Bài viết của một học viên Tây phương

[MINH HUỆ 03-12-2018] Tôi sống ở một vùng nông thôn xa xôi và là đệ tử Đại Pháp duy nhất trong vòng bán kính 450km. Tôi muốn chia sẻ câu chuyện này với các bạn đồng tu vì trải nghiệm này đã khích lệ các học viên khác và tôi. Tôi bắt đầu tu luyện vào năm 2010 và chưa bao giờ quá tự tin về thể ngộ của mình về Pháp, nhưng trong suốt sáu tuần mà câu chuyện này được phơi bày, tôi đã có những quyết định chắc chắn. Dù chúng ta ở đâu hay chúng ta là ai, mỗi chúng ta đều có những kỹ năng mà có thể dùng để giảng chân tướng và đánh bại tà ác.

Bắt đầu từ cuốn sách “Bóng ma Chủ nghĩa Cộng sản đang thống trị thế giới chúng ta như thế nào” được đăng trên tờ Thời báo Đại kỷ nguyên. Tôi thực sự phải rất cố gắng mới bắt đầu đọc được cuốn sách đó. Tôi rất miễn cưỡng và tôi đã không nhận ra ngay rằng sự miễn cưỡng đó không phải là tôi. Một học viên ở thành phố đã từ bi khích lệ tôi, và chúng tôi cùng đọc cuốn sách đó trên mạng và hỗ trợ lẫn nhau trong suốt quá trình đọc sách.

Trong khi đọc, tôi cảm thấy có những rào cản vô hình mà mình cần phá bỏ và những vật chất xấu cần phải thanh trừ. Tôi rất bất ngờ rằng mình lại có nhiều suy nghĩ Cộng sản đến thế mà tôi không hề biết, vì tôi là một học viên Tây phương sinh ra ở phương tây vào cuối những năm 60 của thế kỷ trước. Bây giờ tôi hiểu rằng cựu thế lực đã ngăn cản vài học viên đọc những bài báo này vì những bài báo đó đang loại bỏ tầng tầng lớp lớp bóng ma Cộng sản rất hiệu quả. Cựu thế lực đang giữ cho bóng ma Cộng sản tồn tại.

Một vài chương thì khó hơn những chương khác. Tôi cảm thấy chương 12 “Phá hoại nền giáo dục” đặc biệt rất khó. Con trai út của tôi là sinh viên năm hai ở trường đại học UYXZ (không phải tên thật). Gần đây con trai cả của tôi đã bỏ việc và xin nhập học ở trường đại học UYXZ. Chồng tôi được mời làm gia sư cho một lớp học buổi tối ở khuôn viên trường UYXZ ở thị trấn chúng tôi. Đột nhiên toàn bộ gia đình tôi liên quan đến trường đại học UYXZ.

Khi tôi đọc xong chương này thì ngày hôm sau tôi đã bị thu hút bởi một quảng cáo trên Instagram vì tôi nghĩ đó là Shen Yun. Nhưng đó lại là một quảng cáo cho buổi biểu diễn múa hàn lâm Bắc Kinh trong thành phố, do Viện Khổng Tử ở trường UXYZ tổ chức. Cho đến thời điểm đó, tôi không hề biết trường UXYZ có một viện Khổng Tử.

Không có điều gì là ngẫu nhiên cả, vì thế tôi thấy chuỗi những sự việc này giống như điểm hóa của Sư phụ vậy. Ngay khi tôi nhận ra rằng thành phần của cái bóng ma cộng sản này, Viện Khổng Tử, cần phải bị phơi bày thì ngay lập tức tôi gặp phải can nhiễu cả bên trong lẫn bên ngoài.

Hai luồng suy nghĩ đối lập tấn công vào đầu não của tôi. Một bên là luồng tư tưởng quá nghi hoặc bản thân và lo lắng, còn cái kia thì hùng hồn. Sau đó tôi nhận được một cuộc điện thoại báo cho tôi rằng một cậu con trai của tôi phải nhập viện. Tất cả điều này chỉ xảy ra trong vòng hai giờ đồng hồ sau khi tôi nhìn thấy mẩu quảng cáo đó. Cùng lúc đó tôi cảm thấy được đắm mình trong một trường thuần chính gia trì quyết tâm của tôi, và tôi đã bài trừ can nhiễu.

Tôi xuất thân từ một gia đình có nhiều thế hệ là những trí thức, nhưng tôi có lý do để tin rằng Sư phụ đã an bài cuộc đời cho tôi để tôi không đi con đường này. Mặc dù nhiều trí thức tu luyện Đại Pháp, nhưng tôi cảm thấy đây lại là trở ngại cho tôi. Các thành viên trí thức trong gia đình tôi hoặc là theo thuyết bất khả tri hoặc là vô thần, những người đã coi thường các khái niệm tâm linh và cạnh khóe tôi về việc tu luyện Đại Pháp.

Tôi tin rằng để phơi bày Viện Khổng Tử thì cách thức thực hiện cũng phải mang tính chất hàn lâm vì đối tượng là một trường đại học. Tôi không muốn đảm nhận vai trò chính, nhưng tôi không thể lờ đi điểm hóa của Sư phụ. Tôi gửi một bức thư điện tử cho các học viên ở thành phố. Tâm sợ hãi của tôi bị phơi bày hết trên bề mặt của bức thư. Tôi bao biện cho bản thân và cố gắng đẩy trách nhiệm của hạng mục này cho họ.

Tôi cảm thấy chắc chắn rằng các học viên có thân phận cao hơn sẽ hiểu rằng điều này nằm ngoài khả năng của tôi và sẽ tình nguyện nhận việc này, nhưng thay vào đó họ lại khích lệ tôi nhận việc này. Josh (không phải tên thật), là sinh viên ở trường UXYZ, đã đặc biệt khích lệ tôi. Vì tôi không thể lờ đi những điểm hóa của Sư phụ, và vẫn cảm thấy được bao bọc bởi một trường thuần chính nên tôi đã đồng ý thử, nhưng tôi cũng hơi bối rối.

Tôi đã đặt một cuốn sách và nhận được các đường link về các tài liệu tham khảo học thuật, nhưng tôi sớm nhận ra rằng nó khó hơn tôi tưởng. Tôi chưa bao giờ có thể ghi nhớ hoặc học vẹt các chi tiết một cách dễ dàng, vì thế để có khả năng hàn lâm về lĩnh vực này thì mất rất nhiều thời gian. Hàng ngày tôi làm việc nhiều giờ đồng hồ và học Pháp hơn 5 tiếng và luyện công. Tôi dường như không thể hiểu được lĩnh vực này thấu đáo.

Nhưng tôi đã quyết tâm không dùng suy nghĩ người thường và không để Sư phụ thất vọng. Tôi thanh lý niệm đầu “cứ làm thử để xem liệu mình có thể làm được không.” Tôi bắt đầu đọc nhiều bài báo về chủ đề Viện Khổng Tử. Các bài đó như lừa đảo vậy, chúng ngắn hơn và dễ tiếp thu hơn các bài viết mang tính hàn lâm.

Tìm thấy hướng đi

Sau đó tôi truy cập trang web của Viện Khổng Tử ở trường UXYZ và thấy hai điều mà có thể thay đổi hướng đi của tôi. Trang web đưa thông tin rằng có hơn 40 lớp học Khổng Tử ở các trường học trên toàn bang và rằng đơn xin nhập học các chương trình ngôn ngữ cho năm 2019 sẽ được tiếp nhận vào tháng 11. Khi tôi đọc thông tin này thì đang là tháng 9.

Không nghi ngờ gì nữa, tôi biết rằng đây là sự an bài của Sư phụ. Con đường tôi cần đi đã hết sức rõ ràng. Giờ đây tôi biết tôi phải làm gì. Tôi cần viết thư cho tất cả các trường học ở trong bang trước tháng 11. Tôi có đủ kỹ năng cơ bản và tài liệu tham khảo để làm được việc này.

Để mọi người hiểu được bản chất của viện Khổng Tử của Đảng Cộng sản Trung Quốc chính là việc giảng chân tướng, và bây giờ tôi sẽ tiếp cận được tới nhiều người. Giảng chân tướng trong khi cố gắng đạt được một mục tiêu thực ra là một kết quả thành công.

Sư phụ giảng:

“Mọi người nhiều khi suy xét vấn đề, đã [tạo thành] một thói quen: ‘Tôi cần thực hiện việc này, tôi cần việc này như thế như thế, việc kia cần như thế như thế’, nghĩ ngợi kỹ, ‘Chà, mình thật toàn diện rồi, thật viên mãn rồi’; nhưng đến khi thực hiện, thì tình huống thật sự thực tế lại thiên biến vạn hoá, có khi lại không đạt; (cười) không đạt thì lại suy nghĩ lại. Không phải làm như vậy. Hãy dùng chính niệm; chư vị thấy rằng cần thực hiện như thế nào, thì chư vị hãy làm như thế; khi gặp vấn đề tự nhiên chư vị biết được giải quyết ra làm sao. Chính niệm mạnh mẽ thì hết thảy đều thuận lợi, bảo đảm sẽ làm được tốt.“

“Tại sao tôi muốn chư vị thực hiện như vậy? Dường như rất bị động, phải không? Không phải; là vì bên tu luyện xong của chư vị đã hiểu biết mọi điều, làm thế nào cũng được, việc gì cũng có thể làm tốt; do vậy chư vị có một suy nghĩ làm thế nào thì đều có thể khả dĩ. Biết thực hiện thế nào, chư vị liền làm thế, khi thực hiện thì trí huệ của chư vị sẽ liên tục đến, bởi vì lúc ấy bên tu tốt của chư vị đã dung nhập với chư vị ở bên này. Đó là Thần, không gì là không thể; đương nhiên mấy việc nhỏ kia lập tức hoá giải xong, trí huệ lập tức đến; [lúc ấy mọi thứ] sẽ khác. Đến lúc không [làm] được thì Sư phụ sẽ cấp trí huệ cho chư vị. (cười)” (Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị New York [2003]-Giảng Pháp tại các nơi III)

Tôi thu thập từng địa chỉ email của 1000 trường học. Sau đó tôi viết một bản nháp bức thư gửi tới Hiệu trưởng các trường. Tôi quyết định thận trọng không viết câu nào mang tính nhận xét cá nhân chống đối lại Viện Khổng Tử. Thay vào đó tôi đưa ra những trích dẫn để cho người đọc không còn hoài nghi gì về bản chất của Viện Khổng Tử và cho họ cơ hội tự tìm hiểu và quyết định. Trước khi đắc Pháp, tôi là một người có quan điểm mạnh mẽ về nhiều vấn đề, nhưng kể từ khi tu luyện Đại Pháp, tôi đã thay đổi tâm tính và giờ đây cách tiếp cận của tôi đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tôi gửi một bản nháp cho Josh, nhưng tôi không hề nói với cậu ấy về quyết định thay đổi hướng đi của mình. Hồi đáp của cậu ấy đầy chỉ trích. Cậu ấy dường như thấy thất vọng vì tôi đã không đi theo con đường trở thành một người hiểu biết hàn lâm. Lời lẽ của cậu ấy khiến tôi động tâm. Tôi cảm thấy xấu hổ và bị đối xử bất công. Thậm chí tôi còn cảm thấy bị công kích khi nói chuyện điện thoại với cậu ấy. Nhưng tôi biết rằng cảm giác bực mình hay xúc động nghĩa là tôi có tâm chấp trước và giờ đây tôi có cơ hội để đề cao tâm tính của mình.

Tôi hướng nội và tìm thấy tâm lười biếng, tâm an dật, tâm sợ hãi, chấp trước vào tình và một tâm chấp trước rất mạnh là lo lắng xem người khác nghĩ về mình như thế nào. Mặc dù đã tìm ra những chấp trước của bản thân nhưng tôi vẫn tin chắc vào con đường mà Sư phụ đã chỉ rõ ràng ra cho tôi.

Tôi quyết định rằng bức thư không cần phải quá hàn lâm, nhưng một ai đó có năng lực có thể làm nó chỉn chu hơn. Tôi chỉ sửa bức thư một chút và lại gửi nó cho Josh. Josh phải mất mấy ngày để trả lời.

Tôi vẫn điềm tĩnh và dành thêm thời gian để hướng nội. Tôi thấy hai luồng suy nghĩ đối lập đó là sự hùng tráng và tự nghi ngờ bản thân, đang tiếp tục tra tấn tâm trí tôi. Trong tư tưởng của tôi, cựu thế lực đã cho tôi thấy hình ảnh của mình trong một bài báo đang bắt tay với một vị hiệu phó của một trường đại học sau khi đã thuyết phục bà ấy thành công trong việc đóng cửa Viện Khổng Tử. Tôi hình dung mình có thể chia sẻ bài báo này với gia đình và bạn bè, rồi tất cả những người đó sẽ ngưỡng mộ tôi và nghĩ rằng tôi thật thông minh. Sự tưởng tượng hùng hồn này đem lại cho tôi cảm giác tự hào và chứng thực bản thân.

Khi tôi ý thức được sự tưởng tượng này và bài trừ nó thì tâm trí tôi lại bị tấn công bởi rất nhiều ký ức bị cười chê trong suốt cuộc đời mình. Chính niệm của tôi không đủ mạnh để chống lại sự công kích của những ký ức này, vì thế chúng đủ mạnh để khiến tôi cảm thấy tồi tệ. Chúng cũng khiến tôi sợ bị cười chê khi sự thiếu hiểu biết học thuật của tôi bị phơi bày. Chúng khiến tôi không muốn làm gì cả.

Tôi nhắc mình Sư phụ đã dạy rằng đầu óc càng đơn giản thì có thể sẽ tốt hơn. Một người có thể có tất cả tri thức học thuật trên thế giới này, và điều đó vẫn chẳng là đáng bao nhiêu. Chẳng phải các đệ tử Đại Pháp là những người thông minh nhất vì họ có thể đắc Pháp và ngộ Pháp sao?

Sư phụ giảng:

“Trong mắt của chư Thần, tư tưởng của người mà đơn giản trong sáng, thì Thần cho rằng người này là người tốt, tư tưởng người kia mà phức tạp, Thần cho rằng người kia không tốt, bởi vì chư Thần cho rằng nguyên nhân của sự phức tạp là do những chấp trước trên thế gian này mà ra, phức tạp không phải do chấp trước vào các nhân tố thế gian này sao? Vì vậy trong tu luyện có cái đạo lý này.”

“Tư tưởng đơn giản không đồng nghĩa với trí huệ nhỏ, tư tưởng phức tạp không có nghĩa là có trí huệ. Điều đó không hề có mâu thuẫn với hình thức tu luyện ở hoàn cảnh người thường của đệ tử Đại Pháp và những việc ngày nay chư vị làm khi chứng thực Pháp, nguồn gốc của trí huệ đệ tử Đại Pháp là từ chính niệm —Thần niệm— cái trí huệ này và cái tư tưởng phức tạp được hình thành ở người thường, trong xã hội là hai khái niệm khác nhau. Cái kia là xuất phát vì lợi, vì tư, đấu đá lẫn nhau mà hình thành xảo quyệt, mà xuất phát điểm của đệ tử Đại Pháp là muốn chứng thực Đại Pháp, là không cầu bản thân, vì vậy căn bản là không giống nhau. Người sau là đại trí huệ, người trước nên nói là tư tưởng phức tạp, biểu hiện cũng không giống nhau, nhất định là vậy.” (Giảng Pháp trong buổi họp mặt học viên khu vực Châu Á – Thái Bình Dương [2004] – Giảng Pháp tại các nơi VI)

Tôi sẽ không để bất cứ điều gì ngăn cản tôi làm theo sự an bài của Sư phụ, đặc biệt là tâm lo sợ người khác nghĩ gì về mình. Tôi tĩnh tâm và chờ đợi. Hai hôm sau, Josh liên lạc với tôi. Tôi giải thích những điểm hóa và hạn chót tháng 11 cho cậu ấy và ngay lập tức cậu ấy chỉnh sửa lại bức thư cho tôi.

Nhìn thấy được tác dụng

Ngay lập tức tôi gặp phải khó khăn khác trong khi cố làm cho bức thư có vẻ chỉn chu hơn. Bố cục của bức thư bị thay đổi khi tôi chuyển nó sang dạng thư điện tử. Ngạc nhiên thay, tôi tìm thấy một nơi cho tôi học miễn phí 15 phút về cách sử dụng chương trình gửi thư điện tử hàng loạt. Việc này đã giải quyết được vấn đề về bố cục của bức thư và tiết kiệm được rất nhiều thời gian cho tôi và cũng tiết kiệm được nhiều sức lực gửi các bức thư điện tử. Như một phần thưởng thêm, tôi nhận được thông báo về việc bức thư điện tử được mở ra xem bao nhiêu lần và bức thư đó được chuyển tiếp tới đâu.

Tối muộn một hôm thứ tư, tôi hít sâu, lờ đi những lo lắng của bản thân, và ấn nút “Gửi đi” ở thư điện tử hàng loạt. Sáng thứ năm, trước khi đi làm, một thông báo đã cho thấy 150 bức thư đã không gửi được vì địa chỉ email bắt đầu với từ “admin”. Họ đều là những trường tư thục danh giá. Hôm sau tôi phải gửi từng bức một.

Tối thứ năm, một thông báo cho tôi biết nhiều bức thư đã qua được người soát thư và đã được chuyển tiếp. Hàng tá bức thư điện tử đã được chuyển tiếp và được xem hơn 4 lần. Vài bức đã được chuyển tiếp và được xem hơn 10 lần. Một bức được xem hơn 34 lần. Tôi tìm hiểu ngôi trường đó và thấy rằng họ có lớp Khổng Tử từ năm 2005.

Khi tôi gửi 150 bức thư điện tử từng chiếc một, tôi có thể giải quyết vấn đề về bố cục của bức thư dễ dàng. Tôi hiểu rằng Sư phụ đã an bài những khó khăn này từ trước để tôi có thể tìm thấy chương trình gửi thư điện tử có chức năng thông báo đó. Chức năng thông báo đó tốt như là có thể nhìn thấy các không gian khác vậy. Sư phụ đang chỉ cho tôi thấy rằng những nỗ lực của tôi đang khởi tác dụng.

Sáng hôm thứ sáu, chưa đầy hai hôm sau khi tôi gửi một bức thư điện tử, một bản thông báo cho biết rằng nó đã được chuyển tiếp sang Trung Quốc. Tôi là một học viên nông thôn và biệt lập. Đây là một việc lớn đối với tôi. Tôi nhận ra rằng mình đang trải qua cả niềm vui sướng lẫn tâm sợ hãi. Tôi cố gắng tĩnh tâm, và lúc đó tôi quyết định khiến mình bận rộn với việc viết một bức thư cho trường đại học đó.

Biết khi nào nên chuyển hướng

Tôi nhắn tin qua lại với Josh, người đã cho biết rằng một hạng mục khác nhằm vào việc phơi bày Viện Khổng Tử đang được xúc tiến. Ngầm ý ở đây là tôi không cần viết thư cho trường đại học đó nữa. Tôi vẫn bị dẫn động về việc nhìn thấy tác dụng của bức thư đầu tiên, vì thế tôi đã viết và gửi bản nháp thứ hai cho cậu ấy. Nó được viết với tâm chấp trước và chất lượng kém hơn bức thư thứ nhất.

Sau đó Josh ngưng liên lạc với tôi hoàn toàn. Tôi cảm thấy bị tổn thương. Tôi cảm thấy mình bị mất mặt trước người mà tôi không muốn mất mặt nhất. Và tôi sợ không hoàn thành hạng mục mà Sư phụ giao cho tôi.

Tôi không biết làm gì trong vài ngày. Tôi thu thập địa chỉ email của những người quan trọng của trường đại học đó. Tôi nhận ra một trong những vị trưởng khoa của trường đại học đó cũng là một trong những vị hiệu trưởng. Tôi có thể thấy trong thông báo rằng bà ấy đã chuyển tiếp bức thư nhiều lần. Tôi nhận ra rằng rất có thể trường đại học đó đã nhận được bức thư đầu tiên của tôi.

Sau đó tôi đã chấp nhận sự thật rằng bức thư thứ hai của tôi là không còn cần thiết nữa. Tôi cũng nhận ra rằng trường thuần chính mà tôi đang trải nghiệm giờ đây yếu dần đi, điều này ám chỉ rằng tôi đã hoàn thành sứ mệnh đặc biệt mà Sư phụ cần tôi làm. Nếu tôi khăng khăng viết bức thư thứ hai, thì chắc hẳn nó được viết hoàn toàn dựa trên tâm chấp trước của bản thân.

Tôi nhận ra các niệm đầu của bản thân rất tiêu cực đối với Josh vì sự tự hào của tôi bị tổn thương, nhưng tôi đã bài trừ chúng. Cậu ấy đã giúp tôi rất nhiều điều mà tôi biết ơn. Cậu ấy khích lệ tôi, chỉ trích tôi, hỗ trợ tôi và yên lặng và tất cả mọi điều cậu ấy làm đều tốt cho hạng mục Đại Pháp và tốt cho tu luyện của tôi.

Thậm chí nếu Josh có loại chấp trước nào đó để hoàn thành mọi việc ở tầm chuyên nghiệp và mang tính hàn lâm cao, chẳng phải điều đó cũng là vì cậu ấy muốn cứu thêm nhiều người trí thức ở trên thế giới này sao? Tôi đã giải tỏa để có chính niệm đối với hạng mục của Josh.

Kết luận

Trong vài năm đầu tu luyện, tôi đã quá hoan hỉ và nói những điều mà người khác không lý giải nổi và tôi đã chứng kiến sự tật đố ở những học viên khác. Sau đó, tôi trở nên lo sợ và thận trọng. Tôi gần như hoàn toàn chỉ nhận thức được phần chưa tu luyện xong của mình, phần mà khiến tôi đôi khi nghi hoặc bản thân. Hạng mục này đã tăng cường tự tin trong tu luyện của tôi và giúp tôi lấy lại được sự cân bằng.

Tôi biết rằng Sư phụ đã an bài hoàn hảo với những thời điểm hoàn hảo cho mỗi chúng ta. Ngài đã ban cho chúng ta cơ hội. Không có gì là ngẫu nhiên. Chúng ta nên tỉnh táo nhận biết những điểm hóa của Sư phụ cho chúng ta. Không kể chúng ta cảm thấy đơn độc hoặc vô danh như thế nào, nếu chúng ta chân tu xuất từ nội tâm thì Sư phụ luôn ở bên.

Chúng ta cần phải có thể bước ra, nhưng chúng ta cũng phải có thể dừng lại hoặc bước sang một bên khi cần. Chúng ta không nên chấp trước vào tự ngã hoặc những điều riêng của mình, chúng ta nên lùi lại và hiểu bức tranh toàn cảnh lớn hơn. Chúng ta nên cố gắng hết sức nhưng không nên đi sang cực đoan. Cái tâm của chúng ta mới là quan trọng nhất.

Trong câu truyện của Hàn Tín, tôi có thể nghĩ ra hai con đường mà Hàn Tín có thể đi. Ông có thể tật đố tranh đấu và cãi cọ đánh nhau với kẻ vô lại kia hoặc ông có thể bị hăm dọa, chạy về nhà, gác kiếm và từ bỏ luyện võ thuật. Nhưng chàng trai trẻ Hàn Tín đã lấy lại được cân bằng và lý trí, và cậu đã không để tâm sợ bị chê cười hủy hoại tương lai của mình.

Không ngôn từ nào có thể mô tả được sự biết ơn của tôi đối với Sư phụ từ bi vĩ đại đã hạ thế truyền Pháp cho chúng ta. Con xin tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu. Xin hãy từ bi chỉ ra bất cứ thể ngộ nào của tôi mà không phù hợp với Pháp.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/12/3/173493.html

Đăng ngày 20-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share