Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Nhật Bản

[MINH HUỆ 20-9-2017]

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính, chào các bạn đồng tu!

Gần 20 năm đã trôi qua kể từ khi tôi đắc Pháp. Con đường tu luyện của tôi không quá trắc trở, nhưng cũng không thật thuận lợi. Tuy nhiên, tôi sâu sắc cảm nhận được sự bảo hộ từ bi của Sư phụ trên suốt chặng đường này.

Khảo nghiệm sinh tử đầu tiên

Năm 1995, một tai nạn xe hơi đã khiến tôi thay đổi từ một người vô Thần thành một người tín Thần. Điều này là cơ sở giúp tôi đắc Pháp vào năm 1997.

Năm 2005, tôi gặp một tai nạn xe hơi khác, đó thực sự là một khảo nghiệm sinh tử. Tôi cảm thấy như hai thanh gươm sắc đang cắt vào thân mình dọc theo hai bên xương sống, từ cổ đến lưng. Tôi cảm thấy đau dữ dội, bị đẩy ngã vào vô-lăng và liệt toàn thân.

Tôi được đưa đến bệnh viện. Trong đêm đó, tôi tỉnh dậy bốn lần và mỗi lần đều cảm thấy như mình sắp chết. Trận giằng co sinh tử của tôi vô cùng khó khăn.

Sư phụ giảng:

“Đệ tử chính niệm túc

Sư hữu hồi thiên lực”

(Sư đồ ânHồng Ngâm II)

Tạm dịch

“Đệ tử chính niệm mà đầy đủ

Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời”

Mặc dù vô cùng đau đớn, nhưng tôi cảm nhận được uy lực phi thường của Đại Pháp. Mỗi suy nghĩ của tôi đều là về Pháp. Những giọt nước mắt hạnh phúc tràn đầy trên khuôn mặt, tôi liên tục cảm nhận sâu sắc từ bi của Sư phụ. Sáng hôm sau, tôi đã có thể ngồi dậy.

Bác sĩ và y tá không thể lý giải được khi họ thấy tôi ngồi dậy, vì vậy tôi đã nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp. Tín tâm vào Sư phụ đã giúp tôi vượt qua khảo nghiệm này. Tôi đã hồi phục hoàn toàn sau một tháng.

Uy lực của chính niệm

Lúc đó, tôi chỉ mơ hồ về sự tồn tại của cựu thế lực, về sự khác biệt trong tư tưởng giữa người và Thần, và chính niệm là gì. Tôi nhận biết chúng nhưng không hiểu biết rõ về những khái niệm này. Việc sống sót sau khổ nạn đã giúp tôi thực sự hiểu chúng, và chính điều đó đã giúp tôi ngộ sâu hơn về uy lực của chính niệm. Tôi cũng có thể cảm thấy rõ ràng rằng thể ngộ của tôi về các Pháp lý đã đạt đến một cảnh giới mới.

Sau đó, tôi gia nhập kênh truyền thông NTD và các hạng mục giảng chân tướng khác của Đại Pháp và là thành viên suốt gần 10 năm qua. Tôi đã đề cao tâm tính và cố gắng giữ chính niệm khi phải đối mặt với mâu thuẫn với các học viên khác. Tôi luôn tự nhắc mình rằng không nên để cựu thế lực lợi dụng khi phải đối mặt với can nhiễu từ chúng. Vì vậy, tôi đã không gặp bất kỳ khổ nạn lớn nào, nhưng những khảo nghiệm nhỏ dường như xuất hiện liên tục.

Quan sinh tử lần thứ hai

Tôi tham gia cuộc diễu hành Pháp Luân Công ở Hồng Kông vào năm 2014. Sau chuyến đi đó, tôi bắt đầu có các triệu chứng mãn kinh của người thường. Sau kỳ kinh nguyệt liên tục suốt 50 ngày, tôi trở nên xanh xao và cực kỳ yếu, khó thở và khó đứng thẳng.

Mẹ tôi, chị gái tôi, và gia đình chị ấy đã đi du lịch đến Nhật Bản. Họ không thể hiểu tại sao tôi không chịu đến bệnh viện để điều trị bệnh. Tôi chia sẻ thể ngộ về các Pháp lý, cũng như kinh nghiệm tu luyện của mình trong hơn chục năm qua với họ. Họ thấy tôi rất kiên định, vì vậy không còn tạo áp lực cho tôi nữa.

Tôi đã không buông lơi tu luyện. Tôi học Pháp, luyện công, phát chính niệm và hướng nội, nhưng sức khoẻ của tôi tiếp tục xấu đi. Khả năng chịu đựng của cơ thể tôi đã đến mức giới hạn. Tuy nhiên, tâm trí tôi rất tỉnh táo minh bạch. Tôi không hề nghĩ việc tôi thất bại lần này tức là tu luyện của tôi có vấn đề.

Tôi đã nói trước ảnh của Sư phụ: “Con chắc chắn sẽ không thừa nhận bất cứ an bài nào của cựu thế lực. Con tin rằng con có thể tự giải quyết nghiệp lực của mình nếu đó là của con, nhưng con không bao giờ chấp nhận nghiệp lực mà cựu thế lực ép nhập vào. Sinh tử của con chỉ có thể do Sư phụ quyết định.”

Tim tôi đập rất mạnh sau niệm này và tôi nhận ra rằng mình đã vượt qua khảo nghiệm.

Khi thức dậy vào ngày hôm sau, phải mất một lúc để tôi nhận ra mình đang ở đâu. Tất cả bệnh tật và triệu chứng tuổi già đều biến mất, và tôi nhận ra rằng Sư phụ đã cứu mình.

Sư phụ đã ban cho tôi một cơ hội khác để cảm nhận được tín tâm đối với Sư phụ và Pháp. Mẹ tôi và các thành viên khác trong gia đình rất tôn kính và biết ơn Đại Pháp sau khi nghe kể về những gì tôi đã trải qua.

Vượt qua hai khổ nạn sinh tử này đã giúp tôi vững tin hơn trong tu luyện. Tuy nhiên, tâm hoan hỉ của tôi lại tăng trưởng.

Thái độ và hành vi bảo vệ bản thân

Trước khi bước vào tu luyện, tôi đã trưởng thành và là người độc đoán.

Trong Cách mạng Văn hóa, cha tôi được liệt vào “xú lão cửu” (chín loại thối tha: ám chỉ tầng lớp xã hội thấp nhất bị Đảng Cộng sản Trung Quốc bức hại) và gia đình của ông nội tôi thuộc xuất thân “hắc ngũ loại” [những người có nhà máy hay đất đai, hoặc trí thức nằm trong danh sách khủng bố của ĐCSTQ], vì thế ông đã bị bức hại. Điều này đã để lại vết sẹo sâu trong tâm trí tôi từ khi còn nhỏ.

Tôi đã nếm trải hạnh phúc đời người, sự tàn nhẫn và đạo đức giả của hiện thực xã hội. Kinh nghiệm của tôi đã vượt quá tuổi tác. Tôi tự tin vào bản thân, tin tưởng vào sự phán đoán của mình về xã hội. Tôi nghĩ rằng tất cả mọi thứ đều phụ thuộc vào sự đấu tranh để tiến lên phía trước. Từ khi còn nhỏ, khả năng tự nhận thức của tôi đã rất cao.

Tôi không dễ tin bất cứ ai. Ý thức tự bảo vệ và tránh bị thiệt của tôi rất mạnh. Tôi dần trở thành một người rất độc lập với một giọng nói sắc bén và tôi thường không quan tâm đến cảm xúc của người khác.

Trong thời gian đầu tu luyện, tôi đã nghĩ về mối nhân duyên đã đưa mình đến với tu luyện, và tôi là ai trong các kiếp luân hồi. Những điều đó đã làm tôi nảy sinh thêm những chấp trước.

Sau khi phối hợp cùng các học viên địa phương, tôi đã biết rất rõ về họ. Sau đó tôi đã nảy sinh quan niệm về cách xem xét người xem xét vấn đề mà tôi phải đối mặt. Tôi nghe khá nhiều tin đồn và những câu chuyện về học viên nào đó không thể chịu được bức hại và đã bán đứng các học viên khác.

Tâm tranh đấu của tôi bắt nguồn từ ý muốn bảo vệ bản thân mạnh mẽ. Những quan niệm người thường như phàn nàn, cảm thấy mất cân bằng, và coi thường những người khác đang lớn dần trong tôi sau mỗi sự cố xảy ra xung quanh.

Tôi đã không xem những điều này là nhân tố giúp tôi đề cao. Thay vào đó, tôi cứ phàn nàn về việc tại sao những người đó không tu luyện, luôn gây rắc rối và can nhiễu đến người khác.

Trong khi đó, ý thức trách nhiệm chiếm một vị trí rất quan trọng trong triết lý sống của tôi. Tôi chỉ trích những người vô trách nhiệm, phàn nàn và châm biếm về nhiều điều không chính trong môi trường [tu luyện]. Tôi khó chịu và phàn nàn về những học viên không thể giữ hành vi ngay chính. Do kinh nghiệm thời thơ ấu, tôi ghét bỏ hoặc tức giận với những người chỉ có thể nói nhiều, hô khẩu hiệu và sử dụng lý luận do tuyên truyền của ĐCSTQ đầu độc. Tôi đã sử dụng các phương pháp của Cách mạng Văn hóa để làm hại người khác.

Mâu thuẫn giữa các học viên thường khiến tôi chán nản. Tôi biết rằng khi vấn đề xuất hiện, tôi nên giải quyết chúng bằng cách sử dụng cách nghĩ của một học viên, nhưng tâm oán giận và bất bình ẩn trong tôi khiến tôi không giải quyết các vấn đề một cách hòa ái. Thay vào đó, cựu thế lực đã lợi dụng các chấp trước của chúng tôi để tạo ra gián cách.

Tôi biết những nguyên lý này và nhắc nhở bản thân đừng để các quan niệm người thường lèo lái, nhưng tôi đã không làm được điều đó. Việc vật lộn đó khiến tôi kiệt sức cả về thể chất và tinh thần. Càng ngày tôi càng cảm thấy chán ghét một số người, và thậm chí cố gắng tránh mặt họ.

Tu luyện giống như đi thuyền trên sông. Nó phải tiến hoặc lùi. Tâm oán hận đó đã được lưu giữ trong thời gian dài và không được chính lại theo thời gian, vì vậy chúng đã gia tăng theo cấp số nhân. Cuối cùng tôi đã bị nghiệp bệnh giống như lần trước.

Khảo nghiệm sinh tử lần thứ ba

Cuối tháng 12 năm 2016, tôi đã mắc các triệu chứng tương tự như những khổ nạn trước đây. Mặc dù ở mức độ thấp hơn, nhưng tôi lại cảm thấy thiếu ý chí hơn. Những đau đớn tôi phải chịu đựng trước đây vẫn còn trong tư tưởng. Do đó, tâm sợ đau đớn mạnh đến mức khiến bệnh tật của tôi xấu đi. Nghiệp bệnh tồi tệ hơn là do tôi đã có tâm truy cầu.

Học Pháp, luyện công và phát chính niệm là hy vọng để tôi có thể thay đổi trạng thái hiện tại. Tôi vẫn kiên nhẫn chịu đựng đau đớn để có thể vượt qua được khổ nạn này nhưng tất cả đều vô ích. Nhận thức về các Pháp lý của tôi đã đi đến bế tắc.

Tôi hướng nội để xác định lý do tại sao tôi có thể vượt qua cả hai lần khảo nghiệm sinh tử trước mà lần này lại không thể. Tôi nhìn lại từng bước mình đã làm lần trước và nhận ra rằng các yêu cầu đối với tôi ở từng giai đoạn đã thay đổi.

Điều này khiến tôi nhận ra rằng mình đã không minh bạch các Pháp lý khi giải quyết những sự cố trước đó. Tôi chỉ có sự kiên cường của người thường và đức tin chân chính vào Sư Phụ. Có lẽ đó là đủ để giúp tôi vượt qua khổ nạn lần trước.

Chúng ta đang gần đến cuối thời kỳ Chính Pháp, và các khía cạnh tâm tính của tôi mà không phù hợp với Pháp trở nên rõ ràng hơn. Thật khó để có đột phá mới nếu tôi không kiên định tu luyện.

Tu luyện của chúng ta đã được Sư phụ an bài. Mỗi giai đoạn có những cảnh giới mà chúng ta cần đạt được. Sư phụ đã đẩy tất cả những người đã đắc Pháp trước ngày 20 tháng 7 năm 1999, đến vị trí viên mãn.

Sư phụ đã giảng:

“Nhưng khi chư vị đối mặt với các tình huống khác nhau, khi công đức tâm tính đều đang tiến về viên mãn, chư vị cần phải đưa tâm tính chư vị đề cao lên một cách hết sức thực tại, thì mới được.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)

Tôi nhận ra rằng Sư phụ không chỉ đơn giản là gánh chịu khổ nạn thay cho chúng ta. Ngài hy vọng chúng ta có thể hoàn thành sứ mệnh và chứng ngộ các Pháp lý của riêng mình, điều được Pháp của vũ trụ thừa nhận. Tôi không thể bắt kịp. Tôi nghĩ tôi đã kiên định tu luyện, nhưng khi nhìn lại, tôi đã không tu luyện vững chắc.

Tôi nghĩ rằng nếu mình từ căn bản không biết thực tu là gì, và nếu chỉ vượt qua khổ nạn này trên bề mặt, thì tôi sẽ không làm được điều này lần nữa.

Sư phụ giảng:

“Mỗi từng chấp trước của chư vị, đều sẽ tạo thành chư vị tu không thành. Mỗi từng chấp trước có thể đều sẽ tạo ra xuất hiện các trạng thái trên thân thể chư vị, tạo thành dao động nơi tín niệm kiên định vào Đại Pháp. Nói cách khác, bảo chư vị này, không một ai muốn chư vị tu thành, cũng không một ai cân nhắc xem chư vị tu như thế nào. Cựu thế lực chỉ muốn hoàn thành [điều] chúng muốn hoàn thành, chỉ thế mà thôi. [Những sinh mệnh] phá hoại cụ thể, tham dự khởi tác dụng phụ [diện], đó đều là lôi chư vị xuống, chính là muốn phá hoại việc này, bởi vì chúng không biết được kết quả cuối cùng của sự việc này là gì, tà ác chính là tà ác mà. Chỉ có Sư phụ là đang khiến chư vị qua tu luyện mà hướng về viên mãn, chỉ có Sư phụ mới là thật sự làm việc này” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc 2015)

Hướng nội

Tôi chợt nhận ra rằng cựu thế lực đã lợi dụng tự ngã của tôi để gia tăng gián cách giữa tôi và các đồng tu, để chúng tôi bị hủy hoại vì không tin tưởng và mâu thuẫn lẫn nhau. Tôi chợt ngộ ra và có thể chấp nhận tất cả những khổ nạn.

Tôi cảm thấy rằng những người mà tôi đã đối xử như kẻ thù có thể không thực sự hiểu tình huống của họ, và họ cũng có thể bị cùng trạng thái thù địch như tôi. Tôi lập tức cảm thấy tâm trí mình được khai mở. Tôi thật sự cảm nhận được thế nào là từ bi chân chính.

Sư phụ đã giảng:

“Áp lực đến từ bên ngoài [cộng đồng] đệ tử Đại Pháp là khảo nghiệm, là cơ hội tinh tấn; mâu thuẫn và áp lực đến từ bên trong [cộng đồng] đệ tử Đại Pháp đồng dạng cũng là khảo nghiệm, là cơ hội tinh tấn.” (Lời chúc gửi Pháp hội của châu Âu 2016)

Qua việc hướng nội sâu, tôi thấy rằng tự ngã của mình đã bành trướng quá lớn. Tôi đã sử dụng những Pháp lý mà bản thân ngộ được để đo lường mọi thứ xung quanh, hơn là sử dụng các Pháp lý căn bản. Do đó, những gì tôi nói ra đều thiếu uy lực để người khác chấp nhận. Sau đó tôi lại không kiên nhẫn giúp cho họ hiểu. Đây thực sự là tâm tranh đấu của tôi.

Tôi buộc phải chịu đựng những đau đớn về thân thể mà tôi không mong muốn và có vẻ như tôi đang tu luyện trong khổ nạn do cựu thế lực an bài. Đây không phải là điều tôi muốn! Thật khó để có thể minh bạch được thế nào là thực sự phủ nhận an bài của cựu thế lực. Tôi cảm thấy một nỗi đau còn lớn hơn nỗi đau thể xác.

Mỗi ngày tôi phải vật lộn với việc tiếp tục tu luyện hay bỏ cuộc. Trong cuộc chiến chính tà, tôi kiên định ý nghĩ rằng chủ ý thức của mình phải làm chủ bản thân. Thật sự rất khó để duy trì chính niệm mọi lúc khi gặp khổ nạn. Trong những khổ nạn trước, tôi không biết cần phải có bao nhiêu nỗ lực ý chí. Quá trình vượt qua khó nạn này đã giúp tôi ngộ ra nhiều hơn.

Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã kéo mình lên. Chính Pháp sắp kết thúc, nhưng tôi vẫn đang bò. Tiêu chuẩn mà tôi cần phải đạt đến vẫn chưa đạt được, vì vậy Sư phụ phải đẩy tôi về phía trước. Vấn đề sức khoẻ hiện tại của tôi là do nhục thân của tôi đang hướng dần đến Thần thể trong giai đoạn cuối cùng. Tôi phải có chính niệm để bắt kịp.

Sư phụ giảng:

“Đại Pháp là Pháp của vũ trụ, là Pháp thành tựu các sinh mệnh, muốn đắc được Ông, thì nhất định phải thật sự tĩnh tâm lại không ngừng học tập, đọc hiểu Ông, làm người chiểu theo yêu cầu của Pháp, làm một người tu luyện, đó mới là đệ tử Đại Pháp.” (Lời chúc gửi Pháp hội Argentina 2016)

Mỗi chấp trước giống như một chiếc thuyền nối với thuyền khác và với bờ bằng dây cáp. Chỉ khi nào cắt được cáp, chúng ta mới có thể căng buồm và về đích.

(Bài chia sẻ được đọc tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm Pháp Luân Đại Pháp Nhật Bản năm 2017)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/9/20/353968.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/9/26/165551.html

Đăng ngày 23-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share