nhớ học sinh của cậu đã bí mật để thuốc trên bục giảng vì chúng không muốn nhìn thấy cô giáo mà chúng yêu quý phải chịu đau đớn. Giờ hãy nhìn cậu mà xem. Trông cậu thật rạng rỡ và đầy sinh lực. Cậu so với tớ – một ở thiên đàng, một ở dưới địa ngục.”

Tôi nói với Vương Dương “Đây chính là khác biệt giữa một người tu luyện và một người không tu luyện. Tôi khuyên anh đừng bao giờ bức hại học viên Đại Pháp. Họ đều là người tốt. Trời sẽ không dung tha nếu anh làm hại họ đâu. Trời không quan tâm anh giữ chức vụ cao đến đâu và thậm chí ngay cả kể đầy quyền lực cũng sẽ bị trừng phạt nếu phạm tội ác.”

Vương Dương nói “Những việc này đều là do cấp dưới của tôi làm và không liên quan gì đến tôi hết. Nếu Trời trừng phạt kẻ ác, thì họ phải bị trừng phạt.” Tôi nói “Nhưng anh ra lệnh cho họ làm vậy phải không? Nếu anh không ra lệnh, sau họ dám theo dõi các học viên? Tôi nghe nói là trung tâm giam giữ thành phố vẫn còn giam giữ hai nữ học viên và tôi hy vọng anh sẽ ra lệnh thả họ vô điều kiện. Điều này sẽ đem lại phúc lành cho anh, Trương Quân và cả bọn trẻ nhà anh.”

Anh ta trả lời “Tôi không thể tự mình quyết định tất cả được. Để tôi nó chuyện với những người khác trước được không? Do tình bạn giữa cô và Trương Quân, tôi sẽ cố gắng dễ dãi trong vấn đề này và giúp đỡ khi cần thiết.

Tôi trả lời “Cảm ơn anh! Tôi có một vài tài liệu giảng chân tướng cho anh và Trương Quân đây. Anh hãy tự mình khám phá xem Pháp Luân Công là gì và ĐCSTQ là gì. Đặc biệt là 9 bài bình luận, hãy đọc nó từ đầu tới cuối. Thiên tượng lớn nhất trong thế giới nhân loại là “Thậm chí không đợi tôi nói dứt lời, Vương Dương nói “thoái ĐCSTQ để được bình an! Tôi nghe về điều này từ lâu rồi và trước đây tôi đã đọc tài liệu về Pháp Luân Công rồi. Có một việc khiến tôi xúc động sâu sắc và từ đó tôi bắt đầu quan sát các bạn. Một hôm chúng tôi được báo là một học viên Pháp Luân Công đã treo một tấm biển ở một con phố tấp nập, nên lính của tôi lái xe đến nhà bà ta để bắt bà ta. Bà ta không có nhà nên họ đợi đến khi bà ấy đi làm đồng về. Người của tôi xông vào nhà bà ta. Trước sự sững sờ của họ, bà nông dân đó nói về Pháp Luân Công như là một sinh viên đại học uyên bác và không bọn họ không ai có thể tìm được sai sót nào trong lời mà bà ta nói. Cuối cùng, bà ấy thừa nhận là mình bị mù chữ và không thể nói tốt hơn nữa. Lính của tôi đều xúc động trước những gì bà ấy nói và quyết định không bắt bà ấy nữa.”

Vương Dương nói rằng kể từ đó, anh ta bắt đầu đọc tài liệu Pháp Luân Công họ tịch thu của học viên. Anh ta thấy có rất nhiều điều trái ngược giữa tuyên truyền của ĐCSTQ và câu chuyện của các học viên. Anh ấy đã nghĩ rằng những gì Pháp Luân Công nói khá là logic và hợp lý.

Khi anh ta đang nói, tôi liên tục Phát chính niệm. Cuối cùng, thiện niệm của anh ta nổi lên và anh ta nói “Được rồi, tôi sẽ đọc tài liệu của cô và xem tôi có thể làm gì [để thả hai học viên đó]. Ít nhất tôi không nghĩ các bạn là người xấu hay là kẻ thù nữa.”

Tôi mỉm cười với câu nói của anh ta và Trương Quân cũng vậy. Tôi nói “Trương Quân. Trông cậu không được ổn lắm đâu. Nếu cậu thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ hàng ngày, mình chắc là sức khỏe của cậu sẽ khá hơn đấy.” Cô ấy nói “Mình bị bệnh tật đầy mình. Kể từ khi Vương Dương trở thành Trưởng phòng Phòng 610, sức khỏe của mình suy sụp. Lần này, mình sẽ nghe cậu và niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’”.

Khi tôi ra về, hai vợ chồng bày tỏ lòng biết ơn và nói rằng có lẽ số phận của họ đã thay đổi nhờ buổi ghé thăm này của tôi.”

Tôi viết bài này vì tôi muốn chia sẻ với mọi người nhận thức của tôi về lời giảng không kén chọn khi cứu độ chúng sinh của Sư Phụ. Chân thành mà nói, tôi thực rất ngưỡng mộ những học viên mà giảng chân tướng cho các quan chức cao cấp. Người trưởng Phòng 610 này tình cờ là chồng của bạn tôi. Nếu chúng tôi không hề biết nhau thì sao? Liệu tôi có dám giảng chân tướng cho anh ta không? So với các học viên khác, tôi vẫn còn kém xa và tôi vẫn còn phải dứt bỏ hoàn toàn tâm kén chọn của mình. Tuy nhiên, với Pháp của Sư Phụ, tôi tin chắc rằng đến một ngày, tôi sẽ đủ dũng cảm để giảng chân tướng cho tất cả chúng sinh hữu duyên và dứt bỏ được tâm lý tự bảo vệ bản thân.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/8/17/206660.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/9/2/110502.html
Đăng ngày 12-12-2009: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share