Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 01-05-2019] Trong sinh mệnh của tôi có những thứ rất ngoan cố, hễ chạm đến liền nổi nóng, hễ nói đến liền nổ tung, rất khó kiểm soát. Thuận theo thời gian trôi qua, cùng quá trình tu luyện thì nó ngày càng yếu đi. Mỗi khi bước qua một giai đoạn, tôi cảm thấy cuối cùng đã trừ bỏ nó tận gốc, nhưng lại phát hiện nó vẫn chưa phải là tận cùng nhất. Vì vậy, đôi khi tôi khép kín bản thân mình lại, ra sức học Pháp một mình. Tôi cũng thường sống cô độc một mình, không muốn tiếp xúc với đám đông, vì vậy có rất nhiều đồng tu không hiểu được điều này.

Sau đó, tôi nhận ra những thứ cứng đầu này trong con người tôi không phải là thứ chỉ có trong một đời một kiếp, mà là những thứ do cựu thế lực đã xếp đặt vào từ trong lịch sử xa xưa và chúng ta rất khó thoát khỏi nó. Do đó, chúng ta chỉ có học Pháp liên tục mới có thể phá trừ nó từng tầng từng tầng. Tôi đã quên từ khi nào mình bắt đầu tìm kiếm những chấp trước căn bản.

Sư phụ giảng:

“Tuy rằng chư vị có thể từ tác dụng của những tư tưởng như thế mà nhập môn Đại Pháp, nhưng rồi trong quá trình tu luyện cần phải tự coi mình là người tu luyện; sau khi tinh tấn đọc sách và học Pháp thì nhận rõ được suy nghĩ nào của bản thân đã đưa đến tu luyện Đại Pháp vào lúc bản thân mình nhập môn Đại Pháp. Sau khi tu luyện một [giai] đoạn thời gian rồi, thì phải chăng vẫn còn là những suy nghĩ ban đầu, phải chăng là cái tâm ấy của con người vẫn lưu bản thân tại đó? Nếu như thế, thì không thể tính là đệ tử của tôi; chính vì tâm chấp trước căn bản kia chưa vứt bỏ, không thể ngay từ Pháp mà nhận thức Pháp.” (Tiến đến viên mãn, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Vậy là, tôi nhớ lại cách nghĩ của mình khi mới đắc Pháp, tôi xuất thân từ một gia đình nghèo khó, bố mẹ không thuộc tầng lớp dân trí cao, tôi chỉ học tiểu học, không am hiểu cuộc sống, không hiểu lễ nghĩa, không có giáo dục từ gia đình, cũng không có giáo dục từ trường lớp. Từ nhỏ, tôi đã bị người ta mắng là đứa con hoang không có giáo dưỡng. Năm 15 tuổi, tôi đã rời quê hương đến nơi khác làm công vất vả. Vì tôi không cảm nhận được tình cảm ấm cúng của gia đình, cũng không cảm nhận được sự ấm áp từ xã hội, nên tôi cũng rất lạnh lùng và xa cách. Tôi lớn lên trong khó khăn nên luôn khao khát cơ hội học tập và thành công trong cuộc sống.

Năm 24 tuổi, tôi bị bệnh suýt chết nhưng may mắn đã gặp được Đại Pháp. Trong cộng đồng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp này, mọi người đều rất lương thiện, không ai kỳ thị tôi, và tôi cảm nhận được sự ấm áp mà tôi chưa từng có trước đây. Sau đó, thậm chí tôi còn gặp được chồng của mình. Người nhà của anh ấy đều là bác sĩ và có phòng khám riêng. Còn anh ấy là kỹ sư phần mềm và làm việc trong một công ty nước ngoài, anh đối xử với tôi rất tốt. Thông qua Đại Pháp, tôi dễ dàng có được mọi thứ tôi theo đuổi và mong muốn trong quá khứ, tôi đã hoàn toàn đắm chìm trong nó mà không biết rằng đây là những chấp trước căn bản của mình.

Sư phụ giảng:

“Chư vị biết chăng? Một trong những cớ lớn nhất mà cựu thế lực [tà] ác hiện nay đang mượn để bức hại Đại Pháp chính là chấp trước căn bản của chư vị [vẫn] đang che đậy, từ đó mà gia [tăng] đại nạn này, muốn lấy những người đó tìm tách ra.” (Tiến đến viên mãn, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Khi cuộc đàn áp bắt đầu, tất cả những điều tốt đẹp của tôi không còn tồn tại nữa, gia đình tan vỡ, và tôi phải sống lang bạt khắp nơi. Nhưng tôi đã không nghĩ về các chấp trước căn bản của mình, lại còn khăng khăng vào chấp trước của bản thân mà không tự biết. Mãi cho đến một ngày, đến công việc cũng không tìm được, tôi mới bắt đầu suy nghĩ và đào sâu vào gốc rễ những vấn đề này.

Lúc ấy tôi cho rằng cái tâm danh lợi đó, tâm muốn được người khác công nhận, tôi không có được nó trong người thường thì nay lại có được trong Đại Pháp, và cảm thấy thỏa mãn tâm danh lợi của tôi. Tôi tự hỏi bản thân mình đến thế gian là vì điều này hay sao? Khi tôi nắm bắt được cái tâm danh lợi này và phơi bày nó ra, tôi phát hiện tất cả những tâm như sắc dục, tật đố v.v. đều theo đó mà trở nên yếu nhược, vì vậy tôi đã tìm thấy được gốc rễ vấn đề.

Và cuộc sống bên ngoài của tôi đã có thay đổi căn bản, tôi có một công việc mà trong mắt người khác nghĩ rằng tôi vốn không thể làm được. Tôi làm nhân viên thị trường trong một công ty thực phẩm lớn, và phát triển từ một doanh nghiệp quy mô nhỏ thành một công ty với chuỗi cửa hàng bán lẻ, sau đó đến nhà bán lẻ lớn Walmart. Doanh số bán hàng tăng vọt ở tất cả khu vực mà tôi quản lý, chúng tôi cũng dễ dàng lấy lại được tất cả những mặt tiền của cửa hàng bị mất. Tôi làm việc ba tháng, tiền lương được trả cao hơn nhân viên kinh doanh cũ đã làm ba năm ở đó. Khi họ không giải quyết được các khoản tiền phạt, các vấn đề khiếu nại của khách hàng v.v, họ sẽ gọi cho tôi, tôi chỉ nói mấy câu thì vấn đề đã được giải quyết. Tôi biết rằng mình không có năng lực này, mà là sinh mệnh đã thật sự đồng hóa với Pháp, được gia trì trong Pháp. Tôi cũng tận dụng tất cả những cơ hội này để cứu độ chúng sinh, khuyên tam thoái từ ông chủ công ty cho đến các đồng nghiệp, và cả những nhân viên tiếp thị bên dưới.

Sau đó, tôi đã bị bức hại vì tổ chức một nhóm học Pháp và chia sẻ. Mặc dù tôi không phải là người tổ chức ban đầu nhưng tôi khởi được tác dụng chủ đạo, vì những lời tôi nói ra có sức cảm hóa, khi nghe trên bề mặt thấy dường như đều ở trong Pháp. Nhưng thực ra là tâm cầu danh ẩn chứa rất sâu bên trong, lợi dụng Pháp để nâng cao bản thân mình lên. Sự tổn thất gây ra lần đó đã được giảm xuống tới mức thấp nhất nhờ sự bảo hộ của Sư phụ.

Tôi bị giam trong một căn phòng nhỏ và tối, hai tay bị còng ngược ra sau, họ nói rằng tôi là người đứng đầu, họ luân phiên xét hỏi tôi, tôi khuyên tam thoái từng người một và không trả lời những vấn đề của họ. Họ cứ từng người hết lượt này đến lượt khác ra vào. Sau đó, có ba cảnh sát bước vào, không hề động thủ, nhưng tôi cảm thấy một áp lực đến nghẹt thở, đó là nỗi sợ hãi đến từ không gian khác. Trong tâm tôi gọi to Sư phụ, họ vẫn không động thủ nhưng nói một câu: “Dám làm nhưng không dám chịu trách nhiệm.” Rồi họ rời đi. Tôi lập tức gục trên ghế và suy nghĩ về tâm danh lợi này.

Trong tâm tôi hết sức ăn năn, vì tâm danh lợi dẫn động nên đã mang đến tổn thất cho Đại Pháp, mang đến thống khổ cho các đệ tử của Sư phụ. Tôi cảm thấy sao lại có người như mình trong các đệ tử Đại Pháp! Thân thể tôi không thể đứng dậy vì kiệt sức, tôi mất khoảng nửa ngày để không ngừng bài trừ những ý nghĩ này, đọc thuộc Pháp, cảm giác mệt mỏi và nỗi sợ hãi trong thân thể đã tiêu mất, sự ồn ào và âm thanh chửi rủa ở bên ngoài cũng biến mất. Qua một giai đoạn, về sau có một đồng tu đã giúp chỉ ra chấp trước căn bản của tôi chính là cảm giác tự ti. Cô ấy nói rằng, vì chị tự ti nên biểu hiện ngoài mặt là muốn mọi người cảm thấy bản thân chị rất mạnh mẽ, kỳ thực đó là giả, sự mạnh mẽ này là để che đậy sự tự ti đó, vì điều này mà chị sợ nói ra, trong tâm rất yếu nhược. Cô ấy nói rất nhiều khiến tôi cảm thấy đau đớn như bị khoan tim khoét xương. Bởi vì những gì cô ấy nói đã động chạm đến phần sinh mệnh sâu thẳm, nên trong tâm tôi cảm thấy bực bội cô ấy, nhưng ngoài miệng lại tán thành, chị nói đúng, là như thế… Lúc này tôi cảm thấy dường như ở ngực có một thứ gì đó như miếng thịt được rút ra, tiếp theo đó là một cảm giác thật nhẹ nhàng không thể diễn tả bằng lời. Tôi nhìn cô ấy cũng không thấy khó chịu nữa, mà lại thấy dễ thương, cho dù ai nói gì cũng không khiến tâm tôi dậy sóng, dẫu chỉ một chút, cảm giác thật vô cùng mỹ hảo. Tôi cho rằng đây là lần cuối cùng nhưng vẫn không phải.

Bước tiếp về phía trước, tôi lại vượt quan sắc dục một lần nữa, tôi dùng phương cách tu luyện trước đây nhưng căn bản không tu bỏ được, tôi cảm thấy khổ não không biết điều này là như thế nào? Sau đó tôi phát hiện nó là một sinh mệnh khác. Một ngày nọ, có một câu Pháp của Sư phụ đã triển hiện nội hàm cho tôi: “Mê tín khoa học Biến dị nhân loại” (Thế Giới Thập Ác, Hồng Ngâm). Có phải vấn đề gốc rễ của tôi là mê tín đối với khoa học? Tôi nghĩ rằng không thể nào! Tôi không có học nó, cũng chỉ mới hoàn tất tiểu học, sao có thể mê tín vào nó chứ? Tuy nhiên tôi luôn muốn học, muốn vươn lên. Đối với những người có văn hóa có tri thức, nếu là phụ nữ thì tôi tật đó, nếu là đàn ông thì tôi sùng bái, tôi nghĩ đó là sắc. Ngay sau đó, tôi tìm thấy đoạn Pháp này của Sư phụ:

“Trong tôn giáo có giáo chủ và mục sư, khoa học cũng có các loại chức danh thế này chức danh thế khác, có hiệu trưởng, có tiến sỹ, thạc sỹ, cử nhân, giáo sư, trợ giảng v.v.. Hơn nữa nó là một hình thức tôn giáo cực kỳ hoàn thiện, có hệ thống, và nơi nào cũng có. Sự tín ngưỡng của con người vào nó, đã vượt qua tất cả tín ngưỡng tôn giáo của chư vị, hơn nữa lại không biết không cảm thấy. Nếu chư vị không học tập nó cho tốt, chư vị sẽ bị cái xã hội này đào thải, chư vị sẽ không thể tìm được một công việc tốt, chư vị sẽ không có tương lai cuộc sống tốt đẹp. Một tôn giáo thông thường, mọi người biết rằng đó là bảo chư vị tín ngưỡng về mặt tinh thần, sau đó cho chư vị nhìn thấy, nghe thấy, cảm thụ được sự tồn tại của Thần một cách thực tế, chân thực. Còn cái tôn giáo khoa học này, nó khiến chư vị nhận thức về mặt vật chất, phát triển về vật chất, để đạt được sự ỷ lại của chư vị vào nó về mặt tinh thần. Nó là ngược lại.

Nhưng tôi lại không hề phản đối khoa học, vì nó cũng là một sản vật của vũ trụ. Tôi chỉ bảo cho chư vị khoa học là cái gì. Nhưng khoa học lại không hề khoa học, nó đã mang tới cho nhân loại rất nhiều tai họa vĩnh viễn không giải quyết được.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Canada [1999])

Tôi đã minh bạch rằng, tôi luôn muốn học hành, muốn tìm được một công việc tốt, muốn được mọi người công nhận và không muốn bị phân biệt đối xử, đây là sự sùng bái khoa học của tôi. Khi tôi nhận ra gốc rễ vấn đề của tầng này, thì những gì là sắc dục, tật đố, vật chất hủ bại v.v. ở xung quanh tôi liền rút lui như sóng thủy triều vậy. Và sự mỹ hảo ấy không thể diễn tả bằng lời.

Uy lực của Pháp là quá lớn, nhưng nếu không thực tu thì không thể đắc được. Một cuốn sách giấy trắng mực đen, dẫu đọc mỗi ngày cũng không nhất định nhìn thấy được Pháp, mỗi một tầng đều có tiêu chuẩn và mỗi một tầng đều có Pháp khác nhau.

Tôi đã vượt qua giai đoạn này nhưng đây vẫn không phải là cuối cùng. Vài ngày trước, người quản lý bộ phận của tôi, cũng là học viên, thuyên chuyển đến. Bởi vì anh ấy hay nóng nảy nổi giận, khi đó tôi cũng không tu bản thân mình nên luôn muốn áp chế anh ấy, luôn muốn thay đổi anh ấy, thậm chí còn nói sau lưng anh ấy, rằng anh ấy không học Pháp, không luyện công, nên ngày nào cũng phát hỏa, cái trường đó không tốt, nguyên nhân gây ra lỗi cũng là do anh ấy. Chúng tôi ở trong Pháp cũng không khai thông được, diễn biến của quá trình nhanh chóng đi quá xa. Mỗi ngày, anh ấy chỉ biết làm việc, anh đã làm được 10 năm trong khi tôi mới làm chưa tới 10 tháng ở đây. Cho nên tôi làm việc không thể bằng anh ấy, kỹ năng cũng không thể hơn anh ấy, muốn thay đổi anh quả thật quá khó, sau đó tôi nghĩ nên để mọi chuyện tùy kỳ tự nhiên vậy! Những người chủ lực này trong nhà máy sẽ không thay đổi, không có hy vọng, ai đến cũng không có hy vọng. Tâm thái của tôi bấy giờ là như thế.

Cho đến một ngày, tôi chợt nghĩ, sao mình không tu bản thân, đây chẳng phải là vấn đề của mình hay sao? Vì cần tu bản thân nên tôi mới luôn nhìn thấy vấn đề, nhưng tôi lại cảm thấy sao khó quá? Không biết phải tu thế nào, không có Pháp của tầng này chỉ đạo.

Khi tôi bắt đầu suy nghĩ về bản thân mình, thì có một đồng tu đi ngang qua và nói: “Sao có thể cứng đầu như vậy!” Bề ngoài anh ấy không phải nói tôi, mà nói cái máy gần đó, nhưng tôi biết đây là Sư phụ điểm hóa tôi thông qua miệng của anh ấy.

Một ngày nọ, tôi cảm thấy không khỏe. Lúc này có một đồng tu khác nói với tôi bằng những lời lẽ hết sức hà khắc, tôi cảm thấy như có một vũ khí rất sắc bén đâm xuyên qua khiến thân thể tôi rất đau đớn. Tôi rất mẫn cảm, mặc dù không nhìn thấy không gian khác, nhưng tôi có thể cảm nhận được, thế là tôi ngã xuống.

Tôi đã hoàn thành ca đêm vào ngày hôm đó và nghỉ ngơi vào ngày hôm sau. Tôi đã nằm suốt hai mươi bốn giờ, trạng thái bề mặt là cảm mạo phát sốt, cũng không đứng dậy nổi để luyện công, và kéo dài như thế hơn một tuần. Tôi không có xin nghỉ phép nhưng vì bị yêu cầu phải nghỉ ngơi, nên thật sự đã suy sụp. Đồng thời vào lúc này, tôi phát hiện ra một sự thù hận rất mạnh mẽ đang phát xuất ra ác niệm trong tư tưởng của tôi. Tôi cảm thấy hận khi nghĩ về những người đã từng làm tổn thương mình. Nhưng ngay cả cảnh sát tà ác tôi cũng không hận, vậy cớ sao lại hận đồng tu… Đồng tu đều là đệ tử của Sư phụ kia mà, nếu tôi làm tổn thương đồng tu, thì chẳng phải có lỗi là gì? Tôi cảm thấy kỳ lạ khó hiểu. Tôi nhớ lại, một lần nọ, có một đồng tu muốn làm tan chảy sự lạnh nhạt của tôi bằng cách quan tâm đến tôi một chút, vậy mà tôi đã phát cáu với anh ấy. Lúc ấy trong não tôi có một sinh mệnh nói một câu: “Sao anh dám tiếp cận tôi?!” Khi đó tôi đã bị sốc với ý nghĩ thoáng qua này, tuy biết rằng sinh mệnh này không phải là tôi, nhưng tôi cứ bị nó kiểm soát và không thể thay đổi.

Tôi nhớ lại một bài viết trên Minh Huệ Net có tiêu đề “Tiếng than khóc của Bất chân”. Một đồng tu nọ có biểu hiện bề mặt không chân, người khác chỉ ra cho anh ấy nhưng anh vẫn coi như mọi việc đều suôn sẻ, bề ngoài còn tỏ ra vui vẻ và giao tiếp thân thiện, nên những người khác cho rằng anh ấy tu tốt. Có một đồng tu khai mở thiên mục, nhìn thấy trong một cảnh giới có một vị Thần vĩ đại tên là “Bất Chân”. Bởi vì đồng tu đó không tu tới được nơi của anh ấy, nên anh ấy không thể thay đổi, không thể đồng hóa, cuối cùng vị Thần ấy thương tâm mà rơi lệ, do anh ấy tu luyện không theo kịp chủ thể nên rốt cuộc đồng tu đó đã qua đời, khiến cho những sinh mệnh bên trên của anh ấy cũng giải thể theo mà không được đắc cứu.

Bài viết này đã khiến tôi hết sức cảm động, đôi khi tôi cũng đọc lại. Hôm nay tôi xem lại một lần nữa, tôi cảm thấy sinh mệnh chỉ thay đổi khi chúng ta ý thức được nó, nếu không ý thức được thì không bao giờ có thể thay đổi, và trạng thái bề mặt của bất kỳ đồng tu nào cũng đối ứng với phía bên trên. Tôi thở dài vì mình vẫn còn nhiều vấn đề mà bản thân chưa nhận ra được.

Tôi bắt đầu tu bỏ nó, và không muốn vật chất này, tôi nhận ra trong cuốn “Mục đích cuối cùng của Chủ nghĩa Cộng sản” nói đến việc tà linh khiến người ta tràn đầy vật chất hận, nó là gốc rễ của mọi thứ, nó phải bị giải thể trong cơ thể tôi. Tôi bắt đầu nghe “Ma quỷ đang thống trị thế giới của chúng ta” và hiểu ra rất nhiều điều mà trước đây nghe không lọt tai, cũng không muốn nói đến. Tôi bắt đầu thực tu bản thân, chỉ cần tôi nhận ra, tôi sẽ loại bỏ nó, bất kể vấn đề ấy lớn hay nhỏ. Một hôm, tôi có nhận xét về một đồng tu, khi anh ấy đi về phía tôi, trong tâm tôi nghĩ, sao anh ta không thể tu một cách vững chắc nhỉ, mỗi ngày biểu hiện qua loa trên bề mặt, còn không thể khom lưng nhặt đồ dưới đất lên? Tôi vừa động niệm thì lập tức nhận ra ngay, lại nhìn vào người khác rồi, thế là tôi nhanh chóng quay lại tu bản thân.

Sư phụ giảng:

“Họ làm thế nào đưa những gì mà họ thấy ở đối phương, xoay trở lại nhìn bản thân họ vậy là tốt rồi.” (Đối thoại với Thời gian, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Sau đó, tôi nhớ lại khi mới đến nhà xuất bản làm việc, tôi đã dọn dẹp vệ sinh, và nghĩ cách để giữ sạch sẽ hai cái máy chủ vì nó là huyết mạch của nhà máy in chúng tôi, sao mình không quét dọn bây giờ nhỉ, nhưng công việc đang bận rộn? Mức độ khó khăn lại lớn? Đây là một phương diện, hơn nữa, tôi cũng mệt mỏi chồng chất và không biết phải làm thế nào, chưa kể có những tư tưởng chán nản cũng bắt đầu chiếm lĩnh tâm trí tôi.

Sư phụ giảng:

“Bất xuất hồng vi bất bãi hưu”

Dịch nghĩa:

“Sẽ không ngừng nghỉ cho tới khi vượt khỏi hồng quan vi quan.” (Nan, Hồng Ngâm II)

Vì vậy, tôi đứng dậy dù cơ thể vẫn còn rất đau, nhưng tôi đi tìm một cái khăn và bắt đầu lau sạch dầu mỡ trên máy chủ. Lúc này, tất cả sự khó chịu trong cơ thể tôi đột nhiên tan biến, tôi cảm thấy một cảm giác thiêng liêng, và những sinh mệnh ở các không gian khác đều đang chăm chú nhìn tôi. Cơn đau kéo dài hơn một tuần đã chấm dứt ở đây, đồng thời vật chất hận thù cũng theo đó mà tan biến.

Tôi học Pháp trở lại và thấy được nội hàm của Pháp, điều ấy chỉ đạo tôi tu luyện tiến thêm một bước nữa.

Hoàn cảnh xung quanh tôi cũng thay đổi hoàn toàn, tôi cũng không thấy người quản lý nổi nóng nữa, và anh ấy nói chuyện cũng mềm mỏng hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/1/找到根本的执着-385760.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/25/179046.html

Đăng ngày 22-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share