Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Mỹ quốc

[MINH HUỆ 9-10-2018] Tôi may mắn bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 5 năm 1999. Năm 2014 tôi rời Trung Quốc đến Mỹ và mở một cửa hàng quần áo ở Flushing, New York vào năm 2016.

Qua việc tương tác với khách hàng và môi trường tu luyện ở nhà, tôi nhận ra rằng một số học viên coi việc hoàn thành trách nhiệm với gia đình hoặc tương tác với người thường là việc lãng phí thời gian và ảnh hưởng đến việc làm ba việc. Họ có khuynh hướng bỏ qua những trách nhiệm nhất định để duy trì trạng thái “tinh tấn” của mình. Nhưng, trên thực thế, cách làm cực đoan để giải quyết các việc này lại rất có thể sẽ khiến người khác sinh ra những hiểu lầm về chúng ta. Trong mắt họ, chúng ta không có “ý thức sống cơ bản” vì chúng ta tu luyện Pháp Luân Công.

Tôi muốn chia sẻ hai ví dụ, một dựa trên sự quan sát các học viên khác của tôi và một về bản thân tôi. Tôi không có ý đổ lỗi cho bất kỳ ai, nhưng tôi hy vọng có thể tận dụng cơ hội này để nhắc nhở các bạn đồng tu về tầm quan trọng của việc không đi sang cực đoan. Dù làm gì hay ở đâu, chúng ta phải luôn cân nhắc tới người khác trước và thực sự là một người tốt.

Những khách hàng cáu giận ở cửa hàng của tôi

Cửa hàng quần áo của tôi không lớn, nhưng nó là một cơ sở rất tốt để giảng chân tướng về Đại Pháp cho các khách hàng.

Thông qua việc giao tiếp với các khách hàng, tôi phát hiện ra rất nhiều hiểu lầm của họ về Đại Pháp bắt nguồn từ ấn tượng xấu của họ đối với các học viên cực đoan.

Một ngày tôi nói chuyện với một khách hàng và đề cập đến môn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy ngay lập tức giận dữ và ngăn tôi lại. Tôi hỏi cô lý do tại sao, và cô ấy bắt đầu phàn nàn về các học viên thuê nhà của cô nhưng không bao giờ dọn dẹp phòng. Cô nói rằng họ chỉ đi ra ngoài để phân phát tờ rơi hoặc học các sách Đại Pháp ở nhà. Cô ấy cũng không thích họ vì họ chỉ nhận phúc lợi mà không chủ động tìm việc trong khi họ vẫn còn khá trẻ và có thể lực. Cô nói rằng cô không thể chịu được họ thêm nữa và đã đuổi họ ra ngoài.

Tôi nói với cô ấy rằng việc chúng ta phát tờ rơi là hoàn toàn tự nguyện, rằng một số học viên có thể làm không tốt ở một số khía cạnh nhưng chúng ta không nên đổ lỗi cho Pháp Luân Đại Pháp vì việc đó. Tôi đưa ra một ví dụ về việc một thầy giáo giỏi có những người học trò không giỏi. Tôi chia sẻ với cô nhiều hơn về tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và chúng tôi đã cố gắng để tuân theo nguyên lý của môn tu luyện trong đời sống hàng ngày như thế nào.

Cô ấy có vẻ hiểu ra và bắt đầu mỉm cười.

Tôi cũng nói với cô ấy rằng tôi đã từng bị giam cầm bảy năm ở Trung Quốc vì không từ bỏ Pháp Luân Công. Câu chuyện của tôi đã khiến cô ấy cảm động và trước khi rời đi, cô đã đồng ý thoái Đảng Cộng sản.

Một vài ngày sau, cô cùng chồng tới cửa hàng của tôi và đề nghị tôi nói lại những gì tôi nói hôm trước với chồng cô.

Kể từ đó, cô thường xuyên tới cửa hàng của tôi và cho tôi xem những bông hoa sen bằng giấy hoặc các tờ rơi mà những học viên khác tặng cô.

Một khách hàng khác thường xuyên lui tới cửa hàng của tôi là một giáo sư đại học. Một ngày, cô tới cửa hàng và bắt đầu khen ngợi tôi vì khiếu thẩm mỹ tốt, tính cách tốt và cách tôi bán hàng khiến cô hài lòng. Tôi coi đây là một cơ hội để đề cập đến chủ đề về Pháp Luân Đại Pháp với cô ấy.

Cô ấy ngay lập tức cảnh báo tôi: “Cô là một học viên Pháp Luân Đại Pháp phải không? Nếu cô lại đề cập đến Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ đi ngay lập tức.”

Tôi hỏi cô lý do và cô đã trả lời: “Tôi thực sự tức giận mỗi khi nghe về Pháp Luân Đại Pháp. Một lần, có một người đã bằng mọi cách đi theo tôi tới một siêu thị và nài nỉ tôi thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi thực sự ghét điều đó. Thật nực cười.”

Khi giải thích tại sao thoái ĐCSTQ lại quan trọng, cô ấy dường như đã hiểu ra. Cô phàn nàn rằng người học viên Pháp Luân Đại Pháp đi theo cô tới siêu thị chưa bao giờ nói với cô ấy lý do tại sao nên thoái Đảng. Tôi đã chỉ ra cho cô ấy rằng, trong khi các học viên chúng ta luôn có thể hành xử tốt hơn, có lẽ cô ấy đã không cho người học viên kia cơ hội giải thích. Cô ấy mỉm cười và nói rằng đúng như vậy.

Có rất nhiều ví dụ khác về các học viên đi sang cực đoan trong tu luyện và đẩy mọi người ra. Một số học viên trở nên lạnh lùng và tách bản thân khỏi các thành viên trong gia đình sau khi họ bước vào tu luyện. Tôi đã gần như ngăn cấm con dâu sang Mỹ thăm tôi, nhưng thật may mắn, con tôi vẫn tới và có thái độ tích cực đối với Đại Pháp.

Con dâu của tôi

Năm ngoái, con trai cả của tôi thông báo cho tôi biết con dâu tôi đang mang bầu lần thứ hai. Con dâu sẽ bay sang Mỹ cùng cháu nội của tôi và sẽ sinh con ở New York.

Ngay sau khi nghe điều này, tôi cảm thấy một loại áp lực không thể giải thích nổi – tâm vị tư của tôi bị khuấy động. Tôi lo lắng họ có thể phá vỡ môi trường tu luyện ổn định của tôi và ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc tôi làm ba việc, do đó tôi muốn tìm một lý do để không cho con dâu tới thăm.

Gần đây, tôi đọc được tin rằng những trẻ em sinh ở Mỹ sẽ không còn được cấp quyền công dân. (Sau đó tôi mới biết “tin” này không đúng.) Tôi nhanh chóng gửi bài báo cho con trai mình. Khi thấy cháu không trả lời, tôi xác nhận xem con trai đã nhận được email hay chưa và hỏi về dự định của con. Cháu nói với tôi rằng cháu không thực sự muốn đứa trẻ mang quốc tịch Mỹ.

Sau đó, con trai nói với tôi lý do thực sự khiến cháu muốn vợ sang Mỹ: Đó sẽ là cơ hội để con dâu tôi tìm hiểu nhiều hơn về Đại Pháp và bước vào tu luyện. Con trai tôi nói rằng con dâu giữ thái độ trung lập đối với Đại Pháp, nhưng vì con trai tôi, cũng là một học viên, đã không tu luyện đủ tinh tấn, nên không thể ảnh hưởng gì tới vợ. Ở cùng tôi một thời gian sẽ là cơ hội tốt đối với con dâu.

Sau khi nghe điều đó, tôi không còn lý do gì để ngăn cản con dâu và cháu trai tới thăm. Tôi chỉ biết thuận theo tự nhiên.

Thêm hai người trong cuộc sống của tôi, công việc của tôi cũng tăng lên. Tôi cảm thấy điều đó cũng ảnh hưởng đến tu luyện của mình. Sau đó tôi nhận ra rằng đó là việc tốt vì nó cho tôi nhiều cơ hội để vứt bỏ các tâm chấp trước của mình.

Điều thậm chí còn tuyệt vời hơn đó là, chưa đến sáu tháng sau khi đến đây, con dâu và cháu trai của tôi đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Nếu tôi không cho con dâu tới Mỹ quốc, có lẽ tôi đã thực sự ngăn cản con bước vào tu luyện.

Có một vài điều bất ngờ xảy đến đã thay đổi suy nghĩ của con dâu tôi và con bé bắt đầu ngưỡng mộ Đại Pháp.

Ví dụ, một ngày sau khi con dâu đến, tôi đưa cho con cuốn Cửu Bình. Con tôi bắt đầu nhận định ĐCSTQ xấu xa như thế nào thậm chí trước cả khi đọc xong cuốn sách.

Một ngày khi tôi tới Liên Hợp Quốc giảng chân tướng, tôi đưa con dâu và cháu trai đi cùng. Một vài khách du lịch Trung Quốc đã mắng nhiếc tôi khi tôi cố gắng nói chuyện với họ. Họ gọi tôi là kẻ phản bội và nói những điều không tốt.

Cháu trai của tôi tặng cho một đứa bé khác tờ rời, và cậu bé vui vẻ nhận. Cha mẹ của cậu bé chộp lấy tờ rơi ấy, ném xuống đất và cảnh báo con trai một cách giận dữ: “Đừng có lại gần những đứa trẻ có liên quan đến Pháp Luân Đại Pháp.”

Cháu trai bé nhỏ của tôi đã sợ hãi và khóc. Tôi nhẹ nhàng nói với cháu: “Được rồi, họ không nhận tờ rơi cũng không sao. Cháu hãy nhặt nó lên và đưa cho ai cần nó.”

Con dâu tôi đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Và con cũng nhìn thấy các khách du lịch chửi mắng những học viên khác. Các học viên không hề giận dữ và vẫn giữ thái độ thân thiện. Con dâu tôi đã khóc khi nói với tôi rằng cách hành xử cao thượng của các học viên đã khiến cháu xúc động như thế nào. Khi chúng tôi về nhà, cháu hỏi mượn tôi một cuốn sách Chuyển Pháp Luân.

Cháu cũng hiếu kỳ về Shen Yun. Ở Trung Quốc, các phương tiện truyền thông nhà nước đưa tin rằng không ai muốn tới xem chương trình này hoặc mọi người được trả tiền để tới xem. Tuy nhiên, khi con dâu tôi tới xem biểu diễn Shen Yun đã chứng kiến vé được bán hết hoàn toàn và khán giả phần lớn là người phương Tây. Những trang phục và phông nền tuyệt đẹp đã khiến cháu kinh ngạc.

Sau đó, con dâu tôi hiểu rằng những điều nghe được ở Trung Quốc đều là tin đồn và lừa dối. Cháu cũng xin tôi hướng dẫn năm bài công pháp và bình phục khá nhanh sau khi sinh nở.

Một ngày, con dâu nói với tôi: “Con thực sự không thể chịu được khi rời xa mẹ. Mẹ quá tốt với con, thậm chí tốt hơn cả mẹ ruột của con ở một vài phương diện. Con không phải là người biết điều và đôi khi nóng tính, nhưng mẹ chưa bao giờ giận dữ với con, thậm chí ngay cả khi mẹ con mình xảy ra mâu thuẫn. Trong các bạn bè của con, không ai có người mẹ chồng nào tốt hơn mẹ.”

Tôi nói với cháu: “Mẹ chưa đủ tốt và vẫn còn cách xa những yêu cầu của Đại Pháp. Nhưng mẹ hy vọng có thể càng ngày càng tốt hơn.”

Một thời gian ngắn sau cuộc nói chuyện đó, con dâu tôi quay trở về Trung Quốc. Sau khi về nhà, cháu bắt đầu nói với gia đình và bạn bè của cháu về Đại Pháp. Nhiều người trong số họ thậm chí đã thử đọc các sách Đại Pháp và một số nhờ tôi gửi sách cho họ qua email. Con trai tôi, trước đó không tinh tấn trong tu luyện, đã trở nên tinh tấn hơn nhờ sự ảnh hưởng của vợ.

Tôi thực sự hạnh phúc bởi nếu tôi không vứt bỏ được những chấp trước vị tư của mình, việc tốt đẹp này đã không xảy ra.

Hy vọng những chia sẻ của tôi trên đây có chỗ hữu ích cho các đồng tu; nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/9/375525.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/12/6/173522.html

Đăng ngày 21-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share