Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Thụy Điển
[MINH HUỆ 28-10-2018] Tôi từ Trung Quốc nhập cư tới Thụy Điển đã hơn 2 năm. Bởi vì không có hạng mục giảng chân tướng Đại Pháp khác trong khu vực của mình, tôi gọi điện thoại cho nhân viên của Bộ công an Trung Quốc.
Tôi đã đề cao tâm tính của mình thông qua việc gọi điện thoại này. Tôi đã buông bỏ được nhiều ý niệm xấu và các chấp trước và nhận thấy tâm tính của mình đề cao và tu luyện của mình thăng hoa.
Khi tôi mới bắt đầu gọi điện thoại, tôi đã rất giận dữ khi bị nguyền rủa và bắt đầu tranh cãi. Tôi sẽ lo lắng khi cuộc gọi của mình không thể kết nối hoặc tôi bị gác máy. Tôi chán nản khi nghe thấy những điều khó chịu trên điện thoại.
Lúc đó, tôi hiếm khi nghĩ về lý do tại sao những người tôi gọi điện lại chửi rủa tôi. Tôi chủ yếu nhìn ra bên ngoài và chỉ thỉnh thoảng mới hướng nội.
Theo thời gian, tôi nhận ra rằng thái độ của người khác là sự phản ánh tu luyện của tôi. Giờ đây tôi đã quen với việc hầu như lúc nào cũng hướng nội.
Tôi nắm lấy các cơ hội để hướng nội, loại bỏ các suy nghĩ xấu, chính lại bản thân và đề cao tâm tính của mình. Chỉ cần tôi hướng nội, thái độ của người khác sẽ thay đổi và cuộc gọi điện thoại của tôi sẽ thành công.
Thay đổi thái độ của một sỹ quan cảnh sát
Tôi đã gọi cho một sỹ quan cảnh sát 22 lần. Trong số 22 lần gọi đó, anh ấy đã trả lời tôi 16 lần và chửi tôi 15 lần.
Mỗi lần anh ấy sẽ cúp máy sau khi anh ấy chửi xong.
Sư phụ đã giảng:
“…là một người luyện công, thì cần làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu…” (Bài giảng thứ Tư –Chuyển Pháp Luân)
Tôi nghĩ: “Anh ấy đã thực sự bị Đảng Cộng sản lừa dối mới sử dụng ngôn từ hèn hạ như vậy. Tại sao anh ấy phải chửi rủa như vậy chứ? Anh ấy thực sự đáng thương. Mình là một học viên, mình nên hướng nội.”
Trong khi tôi hướng nội, tôi gọi cho anh ấy, và tôi nhận thấy rằng tôi đang thực sự tranh đấu, rằng tôi không thích bị chỉ trích, rằng tôi chỉ thích nghe những lời tán dương, rằng tôi thiếu kiên nhẫn, v.v… Không chỉ vậy, tôi nhận ra rằng tôi đã không thoát ra khỏi văn hóa Đảng.
Miễn là tôi kết nối được với anh ấy, tôi nói một cách bình tĩnh. Khi tôi gọi lần thứ 16, tôi thực sự không thể tin vào tai mình.
Anh ấy lặng lẽ trả lời và nói: “Chị có nghĩ tôi là một người tốt không? Vậy chị có thể tiếp tục nói và tôi sẽ lắng nghe.”
Trong 12 phút, tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho anh ấy, việc pháp môn đã phổ truyền tới hơn 100 quốc gia trên thế giới như thế nào, về màn lừa đảo “tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn”, những điều xấu xa mà Đảng Cộng sản Trung Quốc đã làm, và về số lượng lớn các học viên đã và đang là nạn nhân của nạn mổ cướp nội tạng.
Anh ấy lặng lẽ lắng nghe và nói: “Tôi hiểu mọi điều chị nói. Chị đang nói cho tôi tất cả những điều này vì lợi ích của tôi.” Cuối cùng, anh ấy đã ghi lại trang web và tài khoản WeChat mà có thể giúp anh vượt qua tường lửa internet và số điện thoại của Tổ chức thế giới điều tra cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp.
Anh ấy nói: “Chị còn nhiều điều muốn nói với tôi không? Chị sẽ gọi cho tôi sau chứ?” và bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Anh thực sự đã chuyển từ thái độ chửi rủa thô tục sang muốn nghe chân tướng.
Sư phụ đã giảng:
“Người mang tư tưởng xấu, khi nghĩ đến những thứ không đúng đắn, gặp tác dụng mạnh mẽ của trường của chư vị, cũng có thể thay đổi tư tưởng của họ, có thể khi ấy họ liền không nghĩ việc xấu nữa. Có thể có người muốn [nhục] mạ người khác, đột nhiên lại thay đổi tư tưởng, không nghĩ đến [nhục] mạ nữa. Chỉ có trường năng lượng của tu luyện chính Pháp mới có tác dụng như vậy. Do đó trong Phật giáo quá khứ có câu rằng: “Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh”, chính là ý nghĩa này.” (Bài giảng thứ Ba – Chuyển Pháp Luân)
Hướng nội
Tôi nhớ rằng tôi đã từng gọi đến một đồn cảnh sát 26 lần. Đầu tiên, một nữ cảnh sát nghe máy. Cô ấy thiếu kiên nhẫn và đe dọa sẽ báo cáo tôi, và cô ấy nhiều lần gác máy cuộc gọi của tôi.
Sau đó, một nam cảnh sát trả lời vài lần và liên tục chửi rủa.
Sư phụ đã giảng:
“…một tâm không động, có thể [ức] chế vạn động.” (Tống khứ chấp trước cuối cùng – Tinh tấn yếu chỉ II)
Tôi tự nhủ mình không được động tâm, và cảnh sát cũng là các nạn nhân bị đầu độc và bị lừa dối.
Do đó để họ có thể nghe tôi nói tốt hơn, tôi chủ động nói chậm rãi và thân mật hơn trong khi tôi hướng nội để xem còn có lậu ở chỗ nào.
Bởi vì thái độ của họ là tấm gương phản chiếu của tôi, tôi biết rằng mình nên hướng nội khi gặp những việc như sự thiếu kiên nhẫn của vị cảnh sát đầu tiên.
Khi tôi nghĩ về việc đó, tôi nhận ra rằng mình đôi khi thiếu kiên nhẫn khi nói chuyện với người thân trong gia đình mình. Thậm chí họ còn chỉ ra điều này cho tôi, nhưng tôi đã không đối đãi với nó nghiêm túc.
Khi người nam cảnh sát chửi tôi, điều đó giúp tôi phát hiện ra tâm tranh đấu và chấp trước vào giữ thể diện và tự trọng của bản thân.
Khi tôi chính lại bản thân, cả hai viên sỹ quan cảnh sát đều thay đổi thái độ của họ và bắt đầu lắng nghe. Nam cảnh sát không còn chửi rủa nữa. Sau khi tôi nói chuyện trong 17 phút, nữ cảnh sát đã chân thành nói: “Tôi chắc chắn sẽ không bức hại Pháp Luân Đại Pháp.”
Một quá trình thực tu
Mỗi cuộc gọi là một quá trình thực tu và là một cơ hội để hướng nội.
Tôi nhớ rằng tôi có hai danh sách mỗi danh sách có tám số điện thoại. Khi tôi gọi cho các số điện thoại trong danh sách thứ nhất, mọi cuộc gọi đều được kết nối. Sáu cuộc gọi đầu tiên trong danh sách thứ hai cũng được kết nối.
Sau đó tôi tính rằng, nếu hai cuộc gọi cuối cũng được kết nối, vậy là đạt tỷ lệ 100%. Tuy nhiên, tôi quay số tới hai số điện thoại cuối cùng hơn 10 lần nhưng không thể kết nối. Tôi nhận ra rằng nó là kết quả của tâm tật đố.
Dường như mục tiêu của tôi đã trở thành tỷ lệ kết nối chứ không phải là nói với mọi người chân tướng về Đại Pháp. Niệm bất chính của tôi đã khiến hai cuộc gọi bị chặn lại.
Sau khi nhận ra điều này, tôi ngay lập tức phát chính niệm hướng tới hai số điện thoại này. Trong khi phát chính niệm, tôi quay số lại và hai số điện thoại này nhanh chóng được kết nối.
Sư phụ đã giảng:
“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ” (Bài giảng thứ Nhất – Chuyển Pháp Luân)
Thực sự không có chuyện nhỏ trong tu luyện, do đó chúng ta phải tu luyện nghiêm túc. Tôi vẫn nhớ hai người đã trả lời điện thoại của tôi nhưng họ nói bằng thổ ngữ địa phương và tôi đã không thể hiểu được, và không có cách nào để chúng tôi giao tiếp với nhau.
Tôi đã nghĩ: “Làm thế nào để mình nói chuyện với họ được đây?” Tôi bình tĩnh lại và hướng nội. Tôi nhận ra rằng tôi đã đang nói quá nhanh và tôi không quan tâm đến cảm nhận của người khác. Sau đó tôi tự hỏi: “Có phải mọi người trong vùng của tôi cũng vậy, họ không thể hiểu những gì tôi nói phải không?”
Tôi cũng tự hỏi bản thân tại sao tôi lại nói quá nhanh. Tôi nhận ra rằng tôi sợ rằng đầu dây bên kia sẽ gác máy và không có cơ hội nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp nữa nếu họ không trả lời điện thoại của tôi.
Đây cũng là tâm sợ hãi, và tốc độ cũng là thể hiện tâm lo lắng. Những tâm chấp trước này phải được loại bỏ.
Khi tôi tìm thấy những chấp trước này, tôi lại gọi điện thoại lần nữa, và lại có ai đó trả lời bằng tiếng địa phương. Khi tôi hỏi anh ấy liệu anh ấy có thể nói tiếng phổ thông hay không, anh ấy ngay lập tức chuyển sang tiếng phổ thống và chúng tôi có thể nói chuyện với nhau! Hướng nội thực sự là pháp bảo.
Trạng thái tu luyện hiện tại
Thể ngộ cá nhân tôi là mọi cuộc gọi đều là khảo nghiệm trạng thái tu luyện hiện tại của tôi. Thái độ của đối phương là tâm gương phản chiếu trạng thái tu luyện của tôi.
Khi gặp vấn đề, tôi hướng nội để tìm ra thiếu sót của bản thân trong tu luyện. Khi tìm ra, tôi lại loại bỏ chúng và chính lại bản thân mình.
Mỗi lần quay số gọi điện thoại là một quá trình tu luyện, một cơ hội đề cao và một lần thăng hoa. Trên thực tế, tôi chỉ quay số điện thoại trên bề mặt.
Cho dù ai đó có trả lời điện thoại hay không và họ lắng nghe trong bao lâu chỉ là bề mặt. Tất cả là do Sư phụ thực hiện. Sư phụ đã cho tôi cơ hội này để đề cao bản thân và gây dựng uy đức.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/28/375204.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/12/4/173496.html
Đăng ngày 21-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.