Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Canada

[Minh Huệ 2-8-2016] Tôi là một thành viên của Đoàn nhạc Tian Guo. Tôi tham gia Đoàn nhạc Tian Guo vào năm 2013 và một năm sau, tôi bắt đầu chơi kèn trombone.

Thức tỉnh

Từ cuộc diễu hành ở Ottawa vào mùa Giáng sinh năm ngoái cho đến tháng Ba năm nay, chúng tôi không có thêm bất kỳ cuộc diễu hành nào. Trong khoảng thời gian đó, tôi cũng không dành nhiều thời gian để luyện tập.

Sau cuộc diễu hành kỷ niệm ngày lễ Thánh Patrick ở Ottawa (ngày 17 tháng 3), hầu hết tất cả mọi người đều tập trung vào quảng bá Shen Yun. Lúc đầu tôi có tham gia luyện tập cùng cả nhóm được vài lần. Trong những tháng tiếp theo, tôi hầu như không động tới nhạc cụ của mình. Tôi cảm thấy xấu hổ vì tôi chỉ đi ra ngoài vài lần vào cuối tuần để phát tờ rơi quảng bá Shen Yun. Phần lớn thời gian còn lại, tôi ở nhà với lý do phải học bài trên lớp.

Trên thực tế, tôi không bận rộn tới mức đó, mà là do tôi lười biếng. Đó cũng là một biểu hiện của tư tâm. Tôi nghĩ: hiện tại mọi người đều đang bận rộn quảng bá Shen Yun, đằng nào chúng tôi cũng không có thời gian luyện tập cùng nhau. Tôi cũng nên nghỉ ngơi một chút. Tại sao tôi phải gây áp lực cho bản thân mình?

Ý nghĩ này đã chiếm lĩnh tâm trí tôi trong hơn hai tháng. Tôi càng buông lơi, thì lại càng ngại cầm kèn trombone lên để luyện tập.

Đôi lúc tôi cũng cảm thấy hổ thẹn. Nhưng rồi tôi lại nghĩ: mình đã nghỉ ngơi được một thời gian rồi, mình nghỉ ngơi thêm chút nữa cũng không vấn đề gì.

Trong tất cả các bài giảng của Sư phụ trong những năm gần đây, Sư phụ đều giảng rằng thời gian rất cấp bách rồi. Ngữ khí của Sư phụ ngày càng nghiêm trọng hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn không hề thay đổi.

Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã lãng phí rất nhiều thời gian chỉ vì tâm an dật của mình. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng cảm giác xấu hổ không giúp được gì cho tôi. Đôi khi cảm giác xấu hổ thậm chí còn ngăn trở tôi tự kéo mình thoát khỏi tình trạng rơi rớt này.

Một trạng thái tu luyện tốt sẽ giúp tôi tập luyện tốt hơn. Đoàn nhạc Tian Guo là hạng mục Đại Pháp chính mà tôi tham gia, là một cơ hội quý giá và cũng là sứ mệnh của tôi.

Sư phụ giảng rằng:

“Nhưng chư vị đã nghĩ tới chưa? Khi chư vị đến thế gian này đã ký [thệ] ước với tôi, chư vị phát thệ cần cứu độ những chúng sinh đó, chư vị mới có thể trở thành đệ tử Đại Pháp, chư vị mới có thể làm việc này, nhưng chư vị không có làm tròn [thệ ước]. Chư vị không có hoàn toàn làm tròn [thệ ước], trên lưng mà chư vị đang gánh vác vô lượng vô số chúng sinh được phân phối cho chư vị, một quần thể sinh mệnh rất lớn ấy, mà chư vị không cứu độ, thế thì sao đây?! Đó chỉ đơn giản là một vấn đề tu luyện không tinh tấn thôi sao? Đó là phạm tội cực đại cực đại! Tội lớn vô tỷ!!” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)

Lần đầu tiên đọc đoạn Pháp này, tôi đã bị sốc. Tôi đã không tưởng tượng được tu luyện và cứu độ chúng sinh nghiêm túc đến nhường nào. Khi một cuộc diễu hành khác sắp diễn ra và khoá học ở trường đã kết thúc, tôi tự hứa với bản thân mình rằng: “Tôi phải thoát khỏi trạng thái này. Tôi phải luyện tập tốt.”

Phối hợp vô điều kiện

Tôi đến Toronto để tham gia một khóa học hè. Thông qua cơ hội này, tôi có thể tham gia luyện tập với đoàn nhạc địa phương bốn lần trong ba cuộc diễu hành. Tôi đã học hỏi được rất nhiều điều khi luyện tập chung với các học viên ở Toronto.

Lần đầu tiên luyện tập chung, tôi vừa hồi hộp vừa vui mừng vì có quá nhiều gương mặt mới. Tôi cảm thấy trình độ chơi nhạc của Đoàn nhạc Tian Guo Montreal tốt hơn, và tôi muốn hiển thị bản thân. Rõ ràng đây không phải là suy nghĩ đúng đắn.

Tôi cũng cảm thấy rằng tôi chơi nhạc rất tốt. Mặc dù tôi không phải là một trong những người thổi kèn hay nhất, tôi vẫn cảm thấy mình chơi tốt hơn nhiều người trong số họ. Khi phát hiện ra lỗi sai của người khác, tâm hiển thị của tôi lại bùng lên.

Trong môi trường mới này, tôi cảm thấy không tự nhiên. Bất cứ khi nào có học viên chơi không đúng nhạc, tôi đều có suy nghĩ rất tiêu cực về họ.

Tại buổi tập đầu tiên, suy nghĩ đầu tiên của tôi là: Tôi muốn trở lại Montreal! Mặc dù tôi không bỏ về, nhưng các nhân tố phụ diện vẫn không ngừng nổi lên trong tâm. Thay vì hướng nội, thì tôi lại phàn nàn về các học viên địa phương.

Tôi trở về nhà và cố gắng bình tĩnh lại. Với sự giúp đỡ của các học viên khác, tôi nhận ra rằng tôi có tâm hiển thị, thích được nổi bật, và hay oán trách người khác.

Đây thực sự là một môi trường tu luyện tuyệt vời cho tôi. Trong đoàn nhạc Montreal, không ai chỉ trích tôi và mọi việc đều diễn ra suôn sẻ. Làm sao có thể tăng công trong môi trường tu luyện thoải mái kia chứ? Đó là lý do tại sao Sư phụ đã an bài cho tôi vào môi trường này, chính là để tôi loại bỏ những tư tưởng bất hảo của bản thân.

Đột nhiên tất cả những điều này trở nên rõ ràng với tôi. Tôi nên tập trung vào một điều duy nhất trong đoàn nhạc, đó là phối hợp vô điều kiện. Đó không phải là nơi để tôi hiển thị hay phán xét ai tốt hơn, ai tệ hơn. Làm sao tôi có thể so sánh bản thân mình với những người khác? Đó chính là tâm hiển thị.

Kỳ thực tôi hiểu rằng có rất nhiều cơ hội để tôi đề cao. Tôi chỉ có thể chơi tốt vài bản nhạc. Trong những buổi tập gần đây, tôi dần dần nhận ra tôi vẫn chưa nắm chắc các kỹ năng cơ bản. Tôi thực sự cảm thấy xấu hổ về bản thân vì muốn thể hiện mặc dù kỹ năng của tôi còn hạn chế như vậy.

Tôi đang đi xuống trên một con đường rất nguy hiểm. Tôi có thể thấy rằng nếu tôi cải thiện kỹ năng của mình, tôi sẽ phát sinh tâm hiển thị và tà ác sẽ dùi vào sơ hở này của tôi.

Tôi cũng nhận ra rằng các học viên ở khắp mọi nơi đều giống nhau, dù họ đến từ Montreal hay Toronto. Chúng ta đều là những lạp tử để phối hợp nên chỉnh thể, chỉ như vậy mới phát huy tác dụng tốt nhất.

Chúng ta không nên chỉ trích các học viên khác. Chủng vật chất phụ diện này đã ngăn cản tôi đề cao. Nó cũng gây ra tác dụng bất hảo đối với các đồng tu. Thực tế, nó giống như phạm tội đối với các đồng tu và vô số chúng sinh. Tôi đã giật mình kinh sợ bởi thái độ tiêu cực trước đây của tôi đối với các học viên khác. Tôi đã quyết tâm loại bỏ chúng.

Trong cuộc diễu hành tiếp theo, tâm tôi đã thản nhiên hơn nhiều. Trong lúc đoàn nhạc tập luyện cùng nhau trước cuộc diễu hành, tôi phát hiện ra một số vấn đề về tiết tấu, và tôi đã nói chuyện này với người phụ trách. Mặc dù những lỗi đó không được khắc phục trong cuộc diễu hành, tôi cũng không để nó trong tâm. Tôi chỉ lặng lẽ phát chính niệm để loại bỏ các suy nghĩ tiêu cực của bản thân.

Trong khi chúng tôi thổi kèn, tôi phát hiện ra những người khác trong nhóm thổi không đồng bộ với tôi, vì thế tôi thường hoặc là ngừng thổi hoặc là thổi nhỏ lại. Bằng cách này, tôi tin rằng phóng hạ tự ngã là điều đúng đắn nhất, chứ không phải cố gắng tìm ra ai sai, ai đúng.

Sư phụ đã giảng:

“Tu luyện nhân
Tự trảo quá
Các chủng nhân tâm khứ đích đa
Đại quan tiểu quan biệt tưởng lạc
Đối đích thị tha
Thác đích thị ngã
Tranh thậm ma”

(Thuỳ thị thuỳ phi – Hồng Ngâm III)

Tạm dịch:

“Người tu luyện
Tự tìm lỗi
Các loại nhân tâm phải bỏ nhiều
Quan ải lớn nhỏ chớ rớt lại
Cái đúng là họ
Cái sai là mình
Còn tranh gì nữa”

(Ai thị ai phi (ai đúng ai sai) – Hồng Ngâm III)

Nếu tôi thổi kèn không giống với mọi người, điều đó có nghĩa là tôi đã sai.

Khi cuộc diễu hành kết thúc, đồng tu đi trước đã khen ngợi tôi. Sự thật là chiếc kèn mà tôi đang chơi không phải là kèn của tôi và tôi vẫn đang cố gắng làm quen với nó.

Khi cuộc diễu hành bắt đầu, chiếc kèn đã không hoàn toàn hợp tác với tôi. Tôi liên tục phát chính niệm cho đến khi tình hình tiến triển tốt hơn. Tôi cũng tránh chơi một số phần quan trọng, vì vậy tôi đã không hài lòng với phần trình diễn của mình.

Tôi tin rằng lời khen đó là sự khích lệ của Sư phụ cho những nỗ lực phóng hạ tự ngã của tôi. Cho dù tôi cảm thấy mình đúng, thì tôi vẫn nên bỏ qua suy nghĩ đó và phối hợp vô điều kiện với các học viên khác. Đây là cách duy nhất nhằm mang lại hiệu ứng tuyệt vời cho các khán giả của chúng tôi. Nếu tôi chỉ khăng khăng làm theo ý mình và không chú ý đến hiệu quả tổng thể, thì rất có thể tôi gây hại cho cả nhóm.

Khi tôi cố gắng điều chỉnh bản thân để loại bỏ các vật chất xấu trong trường không gian của mình và trở thành một lạp tử trong cả chỉnh thể, thì tôi nhận ra những người khác cũng thay đổi. Các học viên cùng nhóm đã hỏi tôi chúng ta nên chơi thế nào. Người hướng dẫn thổi kèn euphonium, đồng thời là nhạc trưởng, đã dạy tôi làm thế nào để chơi hay hơn, từ điều chỉnh khuôn miệng sao cho đúng cho đến làm thế nào để hít thở đúng cách.

Tôi nhận ra các học viên trong nhóm đã nỗ lực hết mình thế nào và tôi đã tụt lại bao xa. Tôi đã từng thấy một học viên lớn tuổi tập chơi kèn euphonium dưới trời nắng nóng, cẩn thận cố gắng từng chút một để thổi đúng tất cả các nốt nhạc. Người học viên này thực sự đã truyền cảm hứng cho tôi. Dần dần, các thành viên trong đoàn nhạc Toronto không còn là những người xa lạ nữa. Tôi cảm thấy mình là một phần của đoàn nhạc. Trước đó, chỉ vì quan niệm người thường mà tôi từng có ý nghĩ bất hảo về họ.

Thời gian trôi qua rất nhanh. Khóa học của tôi ở Toronto cũng sớm kết thúc. Tôi chưa bao giờ cảm thấy đủ với lịch trình diễu hành vào các ngày thứ bảy và luyện tập vào các ngày chủ nhật. Điều này rất khác so với thời gian trước đây khi tôi buông lơi ở nhà.

Trước khi trở về Montreal, tôi có tham gia vào một cuộc diễu hành. Khi chúng tôi chơi bản “Trở lại Triumphant”, tôi cảm thấy một dòng năng lượng ấm áp xuyên qua cơ thể mình. Không thể diễn tả bằng lời, như thể tất cả các nhạc cụ cùng chơi với nhau và hòa làm một – từ tiếng trống dập dồn, tiếng sáo réo rắt, cho đến tiếng kèn vui tươi, hay âm hưởng hùng tráng của kèn euphonium.

Không từ ngữ nào có thể diễn tả hết được cảm xúc của tôi về buổi diễu hành đó. Điều đó chỉ có thể có được thông qua tu luyện. Nó khiến tôi trân quý cơ hội này và giúp tôi làm tốt hơn. Tôi cảm thấy tôi đã được Sư phụ tịnh hóa thân thể. Trong ba năm thổi kèn cho đoàn nhạc, đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được điều này.

Tại cuộc diễu hành đầu tiên của tôi, tôi giống như một tờ giấy trắng, và giờ đây tôi cảm thấy mình đã trưởng thành hơn. Trong tôi dâng trào lòng cảm ân sâu sắc với Sư tôn. Tôi đang rớt xuống, và Ngài đã cho tôi một cơ hội để quay trở lại và đề cao bản thân mình. Những trải nghiệm ở Toronto thực sự là một chuyến đi thành công của tôi.

Diễu hành ở Montreal

Sau khi trở lại Montreal, chúng tôi tham gia diễu hành cùng với các học viên đến từ Toronto nhân ngày lễ Thánh St Jean Baptiste. Nhìn thấy đoàn nhạc của chúng tôi ngày càng được dân chúng ủng hộ, tôi đã rất tự hào! Tôi cũng hiểu rằng chỉ bằng cách làm tốt hơn và tốt hơn nữa, tôi mới xứng đáng là một thành viên của Đoàn nhạc Tian Guo.

Nghĩ lại những ngày đầu khi tôi mới gia nhập đoàn nhạc, đến hôm nay, sự tiến bộ của đoàn nhạc thật sự đáng kinh ngạc. Bài học của tôi khi phối hợp với đoàn nhạc Toronto cũng là tốt nhất trong thời gian qua.

Cùng chơi với các thành viên của Đoàn nhạc Tian Guo New York trong cuộc diễu hành kỷ niệm Ngày Quốc khánh Canada cũng đã truyền cảm hứng cho tôi. Đoàn nhạc Montreal có rất nhiều tiềm năng và tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể chơi tốt giống như đoàn nhạc New York trong tương lai, hoặc thậm chí còn tốt hơn.

Vào Ngày Quốc khánh Canada, tôi nghe thấy nhiều người Trung Quốc chỉ vào chúng tôi và nói rằng: “Họ là những người tu luyện Pháp Luân Công.” Tôi đã hiểu ra lý do tại sao chúng tôi được yêu cầu mặc đồng phục. Khi chúng tôi mặc bộ đồng phục này, chúng tôi không chỉ đại diện cho bản thân mình. Chúng sinh đang nhìn vào chúng tôi và chúng tôi cần phải có phong thái chỉnh tề mọi lúc mọi nơi.

Tôi cũng nhận ra rằng vô số các chư thần và chúng sinh đang quan sát từng lời nói và cử chỉ của chúng ta. Chúng ta nên tự nhắc nhở bản thân mình rằng trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng phải hành xử như một người tu luyện, xứng đáng với danh hiệu đệ tử Đại Pháp.

Trong những năm tập luyện cùng đoàn nhạc, tôi nhận thấy đoàn nhạc đã phát triển rất nhanh. Tôi cảm thấy mình rất may mắn khi có thể chia sẻ những gì mình đã nhìn thấy. Tôi chỉ ở Toronto trong năm tuần ngắn ngủi, nhưng khi tôi trở lại Montreal, tôi nhận thấy mình đã thay đổi rất nhiều.

Tôi xin cảm ơn các thành viên của đoàn nhạc Toronto đã giúp tôi đề cao bản thân mình. Tôi trân quý những gì chúng tôi đã đạt được thông qua nỗ lực chung của cả nhóm, và trân quý cơ hội này cũng như sứ mệnh của chúng ta.

Tôi cũng nhận ra rằng, cho dù chúng tôi tập luyện hay diễu hành, chúng ta đều có cơ hội loại bỏ những chấp trước của mình. Trong cơn bão, dưới nắng nóng oi bức, hay trong cái lạnh buốt giá của mùa đông, chúng tôi đều đang được tôi luyện.

Tôi thực sự biết ơn vô hạn sự từ bi khổ độ của Sư phụ cũng như trân quý các mối quan hệ nhân duyên với các đồng tu. Tôi tin rằng chúng tôi sẽ giúp nhiều người hơn nữa biết đến vẻ đẹp tuyệt vời của Đoàn nhạc Tian Guo và tặng họ những bản nhạc thần thánh bằng những khí cụ của chúng tôi.

Trên đây là những kinh nghiệm tu luyện của tôi trong Đoàn nhạc Tian Guo. Xin vui lòng chỉ ra những điều không phù hợp.

Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính! Cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại Canada năm 2016)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/8/2/332285.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/4/158101.html

Đăng ngày 30-9-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share