Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-03-2019] Văn hóa đảng đều tồn tại ít hay nhiều trong mỗi con người ở Trung Quốc Đại Lục, đặc biệt là ở giai cấp lãnh đạo lại càng nổi cộm. Tư tưởng của con người bị văn hoá đảng nhồi nhét trường kỳ, ngấm ngầm ăn sâu vào tiềm thức mà coi đó là chuyện bình thường một cách vô thức. Trước đây, tôi phụ trách công tác đảng vụ trong đơn vị, và là một người bị nhiễm văn hóa đảng khá nghiêm trọng. Tôi tu luyện hơn 20 năm nay, vì tôi không nhận thức được tính nguy hại của văn hóa đảng nên tôi không chú trọng tu bỏ nó. Năm ngoái, qua một số việc động chạm tới tâm linh, tôi mới bừng tỉnh, và phát giác được trở ngại nghiêm trọng của văn hóa đảng trên con đường tu luyện của tôi. Nó không chỉ ngăn cản tôi đề cao, mà còn ảnh hưởng đến sự phối hợp chỉnh thể trong công tác Đại Pháp và sự hòa thuận trong gia đình.

Dưới đây tôi sẽ viết ra và chia sẻ những trải nghiệm về quá trình tu bỏ thói quen văn hóa đảng của mình, những chỗ không thoả đáng, mong đồng tu chỉ ra và sửa giúp.

1. Tu bỏ văn hóa đảng trong khi giúp đỡ đồng tu

Mùa xuân năm ngoái, tôi được biết đồng tu A và đồng tu B trong một ngôi làng nọ có mâu thuẫn rất lớn. Họ đã không nói chuyện với nhau trong một vài năm, các đồng tu xung quanh khuyên giải thế nào cũng vô ích, vì vậy mọi người cảm thấy rất sốt ruột thay cho họ. Thế là, tôi bèn chủ động phối hợp cùng một số đồng tu đến hỗ trợ hoà giải. Đầu tiên chúng tôi tìm đến đồng tu A để nghe cô kể lại ngọn ngành đầu đuôi câu chuyện. Khi cô vừa bắt đầu nói liền tức giận, nổi trận lôi đình, nói rằng B ích kỷ, tham lam, ức hiếp cô, chuyên trục lợi của cô v.v. Cô càng nói càng sôi giận, càng kích động, còn nói B là người xấu, còn chẳng bằng cả một người thường. Tôi không thể nghe tiếp nữa, nên ngắt lời cô và nói: “Cô ấy cũng là đồng tu mà! Sao chị có thể nói như thế? Lẽ nào chị không có vấn đề ư? Khi xảy ra vấn đề phải hướng nội tìm chứ!” Cô ấy không phục và nói: “Tôi không có vấn đề, tôi mới là người bị bắt nạt, cô ấy làm chuyện xấu phải bị báo ứng! Tôi đang chờ xem cô ấy bị báo ứng!”

Khi nghe điều này, tôi đã bị sốc, tôi nói với cô ấy bằng giọng hơi nghiêm khắc một chút: “Sao chị có thể bất thiện như vậy? Còn mong đồng tu bị báo ứng? Khi đồng tu có vấn đề chị nên chỉ ra cho cô ấy một cách tử tế chứ không thể đẩy cô ấy ra. Chị làm như vậy là hướng ngoại, không tu bản thân, điều này rất nguy hiểm. Chị hãy nhanh chóng nhìn lại bản thân mình xem. Đây không phải là trạng thái của người tu luyện!” Đồng tu A dường như không nghe thấy những lời tôi nói, mà tiếp tục rằng: “Đồng tu B muốn hòa giải với tôi, nhưng tôi vẫn không nhẫn nhịn được, cũng không muốn qua lại với cô ấy nữa, sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ấy.”

Từ những lời của đồng tu A, các đồng tu trong buổi chia sẻ đều nhìn ra chấp trước mạnh mẽ không để người khác nói của cô ấy. Đây có thể là phương diện chủ yếu trong mâu thuẫn giữa họ với nhau. Thế là, mọi người mỗi người một câu, muốn chia sẻ với cô ấy dựa trên Pháp. Khi cô ấy thấy mọi người đều không nói tốt cho cô ấy, không thuận theo những lời của cô, cô đã không kiểm soát được cảm xúc của mình mà nổi giận lôi đình, rồi nhanh chóng rời đi, khiến cho buổi chia sẻ gián đoạn, tan đàn xẻ nghé. Lúc này, chúng tôi nhận thấy chúng tôi có tâm nóng vội khiến đồng tu không thể tiếp nhận. Một đồng tu thẳng thắn chỉ ra cho tôi rằng, tôi nói chuyện thái độ cứng nhắc, giọng điệu thiếu thiện, có nhân tố oán trách chỉ trích trong đó, nên động chạm đến mặt ác của đồng tu.

Buổi tối sau khi trở về nhà, tôi cảm thấy chán nản, có đôi chút ủy khuất, cảm thấy lòng tốt của mình không được báo đáp, cũng tự trách bản thân càng giúp càng rối. Tôi tự hỏi mình: “Vì sao có thể như thế này nhỉ? Căn nguyên trong thái độ không thiện của mình là ở đâu?” Tôi nằm trên giường nghiêm túc suy ngẫm lại mọi chuyện. Tôi đã nhìn thấy rõ ràng vấn đề của bản thân: Trong quá trình làm việc ở đơn vị, tác phong lãnh đạo của ác đảng luôn tồn tại trong tôi. Lúc đó, tôi phê bình chỉ trích người khác như cơm bữa. Người đặt định ra hệ thống khen thưởng và trừng phạt của công ty là tôi, người chấp hành cũng là tôi, chỉ cần ai đó vi phạm các quy định tôi phạt thẳng tay. Vì điều này mà tôi đã từng đắc tội với một vài người. Một số người tốt bụng đã nói với tôi rằng: “Chị là một người tốt, chỉ là quá nghiêm túc, đắc tội với những người đó để làm gì?” Lúc đó, tôi phụ trách công tác đảng vụ trong đơn vị, chấp hành phương châm chính sách của tà đảng, phương thức quản lý là một bộ văn hóa tà đảng cưỡng chế ép buộc và đấu tranh. Những thói quen xấu này mang vào trong Đại Pháp thì chẳng thể thông thuận, đó là điều mà các đệ tử Đại Pháp phải trừ bỏ.

Sư phụ giảng:

“Tôi vẫn thường giảng rằng một người nếu hoàn toàn muốn tốt cho người khác, chứ không có bất kể chút nào mục đích hoặc nhận thức của mình, thì lời nói ra sẽ khiến người nghe rơi lệ. Tôi không chỉ là dạy chư vị Đại Pháp, tác phong của tôi cũng là để lưu lại cho chư vị, ngữ khí, thiện tâm trong công tác, thêm vào đó là đạo lý có thể cải biến nhân tâm, chứ mệnh lệnh vĩnh viễn không thể!” (Thanh tỉnh, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Đối chiếu với Pháp của Sư phụ, tôi rất hổ thẹn, tôi chỉ muốn thay đổi người khác, chứ không muốn thay đổi bản thân mình. Đồng tu như một chiếc gương soi, những vấn đề phản ánh ra ở cô ấy là nhắm vào tôi. Trong con người tôi cũng tồn tại những nhân tố như: Tự thấy mình thanh cao, ép buộc, tranh đấu, báo thù v.v. Tôi chỉ muốn bản thân thoải mái vui vẻ, mà không nghĩ gì đến cảm nhận và khả năng tiếp thụ của người khác. Điều này chẳng phải đã đi ngược lại với tinh thần của Đại Pháp ư? Tôi hiểu rõ rằng nếu không loại bỏ văn hóa đảng sẽ không thể tu xuất được tâm từ bi, tôi nhất định phải tu bỏ văn hóa đảng trong bản thân mình.

Những biểu hiện ma tính của đồng tu A cũng khiến tôi tìm ra được các biểu hiện không tốt của bản thân mình. Vài năm trước, tôi từng vui vẻ khi thấy người tố cáo tôi với cảnh sát gặp ác báo. Hôm nay khi nhìn thấy đồng tu A muốn đồng tu B bị quả báo, khiến tôi cảm thấy tội lỗi với người đã tố cáo mình. Sở dĩ cô ấy phạm tội với Đại Pháp, là vì tôi không giảng chân tướng cho cô ấy, nên không cứu được cô ấy. Mặc dù tôi cũng từng giảng chân tướng vài lần cho hai vợ chồng cô, nhưng vì bản thân tôi tu luyện không tốt, tầng thứ không cao, nên không thể thật sự cứu được cô ấy. Nếu cô ấy minh bạch chân tướng, sẽ không thể xảy ra việc gia đình cô ấy bị ác báo, còn gia đình tôi thì gặp bi kịch bị bức hại.

Khi nghĩ đến những điều này, trong tâm tôi cảm thấy thật đáng thương. Tôi cố gắng bù đắp cho những hối tiếc trong tâm: Tôi giảng tỉ mỉ cho cô ấy về pháp lý thiện ác hữu báo, giúp đỡ và quan tâm nhiều hơn đến cuộc sống hàng ngày của cô ấy, giúp cô ấy làm một số công việc mà cô ấy không thể làm. Cô ấy biết rằng bản thân đã làm những việc đáng xấu hổ, có lỗi với chúng tôi, còn lo sợ tôi báo thù nên trước mặt tôi không được tự nhiên. Bây giờ, cô ấy đã thực sự thay đổi, và sẽ không bao giờ làm những việc tổn đức ấy nữa.

2. Trừ bỏ văn hóa đảng trong khi giải cứu đồng tu

Vào tháng Năm năm ngoái, một đồng tu trong thành phố chúng tôi đã bị bắt cóc đến một trại tạm giam ở nơi khác. Chúng tôi đã đi tìm người nhà của đồng tu đó và hy vọng anh ấy có thể phối hợp với các đệ tử Đại Pháp yêu cầu thả người. Nhưng dù chúng tôi có thuyết phục thế nào, anh ấy cũng không đồng ý để đệ tử Đại Pháp tham dự vào chuyện này, mà tránh né chúng tôi, tự mình lén lút đi cửa sau, tặng quà, nhờ vả các mối quan hệ, gây khó khăn nhất định cho việc giải cứu đồng tu. Thời gian trôi qua từng ngày và công tác giải cứu không có mấy tiến triển.

Về sau, một đồng tu tham gia giải cứu, đã phát động hoạt động thu thập chữ ký trong các đệ tử Đại Pháp. Sau khi tất cả các đơn thỉnh nguyện được tập hợp lại, chúng tôi phát hiện ra trong đó có một vài trang chữ ký đều cùng một nét bút, không khó để nhận ra rằng một người đã ký thay nhiều người. Sau khi kiểm tra lại, chúng tôi mới phát hiện ra rằng một số người căn bản không biết tới việc này cũng được ký tên lên đó. Danh sách chữ ký không trung thực này quả là cách xa và trái với nguyên tắc của Đại Pháp.

Khi vài đồng tu tham gia công tác giải cứu ngồi lại chia sẻ cùng nhau, tôi đã nghiêm túc nêu ra vấn đề này, phân tích mối quan hệ lợi hại của nó với các đồng tu, và biểu lộ thái độ rõ ràng rằng hạng mục ký tên thỉnh nguyện này phải dừng lại ngay lập tức. Lời tôi nói đã gây ra sự bất mãn mạnh mẽ với đồng tu đề xuất thu thập chữ ký ngay trong buổi chia sẻ. Mỗi người đều cố chấp vào ý kiến cá nhân nên cuối cùng cũng không đạt được sự đồng thuận.

Sau khi trở về nhà, tâm phiền ý loạn, ăn không ngon, ngủ không yên, tôi nghiêm túc xem xét lại bản thân: “Vì sao mình lại làm mọi chuyện trở nên bung bét như thế này?” Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là văn hóa đảng trong người tôi đang tác oai, tác quái. Phương pháp làm việc đơn giản, chia sẻ theo kiểu phê bình và bài xích, phương thức nêu ra vấn đề máy móc rập khuôn, trong đó có thứ nào không giống với văn hóa đảng? Không chỉ khiến việc bất thành, ngược lại còn gây tổn thương tới sự tích cực của các đồng tu tham gia giải cứu, sự nhiệt tình của đồng tu lại bị tôi dội cho một gáo nước lạnh, từ nay về sau làm sao có thể phối hợp với nhau nữa đây!

Trong tâm cảm thấy rất buồn, có lẽ đồng tu còn buồn hơn. Tôi quyết định loại bỏ đi tâm sỹ diện, đích thân đến nhà đồng tu xin thứ lỗi.

Hai ngày sau, tôi đến nhà của đồng tu, cô ấy vừa mở cửa, tôi chân thành nói với cô ấy: “Tôi đến đây để nhận lỗi, xin lỗi chị, văn hóa đảng trong con người tôi quá nặng đã làm tổn thương chị.” Đồng tu cũng mỉm cười và nói: “Tôi ở nhà cũng rất khó chịu, tôi hướng nội tìm trong hai ngày hai đêm vừa qua, tôi thấy mình là người quá mạnh mẽ và tôi không muốn bị mọi người nhắc nhở.” Tôi nói: “Chị đừng giận nhé.” Cô ấy nhanh chóng nói: “Đâu có gì mà giận, cảm ơn chị còn không kịp ý chứ! Tính cách của chúng ta trái ngược nhau, nếu chúng ta thường xuyên va chạm mới có thể đề cao nhanh hơn.”

Như vậy, nhờ sự dẫn dắt của pháp lý hướng nội tìm, mâu thuẫn giữa hai chúng tôi nhanh chóng được hóa giải, tâm tính cũng đề cao lên. Tôi cảm thấy trong tâm mình một cánh cửa đã mở ra, cả thân lẫn tâm chưa bao giờ vui vẻ nhẹ nhàng đến thế, dường như một lớp vỏ cứng đã bị phá bỏ vậy. Tôi thầm cảm tạ Sư phụ. Sư phụ từ bi vĩ đại đã kết hợp hai con người với tâm tính khác nhau như chúng tôi lại với nhau. Vì sự phối hợp chỉnh thể của chúng tôi đạt được nhận thức chung, vốn người nhà đồng tu ban đầu cũng được biết rằng đồng tu bị kết án sẽ sớm trở về nhà an toàn.

3. Tu bỏ văn hóa đảng trong gia đình

Qua nhiều lần va chạm với đồng tu, tôi nhận ra độc tố văn hóa đảng tồn tại trong mình. Tôi cũng ý thức được tầm quan trọng và cấp bách của việc loại bỏ văn hóa đảng càng sớm càng tốt.

Tôi hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ từ chồng tôi (cũng là đồng tu) nên tôi chân thành hỏi anh ấy: “Những ngày gần đây, vì văn hóa đảng mà em gặp phải mâu thuẫn ở khắp nơi. Em thực sự nhận thức được sự nguy hại của nó và thật sự muốn nhanh chóng loại bỏ nó. Anh thấy phải chăng ở nhà em cũng biểu hiện ra văn hóa đảng?”

Anh ấy bình thản nói: “Cũng không ít! Cứ như em, thì sống làm sao? Tu luyện thì chẳng làm gì nữa, chẳng có chút nữ tính gì cả! Đã bao giờ em quét sàn, dọn vệ sinh, giặt quần áo chưa? Lúc đi làm thì em bận công việc, có việc gì không đến tay anh? Sau này nghỉ hưu rồi vẫn là anh làm! Cơm cũng chẳng biết nấu, chỉ giỏi giở trò, xào rau chẳng có mùi vị gì, như nấu cho lợn vậy. Anh thật sống oan uổng quá! Lấy được một người vợ vô dụng như em. Nhìn nhà người ta, ai nấy đều béo tròn trùng trục, nhà mình thì chẳng có nổi chút da chút thịt.”

Cuối cùng, anh bất lực thở dài. Lúc đó, khi tôi nghe anh ấy nói những lời này, tôi còn không phục nên biện giải cho bản thân rằng: “Người tu luyện ăn gì lấp đầy bao tử cho no là được, anh vẫn chấp trước vào ăn uống đến thế! Anh kén ăn quá, anh cũng biết hưởng thụ đấy nhỉ. Tiền thì không nỡ chi, không có bột sao gột nên hồ.” Anh ấy thấy tôi không tiếp thu ý kiến nên cũng không nói gì nữa.

Sau đó tôi tĩnh tâm nhớ lại hành vi của mình ở nhà, mới cảm thấy những gì anh ấy nói đều là sự thật. Đúng là tôi không làm việc nhà, đôi khi nhàn rỗi tôi cũng không muốn động tay quét dọn nhà cửa. Đồ đạc để lung tung khắp nơi, đều là anh ấy phải thu dọn. Sáng sớm thức dậy, tôi muốn học thuộc một đoạn Pháp, anh ấy sẽ quét nhà sạch sẽ. Quần áo của anh ấy đều do anh tự giặt (lâu ngày thành quen).

Tôi nấu cơm qua quýt cho xong, không quan tâm xem liệu cơm có ngon hay không, nuốt không trôi thì ăn dưa muối. Anh ấy thật sự đã trở thành người nội trợ trong nhà. Từ góc độ của anh mà xét quả thực quá ấm ức.

Khi nghĩ đến những điều này, tôi bất giác tự hỏi mình: Vì sao mình lại như vậy? Vẫn là văn hóa đảng. Kể từ khi tôi kết hôn, trong tư tưởng của tôi thường xuất hiện những khẩu hiệu của văn hóa đảng như “Phụ nữ vùng lên để được giải phóng”, “Nam nữ như nhau, phụ nữ làm chủ nửa vùng trời”, “Việc đàn ông có thể làm, phụ nữ cũng làm được”. Trong khi cạnh tranh hiếu thắng giữa người với người, tôi luôn muốn trở thành một phụ nữ mạnh mẽ và nổi bật hơn người. Tôi coi đàn ông là vai phụ, lúc nào cũng muốn áp chế đàn ông và lật đổ văn hóa truyền thống. Vậy nên, trong gia đình, tôi coi nhẹ trách nhiệm và bổn phận mà một người phụ nữ nên tận lực. Hành vi của tôi trong gia đình, chính là hành vi biến dị, ngược lại với văn hóa truyền thống, phù hợp xu thế “âm dương đảo chiều” thời nay. Ngay cả con dâu cũng coi thường tôi, oán trách tôi không biết quan tâm chăm sóc bố chồng.

Nhờ học Pháp nhiều hơn, hiện giờ nhận thức của tôi đã được đề cao lên, quan niệm cũng thay đổi, tôi bắt đầu học cách làm việc nhà. Tôi và chồng cùng là đồng tu, khi làm điều gì tôi nên suy nghĩ nhiều hơn cho anh ấy, cũng để cho anh ấy có thêm thời gian học Pháp. Vì trình độ văn hóa của anh thấp, nên anh ấy học Pháp chậm hơn và không theo kịp tôi. Do đó, anh thường cảm thấy chán nản và tự ti, điều này cũng liên quan đến việc tôi thiếu quan tâm, giúp đỡ anh ấy. Thông thường, tôi chỉ lo tranh thủ thời gian học Pháp một mình và để anh ấy làm hầu hết các công việc vặt trong nhà, chiếm dụng rất nhiều thời gian học Pháp của anh ấy. Nhưng tôi lại nhìn như không thấy. Tôi thực sự quá ích kỷ, tôi cảm thấy rất có lỗi với chồng, cũng rất hối hận.

Sau khi nghiêm túc hướng nội tìm, tôi đã tìm thấy nhiều tâm chấp trước vẫn còn tồn tại trong bản thân, mà tất cả đều bắt nguồn từ thứ văn hóa đảng hủy hoại con người. Tôi nhất định sẽ tu bỏ nó, dùng tâm thái khiêm tốn đối đãi với tất cả, thật sự dĩ Pháp vi Sư, thực sự trở thành một đệ tử Đại Pháp đạt tiêu chuẩn.

Cảm ơn Sư phụ dạy bảo!

Cảm ơn các bạn đồng tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/28/384425.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/10/178816.html

Đăng ngày 22-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share