Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở thành phố Đại Liên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-8-2107] Tôi cảm thấy không vui khi thấy có một vài học viên mình biết đã không học Pháp mỗi ngày; còn có một số người không học Pháp trong nhiều ngày; một số khác thì hiếm khi học Pháp. Một số người nói rằng, vì họ không biết cách hướng nội, nên họ không thể nhìn ra mình có thiếu sót ở đâu trong tu luyện. Một số bị chững lại ở một tầng thứ nhất định và thường hướng ngoại thay vì hướng nội khi gặp khó khăn, nhưng họ không nhận ra điều đó.

Vì tôi cũng là người đang trong tu luyện, cách duy nhất mà tôi có thể cho họ biết những gì tôi quan sát được là viết ra kinh nghiệm tu luyện của bản thân mình. Tôi hi vọng điều này có thể hữu ích [với những đồng tu khác] và thúc đẩy tôi làm tốt hơn nữa.

Sư phụ đã nhắc nhở chúng ta nhiều lần về việc học Pháp và hướng nội, nhưng tôi đã không làm tốt điều này. Tuy nhiên, Sư phụ rất từ bi, chừng nào tôi có thể chiểu theo một chút những yêu cầu [trong Pháp] thì uy lực của Đại Pháp sẽ triển hiện.

Tôi nhớ một lần, trong dịp gặp nhau đầu năm, khi tôi chúc năm mới vui vẻ tới một trong những người họ hàng của mình, cô ấy đã đề cập đến một số việc mà tôi đã làm trước mặt mọi người. Tôi ngạc nhiên và không biết trả lời thế nào. Sau đó, tôi đã suy nghĩ về điều đó, tôi biết rằng mình nên giảng rõ chân tướng cho họ, nhưng tôi cảm thấy có cái gì đó đang ngăn tôi lại. Thật tiếc vì tôi đã không làm tốt.

Trên đường về nhà, tôi đã rất buồn và có những suy nghĩ tiêu cực về người họ hàng đó. Sau một lúc tôi nhận ra rằng, là người tu luyện, tôi không nên động tâm về bất kỳ điều gì xảy ra và tôi chỉ có thể giảng chân tướng khi bình tĩnh. Tôi cũng nhận ra những suy nghĩ của mình về người họ hàng là sai và tôi đã nhìn [sự việc ấy] bằng quan niệm của mình.

Tôi tự hỏi bản thân tại sao mình lại buồn và nhận ra rằng chắc hẳn tôi đang có vấn đề nào đó mà chưa nhận ra. Dần dần những suy nghĩ tiêu cực của tôi biến mất. Tôi tập trung hướng nội và đã tìm thấy một chấp trước ẩn sâu không dễ có thể nhìn thấy.

Tôi ngay lập tức nhớ đến lời dạy của Sư phụ:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễuTinh tấn yếu chỉ II)

Sau khi về nhà, tôi bắt đầu chép sách Chuyển Pháp Luân. Tôi cố gắng không nghĩ về bất cứ điều gì. Thay vào đó, tôi chỉ tập trung vào việc chép Pháp. Tôi đã chép Pháp đến tận nửa đêm.

Khi thức dậy vào sáng hôm sau, tôi vẫn không thể xác định được chấp trước của mình, tôi quyết định tiếp tục chép Pháp. Khi chép Pháp, tôi cảm thấy rằng Pháp đang giải quyết các vấn đề của mình.

Khi tôi chép đến cuối đoạn:

“…ngay cả khi hắn làm chư vị rất mất mặt, không cất đầu lên được.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi bỗng nhiên ngộ ra điều gì đó. Vì vậy tôi đã đặt bút xuống và cố gắng học thuộc câu Pháp này. Khi tôi nhẩm lại câu Pháp đó nhiều lần và đo lường bản thân mình với Pháp, tôi cảm thấy nó tràn ngập tư tưởng của mình khi tôi tìm kiếm các vấn đề cơ bản.

Nhờ các Pháp lý chỉ dẫn, tư tưởng của tôi trở nên ngày càng minh bạch. Cuối cùng, tôi phát hiện ra mình có một vấn đề: Bất kể xảy ra chuyện gì, phản ứng đầu tiên của tôi là luôn lo lắng về việc mọi người sẽ nghĩ gì về mình. Tôi thường cảm thấy có lỗi hoặc xấu hổ. Tôi nhận ra rằng tôi quan tâm quá nhiều tới những suy nghĩ của người khác và liệu họ có đang đánh giá tôi không, tôi dễ dàng bị động tâm vì những phản ứng của họ. Khi tiếp tục nhẩm Pháp, tôi có thể cảm thấy chấp trước này của mình dễ dàng bị tiêu diệt.

Khi tiếp tục ghi nhớ Pháp, chủ ý thức của tôi càng trở nên mạnh hơn và tôi có thể bài trừ tất cả những tạp niệm khi đang ngồi đả tọa. Tôi cũng nhận thấy một lớp vật chất lỏng dày đặc bị giải thể và thay vào đó là cảm giác ấm áp và yên bình. Tôi cảm thấy biết ơn người họ hàng đó. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã dùng những gì cô ấy nói để chỉ ra chấp trước của tôi và giúp tôi đề cao.

Qua trải nghiệm này, tôi đã hiểu được tầm quan trọng của việc học Pháp tốt. Bây giờ khi gặp các mâu thuẫn, tôi có thể giữ bình tĩnh và khoan dung hơn trong việc đối đãi với chúng. Tôi cũng có thể nhớ tới việc hướng nội.

Tôi muốn kết thúc bài viết của mình bằng một đoạn Pháp của Sư phụ:

“Các đệ tử Đại Pháp cần phải đi cho tốt con đường của bản thân mình, hoàn thành tốt ba việc; nhất định phải học Pháp tốt, đối đãi nghiêm chỉnh việc học Pháp. Những nơi nào đang thực thi thật tốt cứu độ chúng sinh và chứng thực Pháp, và có biến đổi lớn, nhất định là vì mọi người học Pháp tốt. Những đệ tử Đại Pháp nào có đề cao cá nhân nhanh chóng nhất định là vì coi trọng học Pháp. Vì Pháp là cơ sở, là căn bản của đệ tử Đại Pháp, là bảo đảm cho hết thảy, là thông lộ từ con người trở thành Thần; vậy nên tôi cũng nhân cơ hội Pháp hội Úc để nhắc nhở tất cả đệ tử Đại Pháp toàn thế giới: Vô luận là học viên mới cũ, nhất định không được vì bận rộn mà lơ là học Pháp. Học Pháp không được [chạy] theo hình thức, phải tập trung niệm đầu học [Pháp], phải thật sự chính là mình đang học [Pháp]. Đã có quá nhiều giáo huấn về phương diện này rồi. Mong rằng mọi người bước đi thật tốt trên phần đường cuối cùng [này]. Triển hiện của tương lai không còn xa nữa.” (Gửi Pháp hội Úc [2006]Tinh tấn yếu chỉ III)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/8/13/-352446.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/7/165968.html

Đăng ngày 20-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share