Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 31-12-2019] Khi các học viên ở Trung Quốc bị bắt giữ trong lúc phân phát tài liệu Pháp Luân Công, nhiều người trong số họ đã tận dụng cơ hội để giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho cảnh sát, biến chuyện không tốt thành chuyện tốt. Dưới đây là hai ví dụ.
Tôi đã ra khỏi đồn cảnh sát bằng chính niệm
Một người đàn ông lớn tuổi đã túm lấy tôi khi tôi đang phát tài liệu Pháp Luân Công vào tháng 8 năm 2019. Tôi nói: “Ông sẽ được ban phước lành nếu ông đọc những thông tin này và nhận ra chân tướng về Pháp Luân Công. Tôi đang cố gắng trở thành một người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn. Vì sao ông không để tôi đi?”
Ông ấy đã từ chối. Có người đi ngang qua đã bước đến và nói: “Ông có quyền lựa chọn đọc nó hay không. Sao ông lại làm phiền cô ấy chứ? Cô ấy không làm điều gì sai cả. Hãy để cô ấy đi“. Ông ta vẫn không nhúc nhích và bắt đầu gọi cảnh sát. Tôi thầm nghĩ: “Ông sẽ không thể thực hiện được cuộc gọi này”.
Thực vậy, ông ấy cố gắng gọi ba lần và không có ai trả lời. Tức giận về chuyện này, ông ta cố gắng đẩy tôi đi. Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo” để đáp lại. Tôi biết Sư phụ đang bảo hộ tôi và ông ta không thể làm hại tôi.
Ông ta dừng việc đẩy tôi và gọi cho chủ nhiệm ủy ban khu phố địa phương, và rồi người này đã gọi cho cảnh sát.
Tôi tiếp tục phát chính niệm để thanh lý tà ác phía sau ông ấy. Tôi nói: “Việc ông đọc những tài liệu mà tôi vừa đưa là rất quan trọng. Tôi làm điều này vì muốn tốt cho ông”.
Một số người từ ủy ban khu phố nhanh chóng đến. Một trong số họ đã lấy một tờ tài liệu để đọc. Khi anh ấy đọc đến đoạn nói về những ký tự được khắc trên tảng đá 200 triệu năm: “Trung Quốc cộng sản đảng vong”, tôi nói với anh ấy rằng đây là một điểm hóa từ Thiên thượng. Anh ấy đã không nói gì.
Hai nhân viên cảnh sát đến và đưa tôi về đồn. Tôi tiếp tục phát chính niệm trên đường đi. Họ hỏi tên và địa chỉ của tôi và nơi tôi lấy những tài liệu này. Tôi không trả lời và quyết định không hợp tác với họ. Họ mỉm cười và nói: “Chúng tôi sẽ thả cô đi nếu cô nói cho chúng tôi biết tên; ngược lại, chúng tôi sẽ đưa cô về đồn“.
Tôi không trả lời và tiếp tục phát chính niệm. Sau đó, tôi bắt đầu nói với họ về Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Họ im lặng lắng nghe.
Một người trong số họ chợt hỏi: “Ý của cô khi nhắc đến từ đức là gì?” Tôi nói: “Khi một người làm việc tốt, họ tích được đức. Những người có nhiều đức sẽ có được tiền tài và danh vọng. Cảnh sát phải bắt giữ những kẻ xấu thay vì những người tốt như các học viên Pháp Luân Công. Anh và các con anh sẽ được phúc báo nếu để chúng tôi đi. Đây chính là thiên lý thiện hữu thiện báo ác hữu ác báo”.
Tại đồn cảnh sát, tôi bắt đầu nhẩm Pháp và nhắc nhở bản thân: “Chỉ có Sư phụ Lý mới là người quyết định số phận của tôi – chứ không phải ai khác. Tôi không nên ở lại đồn cảnh sát. Tôi phải về nhà”. Tôi tiếp tục phát chính niệm để tiêu hủy những nhân tố tà ác phía sau cảnh sát.
Họ hỏi tên tôi một lần nữa, và tôi vẫn từ chối trả lời. Họ nói: “Nếu cô không nói cho chúng tôi biết tên cô, làm sao chúng tôi có thể để cô về nhà?” Tôi trả lời: “Anh không cần phải thả tôi. Tôi sẽ tự đi ra khỏi đây“. Tôi biết Sư phụ luôn ở bên và dõi theo tôi. Vì thế, tôi không sợ hãi chút nào. Không lâu sau, một viên cảnh sát đi ra ngoài, trong khi một người khác lại đi đến phòng khác để nói chuyện với đồng nghiệp của anh ta. Vì không có ai khác trong phòng thẩm vấn, nên tôi đã rời khỏi đồn cảnh sát.
Cảnh sát đã lấy mất ví cùng với tiền và thẻ đi đường của tôi, nên tôi phải đi bộ tới 9 giờ tối mới về đến nhà. Người chồng cũng là đồng tu của tôi đã phát chính niệm khi tôi ra khỏi nhà. Chúng tôi đều biết ơn Sư phụ vì đã bảo hộ và đưa tôi trở về nhà an toàn.
Sau đó, tôi đã hướng nội để tìm thiếu sót của bản thân trong tu luyện. Tôi nhận thấy mình thường xuyên buồn ngủ trong khi phát chính niệm và lúc lái xe buýt trên đường để nói cho mọi người biết chân tướng về Đại Pháp. Tôi cũng có chấp trước mạnh mẽ vào con cái và có tâm tranh đấu, những điều này đã khiến tôi rơi rớt trong tu luyện.
Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì đã giúp tôi giải quyết những vấn đề này. Trong quãng thời gian Chính Pháp còn lại, tôi sẽ tu khứ mọi chấp trước và theo Sư phụ trở về nhà.
Giúp các nhân viên cảnh sát thoái xuất khỏi ĐCSTQ khi bị thẩm vấn
Tháng 1 năm 2016, tôi đã bị bắt và bị đưa tới đồn cảnh sát địa phương vì phát tài liệu Pháp Luân Công. Khi họ đưa tôi tới một phòng có camera giám sát, tôi nói: “Tôi sẽ không bước vào phòng này”. Sau đó, họ đưa tôi tới một phòng khác, và tôi lại từ chối vì nó cũng có camera. Họ phải tắt toàn bộ camera, bao gồm cả một chiếc được gài trên vai của một viên cảnh sát, trước khi tôi đồng ý bước vào phòng.
Sau đó, họ bảo tôi ngồi xuống ghế dành cho người bị thẩm vấn. Tôi nói: “Tôi không vi phạm bất cứ luật nào cả. Tôi sẽ không ngồi ở đây“. Rồi tôi ngồi xuống một chiếc ghế khác.
Khi một nhân viên cảnh sát hỏi tại sao tôi lại phát những tài liệu đó, tôi trả lời rằng: “Để cứu người”. Họ hỏi ai là người bảo tôi làm việc đó, và tôi nói: “Tự bản thân tôi muốn làm như vậy”.
Tôi tiếp tục phát chính niệm. Một trong ba nhân viên cảnh sát rời đi, và tôi bắt đầu nói chuyện với một viên cảnh sát về Pháp Luân Công và việc thoái ĐCSTQ vì sự an nguy của chính anh ấy. Cuối cùng anh ấy đã đồng ý thoái.
Những nhân viên đến và đi và từng người một nói chuyện với tôi. Tôi đã giảng chân tướng cho tất cả họ và năm người đã đồng ý thoái ĐCSTQ. Việc tôi bị bắt giữ hóa ra lại trở thành một việc tốt.
Cuối cùng, họ đề nghị tôi ký vào một tờ giấy, nhưng tôi từ chối. Một nhân viên nói: “Quên nó đi, chúng tôi sẽ để anh đi“.
Sau gần 13 giờ đồng hồ, tôi đã ra khỏi đồn cảnh sát.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/31/398006.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/31/183033.html
Đăng ngày 20-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.