Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 16-11-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 1 năm 1998. Hồi đó, con rể tôi bị tai nạn xe hơi và qua đời, điều này khiến tôi rất đau buồn. Vốn bệnh tật khắp người, sau sự việc này, tôi lại bị mất ngủ, cũng không thể ăn được gì, tinh thần luôn hoảng hốt.

Một người bạn giới thiệu cho tôi về Pháp Luân Đại Pháp và tôi đã đến một điểm luyện công ở địa phương. Chỉ vài ngày sau, chứng nhiễm trùng thận, các vấn đề về dạ dày và trầm cảm đều biến mất. Trong vòng hai tháng, chứng mộng du vốn đã kéo dài nhiều năm, giờ cũng biến mất. Tôi đã được trải nghiệm uy lực siêu thường của Đại Pháp. Vài ngày sau, một học viên đã đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi cảm thấy đây chính là điều mình đã tìm kiếm bấy lâu nay.

Khi cuộc đàn áp bắt đầu, do chưa minh bạch về Pháp lý, vẫn còn tâm sợ hãi, nên đã trái với lòng mình mà viết thư tuyên bố từ bỏ Đại Pháp. Sau khi viết xong, về nhà càng nghĩ càng thấy không đúng, ngồi khóc suốt cả ngày.

Năm 2002, anh tôi qua đời, mẹ tôi bị bệnh nặng và chồng tôi ngoại tình. Việc tu luyện của tôi bị can nhiễu nghiêm trọng. Tôi không thể tĩnh tâm học Pháp hay luyện công. Các vấn đề sức khỏe trước đây của tôi đã quay trở lại và tôi mắc một loạt chứng bệnh mới, gồm bệnh tim, tiểu đường, cường giáp, teo dây sống tiểu não và thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng. Khi tôi chuẩn bị rớt xuống đến đáy thì một học viên đã đến thăm tôi vào tháng 12 năm 2006. Cô ấy mời tôi tham gia nhóm học Pháp và luyện công chung. Sức khỏe của tôi đã được phục hồi, và tôi đã tự nhủ rằng tôi phải kiên trì tu luyện từ đó và làm tốt ba việc cần làm.

Từ đó trở đi, hằng ngày, trừ khi có việc gì đặc biệt, tôi đều ra ngoài để nói với mọi người chân tướng về cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp.

Văn hóa truyền thống Trung Hoa đã bị phá hủy bởi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), ảnh hưởng nghiêm trọng tới mọi người trong việc minh bạch chân tướng. Kể từ khi tôi quay lại tu luyện, tôi không đọc báo, nghe đài hay hát những bài hát ca ngợi đảng. Trong cuộc sống hằng ngày, tôi luôn kiềm chế bản thân để không bị ô nhiễm bởi văn hóa đảng. Mỗi buổi sáng, tôi học Pháp chung, buổi chiều chúng tôi ra ngoài để giảng chân tướng và thuyết phục mọi người thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó. Buổi tối, chúng tôi ra ngoài để phát tờ rơi sau khi phát chính niệm vào lúc 6 giờ chiều. Sau khi về nhà, chúng tôi đọc các bài báo được đăng trên trang web Minh Huệ Net. Chúng tôi làm điều này ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.

Không sợ hãi khi đối mặt với nguy hiểm trong lúc giảng chân tướng

Một ngày tháng 12 năm 2015, tất cả học viên trong khu vực của tôi đã đến từng căn nhà ở vùng nông thôn để giảng chân tướng cho họ. Chúng tôi đến một ngôi nhà, nơi có một người đàn ông đang làm bữa trưa. Khi ông ấy mở cửa, tôi nói sẽ mang đến cho ông phước lành, và sau đó bắt đầu nói với ông ấy về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại.

Ngay sau đó, một viên cảnh sát từ phía sau bước ra, chỉ vào tôi và hét lên: “Tại sao bà dám nói điều này tại nhà của người dân vào lúc ban ngày ban mặt như vậy?” Anh ấy chộp lấy túi của tôi và vứt mọi thứ trong đó đi, kể cả đĩa DVD, tài liệu giảng chân tướng và bùa hộ mệnh. Anh ấy hỏi tôi những thứ đó là gì.

Tôi nói: “Bình tĩnh nào, chàng trai trẻ. Giang Trạch Dân là người phát động cuộc bức hại này, mọi người cần biết Giang Trạch Dân là người như thế nào. Anh cũng biết rằng nhiều cuộc vận động trong lịch sử đều là ĐCSTQ bức hại những người tốt, những tinh anh của xã hội. Họ nói rằng “toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ”, nhưng những năm qua có ai “vì nhân dân mà phục vụ”? Nhưng liệu có đảng viên ĐCSTQ nào thực sự phục vụ nhân dân không? Họ đều hô hào “liêm khiết chính trực”, nhưng càng hô hào thì càng có nhiều thành phần hủ bại, đó đều là những đảng viên đứng trên khán đài mà nói “vì nhân dân phục vụ” và “vì chủ nghĩa cộng sản phấn đấu suốt đời”. Thực ra họ đang làm gì vậy?

Viên cảnh sát nhìn tôi chằm chằm, không nói nên lời. Tôi tiếp tục: “Bây giờ những nhân viên chấp pháp đều phải có trách nhiệm đến suốt đời với những bản án mà họ xử lý.“ Anh ấy ngạc nhiên nói: “Bác già rồi mà sao biết nhiều vậy?”

“Chàng trai trẻ, hãy nghĩ về tương lai của mình. Nếu ĐCSTQ sụp đổ vào ngày mai, thì những người liên đới với nó đều sẽ gặp rắc rối. Sư phụ của Đại Pháp rất từ bi. Ngài yêu cầu chúng tôi nói với mọi người rằng việc thoái khỏi ĐCSTQ sẽ giúp họ tránh được thảm họa”. Viên cảnh sát tỏ vẻ khó hiểu và hỏi: “Việc tránh được thảm họa có liên quan đến việc thoái đảng không?”

Tôi nói với anh ấy rằng, trong lịch sử, những người giúp ĐCSTQ đàn áp người dân trong các cuộc vận động chính trị đã bị trừng phạt sau đó. Tôi nói với anh ấy đừng để ĐCSTQ lợi dụng. Tôi chỉ vào đĩa DVD Shen Yun và nói: “Anh có biết những thứ này là gì không? Các nghệ sĩ đã tái hiện nền văn hóa truyền thống tuyệt vời của Trung Quốc, ngay cả người Trung Quốc chúng ta cũng không có nhiều cơ hội để xem nó. Nếu anh xem nó, anh sẽ tự hào vì mình là người Trung Quốc”.

Cậu ấy tò mò: “Thực sự hay đến mức đó sao?” Tôi nói: “Chẳng phải trong nhà có máy xem DVD sao. Các anh cứ vào nhà bật lên xem.” Trong suốt cuộc trò chuyện, người đàn ông sống ở ngôi nhà đó không nói một lời nào. Tôi tin rằng ông ấy ủng hộ tôi, vì vậy tôi bật TV của ông ấy và mở đĩa DVD. Viên cảnh sát đã rất ngạc nhiên và khen ngợi các điệu múa. Nhưng sau đó, một cảnh sát viên khác xuất hiện và hỏi chuyện gì đang xảy ra. Viên cảnh sát đầu tiên nói rằng DVD là của tôi. Người thứ hai lệnh cho người đầu tiên đưa tôi đi. Vì vậy, mỗi người nắm lấy một cánh tay của tôi và đưa tôi ra ngoài.

Tôi đã cố gắng thoát ra nhưng không thể và cảm thấy một chút lo lắng. Bỗng nhiên tôi nhớ lại bài thơ của Sư phụ:

“Chính niệm chính hành
Tinh tấn bất đình
Trừ loạn Pháp quỷ
Thiện đãi chúng sinh.” (Chính ThầnHồng Ngâm II)

Tôi nói: “Phải cần đến hai người thanh niên trẻ để khống chế một bà già ư? Tôi có thể chạy thoát khỏi các anh không?”

Họ thả tôi ra và tôi nói: “Các anh còn trẻ và thông minh. Hãy thử nghĩ xem, tại sao một người già như tôi lại đến nông thôn vào một ngày lạnh như vậy? Mọi người đã nghĩ về hậu quả của việc mình làm chưa? Các học viên Pháp Luân Đại Pháp khác và tôi đến để cứu những ai sẵn sàng lắng nghe chân tướng. Tôi đến đây là vì mọi người. Đó là sự lựa chọn của các anh. Nếu các anh để tôi đi, các anh sẽ không mất gì cả. Nếu bắt giữ tôi, các anh sẽ không nhận được bất cứ điều gì và sẽ không được cứu”.

Họ ngập ngừng. Tôi nói thêm: “Các anh không muốn có một tương lai yên bình và tươi sáng hay sao? Họ nhìn nhau, và người đầu tiên nói: “Chúng ta nên để bà ấy đi”. Người thứ hai nói với tôi: “Thôi được, bác thu dọn đồ đạc rồi đi đi”.

Trái tim tôi mở ra. Tôi gói lại đồ đạc của mình và nói: “Cảm ơn các anh, nhưng tôi còn chưa nói chuyện với các anh về việc thoái khỏi ĐCSTQ. Vì sự bình an của mình, sao các anh không thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó bằng các hóa danh như Vĩnh An và Vĩnh Tường?” Họ mỉm cười: “Tên nghe hay đấy”. Một trong hai người nói với người đàn ông sống ở đó: “Bác cũng nên làm như chúng cháu. Bác có phải là đảng viên không?” Ông ấy trả lời: “Có”. Tôi nói: “Ông có thể thoái đảng với hóa danh Vĩnh Phúc. Ông ấy rất vui. Ông tiễn tôi ra ngoài và nhắc tôi cẩn thận.

Sau này tôi nghe nói rằng người đàn ông sống trong ngôi nhà đó là một bí thư đã nghỉ hưu của chi bộ đảng ở làng đó. Ông ấy mời hai nhân viên cảnh sát đến ăn trưa. Tôi tin rằng Sư phụ đã an bài việc này để họ có thể được cứu cùng một lúc.

Thành tâm cứu viên cảnh sát, thoát khỏi đồn cảnh sát

Một học viên khác và tôi đã từng bị cảnh sát bắt khi chúng tôi ra ngoài phân phát tài liệu. Tại đồn cảnh sát, chúng tôi chia sẻ và thống nhất rằng sẽ không hợp tác với cảnh sát, và tận dụng cơ hội này để làm rõ chân tướng với họ, và chúng tôi nên phối hợp với nhau. Trong khi người kia nói chuyện với cảnh sát thì người còn lại sẽ phát chính niệm. Chúng tôi phải cứu họ.

Sau đó, sáu, bảy viên cảnh sát đến. Trước khi họ kịp lên tiếng, tôi đã chia sẻ với họ: “Các anh không nên đối xử với chúng tôi như thế này. Những gì chúng tôi làm là vì lợi ích của mọi người. Các anh không biết rằng nhiều quan chức cấp cao liên quan đến cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp đều đã bị bắt vì tham nhũng hay sao? Hiện nay, theo quy định, các nhân viên thực thi pháp luật sẽ chịu trách nhiệm về tất cả những gì mình làm ngay cả khi họ đã nghỉ hưu. Pháp Luân Đại Pháp không có trong danh sách 14 tà giáo của chính phủ. Trong tương lai khi danh tiếng của Pháp Luân Đại Pháp được phục hồi, điều gì sẽ xảy ra với các anh?”

Cán bộ phụ trách nói: “Thôi được rồi, bác đừng nói nữa. Hai bác có thể nhận được 5.000 nhân dân tệ nếu viết cam kết rằng sẽ không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nữa, và gỡ tất cả các áp phích và biểu ngữ mà các bác đã treo lên”. Rồi anh ấy bước đi. Tôi nói: “Điều đó không đúng, chúng tôi không vi phạm pháp luật. Tại sao chúng tôi phải viết cam kết kia chứ?” Viên cảnh sát vờ như không nghe thấy tôi nói.

Chúng tôi đã nói với những viên cảnh sát khác: “Các anh có hiểu những gì chúng tôi vừa nói không? Nếu anh là đảng viên, hãy thoái đảng vì sự bình an của chính mình. Tất cả bắt đầu rời đi nhưng hai người trong số đó khựng lại và nói với tôi một cách lặng lẽ, hãy giúp tôi thoái đảng”. “Tôi cũng vậy.” Khi họ đều đã rời đi, chúng tôi cũng rời khỏi đồn cảnh sát.

Người dân đang chờ được cứu

Khi các học viên khác và tôi về nông thôn để làm giảng chân tướng, chúng tôi đã đến một ngôi nhà, tại đó đang có một bữa tiệc. Chủ nhà đưa chúng tôi đến một căn phòng yên tĩnh và nói: “Các chị có phải là học viên Pháp Luân Đại Pháp không? Các chị có bao nhiêu người tất cả? Đừng sợ. Cho tôi xin số của chị và tôi cũng đưa số của tôi cho chị. Nếu có ai trong làng này dám làm phiền các chị, hãy gọi cho tôi. Tôi biết tất cả cảnh sát trong khu vực này. Các chị sẽ ổn thôi. Tôi sẽ đi bộ cùng với các chị xung quanh làng này”.

Tôi cảm ơn ông ấy và nói rằng không cần ông ấy phải làm điều đó. Ông ấy nói: “Gần đến giờ ăn trưa rồi. Hãy bảo những người đi cùng với các chị đến đây ăn trưa”. Tôi nói: “Tôi thực sự cảm ơn ông. Nhưng ngay sau khi hoàn thành công việc ở ngôi làng này, chúng tôi sẽ đi sang làng bên cạnh. Chúng tôi không có thời gian để ăn trưa. Khi ông đến thị trấn của tôi, xin vui lòng gọi cho tôi và tôi sẽ đưa ông đi ăn tối. Ông là một người tốt.”

Tôi nói với ông ấy về Pháp Luân Đại Pháp, và ông ấy mong muốn được thoái đảng. Với sự khích lệ của ông ấy, tất cả các khách của ông ấy cũng thoái đảng. Ngày hôm đó chúng tôi đã thuyết phục hơn 300 người trong làng đó thoái đảng. Đó là sự an bài của Sư phụ. Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được niềm hạnh phúc của chúng tôi khi rất nhiều sinh mệnh đã được cứu như vậy.

Một lần khác, khi chúng tôi đến một vùng nông thôn, một con chó to lao ra khỏi nhà và chồm lên vai tôi. Tôi sợ hãi nhưng rồi tôi nghe thấy một giọng nói:

“Một cái bất động sẽ ức chế vạn động.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Trung Mỹ quốc 1999”)

Người phụ nữ từ ngôi nhà ấy bước ra vừa lo lắng và mắng con chó. Cô ấy vừa nói vừa run: “Bác thật may mắn. Ngay cả bạn bè của chúng tôi cũng không dám đến gần nó. Nó là giống chó ngao Tây Tạng. Ngay cả hổ cũng sợ nó. Mời bác vào nhà và uống một cốc nước ấm”. Tôi nói: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ Lý bảo hộ chúng tôi, vì vậy không có gì có thể làm tổn thương tôi”. Tôi đưa cho chị ấy tài liệu, áp phích, bùa hộ mệnh và nói với chị ấy chân tướng. Chị ấy đã thoái khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong và mời tôi quay lại nhà vào dịp tới.

Một lần khác, một con chó nhỏ tiến đến gần tôi và đứng dậy, hai bàn chân chụm lại với tư thế giống như cử chỉ chào hỏi của người Trung Quốc. Con chó theo tôi vào trong. Tôi đã tặng quà cho cặp vợ chồng sống ở đó và giảng chân tướng cho họ. Họ rất thân thiện và cả hai đều đồng ý thoái khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong và Đoàn Thanh niên. Khi tôi đang nói chuyện, con chó nhỏ lại tiến đến gần chân tôi. Tôi đã nói với chủ của nó, anh chị quả là có một chú chó được huấn luyện tốt. Người phụ nữ nói: “Không, nó lạ lắm. Chẳng ai huấn luyện nó cả. Đây là lần đầu tiên tôi thấy nó thân thiện với một người lạ. Nó đang chào đón chị đấy”.

Dân làng bảo vệ các học viên

Sau dịp Tết năm 2016, một số người trong chúng tôi quyết định về vùng nông thôn để giảng chân tướng.

Chúng tôi chia thành các nhóm và đi tới các ngôi nhà trong làng. Sau đó tôi thấy một chiếc xe cảnh sát đi qua. Tôi nghĩ đến việc gọi các học viên khác và nói với họ về điều này. Nhưng tôi nhận ra rằng niệm đầu này không chính. Điều gì có thể đúng đắn hơn việc giảng chân tướng cứu người? Chính quyền không nên can thiệp. Có lẽ chiếc xe cảnh sát vừa đi ngang qua chẳng có liên quan gì đến chúng tôi. Tôi không nên khởi những ý niệm tiêu cực ảnh hưởng đến việc cứu người. Tôi đã không gọi cho các học viên khác, nhưng tôi cầu xin Sư phụ bảo hộ chúng tôi và tiếp tục đi.

Tôi thấy một vài người đang trò chuyện tại một ngã tư và nghĩ rằng: “Thật tuyệt. Họ đang chờ đợi tôi giảng chân tướng để được cứu. Sư phụ đã dẫn họ tới đây.“ Trước khi tôi đến đó, một người trong nhóm đã tiếp cận tôi và nói: “Chúng tôi đã thấy bà trước khi bà vào làng. Bà chắc hẳn là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi nghe nói rằng bà đã mang những món quà đến một ngôi làng khác vào dịp trước Tết. Chúng tôi đợi bà đến đây, nhưng bà đã không đến. Hôm nay bà có mang theo áp phích không? Tôi đã nhìn thấy chúng ở những ngôi làng khác. Chúng rất tuyệt”. Tôi xin lỗi vì đã không đến sớm hơn và nói rằng tôi có mang theo rất nhiều thứ.

Tôi lấy ra tất cả các loại quà tặng, và khoảng một chục người tụ tập lại. Tôi nói: “Chúng tôi ở đây để nói với mọi người chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc đàn áp và để giúp mọi người thoái đảng để đảm bảo tương lai tốt đẹp của các bạn.” Một bạn trẻ trong nhóm nói: “Thưa bác, cháu đã đọc cuốn sách nhỏ của bác đưa. Cuốn sách rất rõ ràng. Rất nhiều bạn của cháu cũng đã đọc nó. Chúng ta đều biết rằng Giang Trạch Dân sẽ bị đưa ra công lý. Tất cả mọi thứ trong cuốn sách là sự thật”. Sau đó tôi hỏi: “Vậy tất cả các bạn đồng ý thoái đảng chứ?”

Tất cả mọi người đã thoái đảng. Một người đàn ông lớn tuổi nói: “Tôi thấy một chiếc xe cảnh sát đi ngang qua. Họ đang lùng bắt những kẻ cờ bạc. Hãy đóng gói đồ đạc của chị và đến nhà tôi. Uống một chút nước ấm. Đừng để cảnh sát nhìn thấy chị”.

Chiếc xe cảnh sát đã đi qua đây một vài lần, nhưng họ không nhìn thấy ai trong số các đồng tu của tôi vì dân làng đã bảo vệ chúng tôi. Một học viên khác đã nói chuyện với ai đó và chuẩn bị rời đi thì chủ nhà nói: “Chờ một chút. Có một chiếc xe cảnh sát đang ở bên ngoài. Để chiếc xe đó rời đi đã”.

Chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ tại ngôi làng đó mà không gặp bất cứ rắc rối nào. Ngày hôm đó, chúng tôi đã thuyết phục được hơn 500 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Trên đường về, tất cả chúng tôi cảm tạ Sư phụ đã dẫn lối và hỗ trợ chúng tôi. Nhìn lại hành trình tu luyện và cứu người của tôi, mọi bước tôi thực hiện đều được Sư phụ từ bi bảo hộ.

Trên đây là kinh nghiệm và thể ngộ của tôi về việc giảng chân tướng và cứu người. Tất cả chúng ta hãy hoàn thành sứ mệnh mà Chính Pháp đã giao cho chúng ta và trợ Sư cứu người. Mong mọi người từ bi chỉ rõ nếu tôi có bất cứ điều gì không phù hợp


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/16/修大法绝路逢生-讲真相多救众生-394933.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/17/183276.html

Đăng ngày 23-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share