Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 10-9-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ khi còn nhỏ, nhưng tôi đã không trân quý cơ hội này, thậm chí có một thời gian đã ngừng tu luyện.

Cuộc sống sinh hoạt và tu luyện của tôi bị ảnh hưởng nghiêm trọng sau khi tôi bắt đầu có điện thoại di động và máy tính, tôi bị nghiện Internet. Tôi đã dành hàng tiếng đồng hồ chơi các trò chơi, đọc tiểu thuyết, xem phim, xem chương trình truyền hình và giải trí, cũng như vào QQ, WeChat và Weibo (những mạng xã hội phổ biến). Tôi đã chìm đắm trong đó.

Hằng ngày, tất cả những gì tôi nghĩ tới là ăn gì mặc gì. Tôi không làm việc nhà và tăng cân rất nhanh. Càng tăng cân, tôi càng muốn ăn nhiều hơn. Sau khi ăn no hết cỡ, tôi chẳng làm gì ngoài việc nằm trên giường và chơi điện thoại.

Tình hình chuyển từ xấu sang tồi tệ. Tuy nhiên, Sư phụ từ bi đã không từ bỏ tôi, và tôi thường có những giấc mơ với những điểm hoá.

Mẹ tôi là một đệ tử Đại Pháp và bà tìm mọi cách thuyết phục tôi quay lại học Pháp. Đôi khi bà thậm chí còn mắng tôi. Tôi đã hứa với bà và hứa với Sư phụ rằng tôi sẽ quay lại tu Đại Pháp và bắt đầu lại từ đầu thay vì tiếp tục trượt dốc như thế này. Nhưng tôi chưa bao giờ biến lời hứa của mình thành hành động. Tôi sẽ giả vờ bận rộn khi đến giờ phát chính niệm, và tôi sẽ tìm kiếm lý do để không phải luyện các bài công pháp và học Pháp.

Nhiều năm trôi qua và tôi chỉ đọc một vài cuốn sách của Sư phụ. Tôi ngủ gật khi phát chính niệm. Tôi không thể ngồi song bàn trong một tiếng.

Thời gian trôi qua, cà thân và tâm của tôi dần dần lụn bại. May mắn thay, với sự bảo hộ của Sư phụ, những thiển ngộ của tôi về Pháp lý vẫn giúp tôi bảo trì được bản tính thiện lương. Trong xã hội tôi vẫn là một người không tham lam hay chiếm đoạt gì của ai. Nhưng tôi thường bị tâm tật đố, tâm tranh đấu và truy cầu lợi ích dày vò khảo nghiệm. Thân thể cũng ngày càng xuất hiện nhiều vấn đề nghiêm trọng. Nửa đêm, tôi thường bị đánh thức bởi cơn đau cột sống và mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt tôi cũng đau đớn vô cùng.

Tôi phải nằm ở một tư thế kỳ cục để bớt đau. Tôi kiệt sức do mất máu, và thời gian kinh nguyệt của tôi kéo dài trong nhiều tuần hoặc đôi khi bị trễ nhiều tuần.

Vào thời điểm đó tôi không tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã sử dụng Tây y, Trung y và các biện pháp khác.

Vào năm 2014, tôi về thăm quê. Lúc đó, vì đau cột sống nên tôi không thể nhấc nổi chân phải của mình. Thấy tình trạng của tôi, mẹ tôi động viên tôi tiếp tục tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vì vậy, tôi bắt đầu học Pháp và luyện công cùng bà. Tuy nhiên, tôi vẫn nghiện Internet và không thể tập trung học Pháp, vì vậy tôi đã chọn những bài công Pháp mà mình muốn tập.

Ví dụ, tôi thích đả toạ với một tấm chăn phủ lên người vào những ngày lạnh, nhưng không muốn tập bài công pháp thứ hai. Mặc dù tôi ở trong tình trạng không tinh tấn như vậy, Sư phụ từ bi đã chữa khỏi cột sống của tôi và cơn đau kinh nguyệt của tôi đã dừng lại. Khuôn mặt của tôi cũng đẹp hơn và tôi trông hiền lành hơn.

Tôi không thể tin được những thay đổi mà mình đã trải qua. Các học viên không gặp tôi trong một thời gian cũng rất ấn tượng. Sự chuyển biến của tôi đã diễn ra trong vòng một tháng kể từ khi tôi quay trở lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mặc dù tôi không tinh tấn.

Lúc đó, tôi đã không thể ngộ ra sự từ bi và khổ tâm của Sư phụ, cho rằng trạng thái tu luyện như vậy là ổn rồi, hàng ngày vẫn ôm lấy chiếc điện thoại. Sau đó tôi lại giẫm lên vết xe đổ của mình, chỉ khi gặp “vấn đề” tôi mới nhớ đến Sư phụ, nhớ đến Đại Pháp. Tôi sẽ luyện công và học Pháp vài ngày, sau đó quay lại chơi điện thoại và hoàn toàn quên việc học Pháp. Tôi quên rằng mình là một học viên Đại Pháp và không hề tu luyện mặc dù đôi khi có biểu hiện như đang tu luyện.

Khi công ty yêu cầu tôi sử dụng WeChat để giao tiếp công việc và dùng Internet để mua hàng, tôi đã có một lý do tuyệt vời để dành nhiều thời gian hơn cho điện thoại di động.

Tuy nhiên, một ngày cuối tháng 8 năm 2018, tôi đang ở chỗ làm và kỳ kinh nguyệt của tôi bắt đầu. Tôi nghe thấy tiếng nước rơi xuống đất. Khi tôi nhìn xuống, tôi thấy một vũng máu. Tôi đi vào nhà vệ sinh và quần của tôi đẫm máu. Tôi cũng bắt đầu bị chảy ra những cục máu đông. Vào ngày thứ ba, một đồng tu đến ở cùng tôi. Vào buổi chiều, tôi liên tục vào nhà vệ sinh.

Một số cục máu đông có kích thước to như quả trứng. Lúc đầu tôi nghĩ không có gì đặc biệt, sau nhờ đồng tu nhìn kỹ thì nó giống như miếng thịt thối, đôi khi kèm theo khối u. Mỗi ngày, những thứ này xuất ra càng ngày càng nhiều. Mặc dù tình trạng như vậy, thần sắc của tôi vẫn tốt, không cảm thấy gì. Tôi ngộ ra rằng Sư Phụ đang thanh lý cơ thể của tôi, vì vậy tôi không cảm thấy đau đớn.

Khi những thứ xấu đang được đẩy ra khỏi bụng tôi, cái bụng to và khó coi của tôi co lại. Nó vẫn đang co lại khi tôi đang viết bài chia sẻ này.

Trong thời gian ba ngày khi tôi được tịnh hoá, mẹ tôi không thể ở bên tôi vì bà phải đi làm. Nếu không có người bạn đồng tu của mẹ tôi cùng học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm với tôi, tôi khó mà sống sót.

Lạ thay, tôi thậm chí không muốn cầm điện thoại di động trong thời gian này. Thỉnh thoảng có thứ gì đó thôi thúc tôi kiểm tra điện thoại của mình, tôi đã từ chối bằng chính niệm.

Sau đó, tôi phải sử dụng WeChat để quảng cáo sản phẩm của công ty và mua hàng trực tuyến, vì vậy tôi đã quay lại dùng điện thoại và dành thời gian cho nó. Tôi đã bỏ ra hàng tiếng đồng hồ để so sánh giá cả trước khi quyết định mua hàng. Tôi nhận ra rằng những người bình thường có hàng triệu lý do để chi tiêu cả ngày trên Internet. Tuy nhiên, tôi là một học viên Đại Pháp, và tôi không có lý do gì để làm như vậy. Tôi phải thoát khỏi Internet!

Hết thảy mọi thứ của chúng ta đều do Sư phụ cấp, mọi việc đều do Sư phụ an bài, tại sao chúng ta phải tự đi an bài điều gì nữa?

Mặc dù chúng ta có thể cần phải sử dụng phương tiện truyền thông xã hội như WeChat cho mục đích công việc, các học viên không nên nghiện Internet. Sự lôi cuốn của Internet không thể chạm tới các học viên khi chúng ta duy trì chính niệm, học Pháp nhiều hơn và phát chính niệm.

Trong giấc mơ của tôi, tôi nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp ở nơi công cộng và dán thông tin ở những nơi công cộng mà không hề sợ hãi. Đối mặt với cảnh sát, tôi bình tĩnh và nói chuyện với họ về Đại Pháp.

Tôi thường cảm thấy xấu hổ và ghen tỵ khi tôi thức dậy bởi vì thực tế tôi hoàn toàn khác biệt. Những gì đã qua đều đã qua rồi, và những ngày tháng hoang phí nghiện Internet của tôi đã may mắn chấm dứt, nhờ có Sư phụ đang gánh chịu rất nhiều cho tôi và tịnh hoá cho tôi.

Giờ đây tôi như có một cuộc sống mới và tất cả những gì tôi muốn là làm ba việc trong khi tu tốt bản thân và hoàn thành sứ mệnh của một đệ tử Đại Pháp.

Những ai đang nghiện Internet, hãy thức tỉnh. Nhờ có Sư phụ luôn bảo hộ nên chúng ta mới được yên ổn, đừng coi nhẹ sự nguy hiểm của Internet, vốn bám đầy những thứ tà ác. Nếu bị mê mờ bởi tà ác, làm sao chúng ta có thể bước trên con đường của Thần?


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/10/373609.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/15/172863.html

Đăng ngày 23-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share