Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Toronto
[MINH HUỆ 6-8-2016] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!
Tôi di cư từ Trung Quốc sang Canada cách đây bốn năm. Kể từ đó, tôi đã tham gia giảng chân tướng trực diện về Pháp Luân Công. Sau một đoạn thời gian, công việc giảng chân tướng của tôi trở nên có chút trình tự hóa, nên tôi cảm thấy những gì mình làm không đạt được kết quả như mong muốn.
Không có gì là ngẫu nhiên đối với các đệ tử Đại Pháp
Khi tôi đang giảng chân tướng ở khu phố Tàu, một đồng tu xuất hiện và nói tôi hãy tham gia hạng mục gọi điện giảng chân tướng về Trung Quốc Đại lục. Tôi từ chối và bảo cô hãy tìm người khác bởi vì tôi không biết gì về máy tính cả.
“Việc này phải chị làm mới được,” cô đáp lại. “Sáng sớm nay khi tôi gọi điện giảng chân tướng, đối phương kêu tôi là không biết nói tiếng Trung Quốc phổ thông. Tôi rất hoang mang và nghĩ phải tìm được người nói tốt tiếng Trung Quốc phổ thông.”
Tôi nhớ ra không có điều gì là ngẫu nhiên đối với một đệ tử Đại Pháp, chắc hẳn đây là điểm hóa của Sư phụ, vì vậy tôi không dám từ chối cô ấy mặc dù tôi cảm thấy hơi áp lực. Chúng tôi về nhà cô ấy để tìm hiểu tất cả những gì cần thiết khi làm hạng mục này.
Chúng tôi cài đặt Skype. Tôi không biết chút gì về máy tính cả, và cũng không biết cách liên lạc với đồng tu làm kỹ thuật. Các đồng tu làm hạng mục này một cách thường xuyên đã giúp tôi giải quyết các vấn đề liên quan đến máy tính. Nhưng, tôi vẫn rất lo lắng bởi tôi là người mù máy tính thực sự.
Tuy nhiên, tôi đã nhớ lại những lời Sư phụ giảng:
“Những việc dễ dàng quá thì ai cũng làm được, còn cần đệ tử Đại Pháp làm chi? Còn cần chư vị thực hiện làm gì? Vì vậy ở biểu hiện thì chư vị làm các việc là có khó khăn, thế mới có thể thể hiện tu luyện.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015).
Cuối cùng dưới sự giúp đỡ của con gái đồng tu, đồng tu làm kỹ thuật cũng đã cài đặt xong Skype. Thời gian đầu làm hạng mục gọi điện giảng chân tướng, tim tôi đập thình thịch, bàn tay tôi vã mồ hôi, và tôi đã không thể khuyên ai thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.
Từ trong pháp lý, tôi hiểu rằng việc tham gia làm hạng mục, quá trình làm, và việc đề cao tâm tính là rất quan trọng, hơn nữa việc cứu người đang rất cấp bách. Vì vậy, nghe lời Sư phụ, tôi cần khẩn trương cứu người, chứ không được bỏ dở giữa chừng. Cuối cùng, nhờ có sự gia trì của Sư phụ, tôi đã chiến thắng được tâm lý lùi bước muốn ra khỏi hạng mục.
Sức mạnh của từ bi khống chế tà ác
Tôi nhận được thông báo gọi điện cho Phòng 610 ở thành phố Vũ Hán để cứu một học viên đang bị bức hại. Khi đầu bên kia nhấc máy, tôi hỏi có phải tôi đang nói chuyện với cô Từ không, nhưng không thấy tiếng trả lời. Tôi lập tức ý thức được đối phương đang có áp lực, liền nói: “Đây là công việc của chị, thật cũng không dễ dàng gì cho chị bởi chị còn phải làm việc để nuôi sống gia đình.” Nghe vậy, cô trả lời: “Giọng nói của cô nghe thật hay, cô nói chuyện rất khác với những người khác.” Tôi hiểu rằng chính sức mạnh của từ bi đã khống chế tà ác.
Tôi nói tiếp: “Con gái của học viên xx đang ở Canada. Cha cô ấy bị bắt giam chỉ vì làm một người tốt. Con gái của ông rất đau buồn và nhờ tôi liên lạc với chị.” Sau đó, tôi đã giảng chân tướng cho cô, khuyên cô hãy đứng sang chính nghĩa và thả học viên đó ra. Cô trả lời: “Hãy yên tâm. Tôi sẽ giúp ông ấy. Hãy nói với con gái ông rằng chúng tôi sẽ không đối xử tệ với ông.”
Lần thứ hai tôi gọi điện cho cô, tôi đã giảng chân tướng sâu hơn và thuyết phục cô thoái xuất ĐCSTQ.
“Tôi bị các cô liệt kê vào danh sách cảnh sát tà ác,” cô nói. “Tôi không làm điều gì xấu cả mà chỉ phục tùng mệnh lệnh của cấp trên.”
Nghe vậy, tôi liền kể cho cô nghe một câu chuyện xảy ra ở tường thành Berlin, tại đó, một người bị giết và kẻ giết người đã bị xử tử. Lúc bị phán quyết, kẻ giết người cũng nói rằng anh ta chỉ tuân theo mệnh lệnh. Bài học giáo huấn rút ra ở đây là, trong một tình huống khi có sự xung đột giữa luật pháp và đạo đức, thì một người nên lựa chọn đạo đức. “Lương tâm của chị sẽ nói cho chị biết phải chĩa khẩu súng như thế nào để khi bắn chị không làm thương đối phương,” tôi nói.
“ĐCSTQ luôn giết người bịt đầu mối khi nhiệm vụ của họ hoàn thành.” Tôi cũng chia sẻ với cô một số trường hợp bị quả báo sau khi bức hại các học viên Pháp Luân Công. Về cơ bản, cô đồng ý với tôi, và nói mẹ chồng cô cũng tin vào đạo Phật. Cô nói, cô cũng biết rằng ở trên đời này có đạo lý “thiện giả thiện báo, ác giả ác báo”.
Lần thứ ba nói chuyện với cô qua điện thoại, cô bảo rằng cô đã thả học viên của chúng tôi, và thậm chí cô đã gọi tôi là chị. Cô còn mời tôi đi ăn cơm nếu tôi có dịp về thăm thành phố Vũ Hán.
Người Trung Quốc lựa chọn nghe chân tướng
Khi tôi gọi điện cho một người đàn ông, tôi nghe thấy rất nhiều tiếng ồn ào. Anh ấy nói anh đang ăn cơm và bảo tôi hãy gọi lại sau. Tôi nghĩ chắc anh đã uống say nên quyết định ngày hôm sau mới gọi lại.
“Tôi có một thông tin quan trọng,” tôi nói. “Trung Quốc sẽ có biến đổi lớn, tai họa đang đến gần. ĐCSTQ đã làm nhiều quá nhiều chuyện xấu, và đang bị trời diệt. Vì vậy, các vị Thần Phật yêu cầu chúng tôi khẩn trương đi cứu người.”
Tôi nói tiếp: “Vậy làm thế nào để được cứu? Anh hãy thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức Đoàn, Đội. Khi tai họa đến, Phật sẽ phù hộ cho chúng ta. Anh chỉ cần thoái đảng mà không phải chịu bất kỳ tổn thất hay chi phí nào. Anh có thể dùng hóa danh hay biệt danh để thoái. Những gì anh làm Trời Phật đều đang nhìn, và Trời Phật cũng đang dõi theo câu chuyện của chúng ta. Chỉ cần chúng ta lựa chọn thiện lương và vứt bỏ tà ác, Thần Phật sẽ bảo hộ chúng ta.”
Khi anh đồng ý thoái, tôi cho anh một hóa danh là Thuận Kiệt, Thuận có nghĩa là suôn sẻ, và Kiệt có nghĩa là kiệt xuất.
Tôi bảo anh hãy nhớ hai câu: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.
Chưa thấy anh gác máy, nên tôi nói tiếp về vụ tự thiêu giả mạo ở quảng trường Thiên An Môn, và nạn mổ cướp nội tạng. Anh vẫn im lặng. Tôi liền nói tiếp về phong trào khởi tố Giang Trạch Dân. Anh vẫn chưa gác máy, vì vậy tôi hỏi tên của anh là gì và anh còn chưa rõ điều gì không. Lúc đó, anh mới gác máy.
Giải quyết vấn đề về giao tiếp
Một lần khác, khi đối phương đã bắt máy, tôi liền giảng chân tướng. Nghe xong, người đàn ông ở đầu dây bên kia nói với tôi bằng một giọng nặng nề và đáng sợ: “Tôi chính là ở phe phản động.” Tôi giật mình và hỏi anh có ý gì khi nói với tôi điều đó.
Đột nhiên, tôi nhớ đến những phong trào của ĐCSTQ nhằm vào địa chủ, phú nông, phản động, phần tử xấu, và cánh hữu trong suốt thời kỳ Cách mạng Văn hóa.
“Anh không phải là phản động,” tôi nói. “Chính là ông trời đang muốn diệt Trung Cộng.”
Sau đó anh nói bằng một giọng miền Nam khó nghe và hỏi tôi gọi điện từ đâu và có ghi âm cuộc nói chuyện này không. Tôi nói, tôi đang gọi từ Canada. Anh liền chuyển sang nói tiếng Anh. Vì không nói được tiếng Anh, nên tôi đã nhờ con gái giảng chân tướng và cung cấp cho anh địa chỉ trang web đột phá tường lửa.
Một lần khác, tôi nói chuyện với một thương gia là đảng viên ĐCSTQ. Anh đồng ý thoái đảng và hỏi xin tài liệu Pháp Luân Công. Tôi không nói được tiếng địa phương Nam Thông, tỉnh Giang Tô, nên đã nhờ một đồng tu ở Toronto quê ở Nam Thông nói chuyện với anh để giúp anh. Sau đó, tôi biết được hiện tại anh không ở quê nhà. Vì vậy, tôi đã gửi email đến nhóm nội bộ xin sự trợ giúp và để một đồng tu liên hệ với anh qua WeChat. Cuối cùng, vấn đề về gửi tài liệu cho anh đã được giải quyết.
Tà không thể áp được chính
Cũng nhiều lần tôi gọi điện cho cảnh sát. Một lần trong số đó, khi đã kết nối được điện thoại, người đàn ông ở đầu máy bên kia yêu cầu tôi nói to hơn. Mỗi lần tôi nói to hơn, ông lại bảo tôi nói to hơn nữa. Tôi nghĩ chắc ông ta có vấn đề về tai. Nhưng sau đó, tôi nghe thấy ông ta nói rất to: “Cảnh sát cấp một, ghi âm!”
Điều này chứng tỏ ông không phải là một cảnh sát tốt, do vậy, tôi cảm thấy đôi chút lo lắng. Ngay lập tức, tôi tự nhủ mình không nên sợ ông ta bởi vì tà không bao giờ áp được chính. Tôi bình tĩnh nói: “Ông hãy ghi âm, hãy ghi cho thật rõ. Hãy để nhiều người hơn được nghe chân tướng, nhiều sinh mệnh hơn được đắc cứu và bình an, như vậy ông sẽ đắc được vô lượng đức.” Sau đó, ông ta liền gác máy.
Ngay lập tức, tôi phát chính niệm phủ nhận an bài của cựu thế lực và cuộc bức hại. Tôi tin, Sư phụ sẽ có an bài cuối cùng cho mọi việc.
Sau khi trấn tĩnh lại, tôi liền hướng nội. Tôi nhận ra cựu thế lực đã dùi vào sơ hở do tâm hoan hỷ của tôi gây ra, bởi ngày hôm trước tôi đã làm rất tốt việc khuyên tam thoái.
Sư phụ giảng:
“cựu thế lực kia thấy chư vị mỗi ngày [khuyên] tam thoái nhiều người như thế, quá dễ dàng rồi, [bèn] tìm ra chút phiền toái (Sư phụ cười). Kỳ thực con đường của chư vị, chính là vượt qua như vậy đó.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014)
Sư phụ cũng giảng:
“Tà ác là nghĩ mọi biện pháp để lôi chư vị xuống, có những Thần mà chúng chẳng hề muốn để chư vị tu lên.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles)
Tôi ngộ ra rằng chúng ta nhất định không thể để cho cựu thế lực lừa gạt. Chúng ta phải kiên định bước đi trên con đường Sư phụ đã an bài để cứu người. Đồng thời, chúng ta cần hướng nội, nhìn sâu vào từng suy nghĩ và quan niệm, hãy chính lại và cải biến bản thân để có thể cứu được nhiều người hơn.
Vì vậy, sau khi người dân, đặc biệt là người trẻ tuổi thoái xuất khỏi ĐCSTQ, tôi thường chia sẻ với họ trang web vượt tường lửa. Tôi còn gửi những tin tức không có ở Trung Quốc đến các tài khoản WeChat.
Khích lệ những học viên cũ
Trong quá trình gọi điện thoại giảng chân tướng, tôi cũng gặp một số học viên cũ. Chúng tôi rất phấn khởi và đã khích lệ lẫn nhau.
Một đồng tu ở vùng núi xa xôi kể cho tôi, ông đã từng đến quảng trường Thiên An Môn để chứng thực Pháp. Từ sau cuộc bức hại, ông đã mất đi hoàn cảnh tu luyện và cảm thấy rất phiền muộn. Sau khi liên lạc với tôi, ông đã bước ra ngoài giảng chân tướng và khuyên mọi người thoái đảng.
Ngày hôm sau khi tôi gọi lại cho ông, ông kể với tôi rằng ông đã đánh vợ mình bởi vì bà không chịu thoái đảng.
“Đồng tu ơi, ông làm vậy không những không cứu được bà nhà, mà còn đẩy bà sang phía phụ diện,” tôi nói. “Pháp Luân Công vẫn giống như trước khi cuộc bức hại xảy ra. Chân-Thiện-Nhẫn vĩnh viễn là chân Pháp. Sư phụ vẫn là Sư phụ của chúng ta. Vì vậy, ông vẫn nên tu luyện chiểu theo những nguyên lý trong cuốn Chuyển Pháp Luân.”
Ông hỏi tôi làm thế nào để xuất ngoại gặp Sư phụ. Tôi nói với ông rằng tu luyện của chúng ta là đại đạo vô hình, mọi thứ đều cần thuận theo tự nhiên bởi Sư phụ đã an bài con đường tu luyện cho mỗi chúng ta. Ông ở trong thôn có thể ra ngoài thị trấn kết bạn với nhiều đồng tu hơn. Chỉ cần trong tâm chúng ta có Pháp, trong từng thời khắc, Pháp thân của Sư phụ sẽ trông chừng mỗi từng đệ tử. Tôi tin chắc ông có thể bắt kịp với tiến trình Chính Pháp. Ồng rất vui và đồng ý với tôi. Ông hy vọng tôi vẫn sẽ tiếp tục cung cấp thông tin cho ông.
Bảo hiểm sinh mệnh chân chính
Khi tôi nói chuyện với một người phụ nữ ở Bắc Kinh, cô nói cả nhà cô đều đã tham gia bảo hiểm rồi, nên không quan tâm đến loại bảo hiểm nào khác. Tôi nói tôi sẽ chia sẻ cho cô một câu chuyện vừa mới xảy ra.
“Cách đây hai ngày, ở một điểm du lịch, tôi gặp một quan chức chính phủ đến từ Trung Quốc Đại lục,” tôi nói. “Tôi đã giảng chân tướng cho ông ta và khuyên ông thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi cố gắng đuổi theo ông và khuyên ông hãy coi vấn đề này thật nghiêm túc. Cuối cùng, ông dừng lại và nói rằng bạn của ông đã giúp ông thoái đảng rồi.”
Ông bảo tôi không cần phải đuổi theo người khác để nói như vậy. Ông còn nói về bản chất của ĐCSTQ, về việc Pháp Luân Công tốt như thế nào, rằng nó đã bị đối xử một cách oan uổng, và rằng tương lai chân tướng sẽ hiển lộ rõ ràng, cũng giống như những gì đã từng xảy ra với Cách mạng Văn hóa.
“Thưa ông, trước tiên, tôi xin được cảm ơn ông vì đã nói cho tôi chân tướng,” tôi nói. “Nhưng, cho phép tôi đính chính lại một chút nhầm lẫn của ông. Ông có thể nhìn thấy ngày chân tướng Pháp Luân Công được hiển lộ bởi vì ông đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ, xóa đi dấu ấn tà linh của nó, và hiểu Pháp Luân Công tốt như thế nào. Còn đối với những người vẫn chưa thoái đảng và vẫn còn nằm trong tổ chức của nó, đến lúc nó bị trời diệt, thì họ sẽ theo tà đảng đó mà bị giải thể. Chỉ trong một khắc, rất nhiều sinh mệnh sẽ bị tan biến, và sẽ không còn cơ hội để hối tiếc nữa.” Trước khi rời đi trên chiếc xe du lịch, ông ấy dường như đã hiểu được những điều tôi nói.
Sau khi kể xong câu chuyện, tôi nói với người phụ nữ: “Tiền không thể bảo vệ được tính mạng. Trên bề mặt, các quan chức cấp cao của Trung Quốc bị bắt vì tham nhũng, nhưng thực chất họ bị quả báo vì đã bức hại Pháp Luân Công. Tai họa lớn hơn đối với nhân loại vẫn còn ở đằng sau. Vì vậy, mỗi người đều muốn có lựa chọn riêng cho mình. Tôi hy vọng chị sẽ lựa chọn chính nghĩa, thiện lương, và hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Đây chính là bảo hiểm sinh mệnh chân chính.” Cô hiểu những gì tôi nói và đã nhờ tôi giúp cô thoái xuất khỏi tổ chức Đội mà cô đã từng gia nhập.
Không bao giờ buông bỏ những người hữu duyên
Không phải cuộc gọi nào của tôi cũng suôn sẻ, đôi khi tôi gặp phải những người chửi rủa và cười nhạo mình. Có người đùa cợt với tôi rằng họ đang tìm bạn đời, có người hỏi tôi được trả bao nhiêu tiền để giúp người ta thoái đảng. Một lần, tôi gặp một thanh niên trẻ tuổi, anh ta không những không nghe chân tướng mà còn chửi thề tôi nữa. Ngày hôm đó, tôi không khuyên được ai thoái đảng, bản thân mình còn bị cười nhạo. Điều đó khiến tôi cảm thấy tổn thương, choáng váng, và không kiểm soát được bản thân.
Tôi gục đầu xuống bàn máy tính một hồi lâu cho đến khi nhớ ra những lời Sư phụ giảng:
“Chư vị còn nhớ không, trước 20-7-1999 tôi đã nói lời như thế nào chứ – tôi nói: dẫu tôi độ thành [công] được một [người thôi], thì việc tôi [làm] cũng không uổng phí.” (Giảng Pháp và giải Pháp tại Pháp hội trung tâm thành thị New York)
Tôi lúc nào cũng ghi nhớ những lời này của Sư phụ để khích lệ chính mình. Dù có khuyên được ai thoái đảng, chúng ta cũng không nên hoan hỷ; ngược lại, dù không khuyên được ai, chúng ta cũng không nên cảm thấy bị kích động. Thoái đảng không phải là mục đích, giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh mới là tâm nguyện của chúng ta.
Đôi khi tôi gặp phải trường hợp đối phương cứ giữ im lặng khi tôi chào họ: “Alô, anh hay chị có nghe thấy tôi nói không?” Tôi tiếp tục nói nhưng họ vẫn không trả lời. Nhưng vì họ vẫn chưa gác máy, nên tôi không bỏ cuộc và nói: “Chào bạn, vì sự bình an và hạnh phúc của bạn và gia đình, và để bạn có thể sống sót khi không bao lâu nữa nhân loại phát sinh đại kiếp nạn, xin bạn hãy nghe tôi nói…”
Thông thường, họ gác máy sau khi nghe tôi giảng xong chân tướng cơ bản. Một số khác chỉ gác máy sau khi tôi hỏi họ có muốn thảo luận thêm điều gì không. Ngoài ra, khi gặp tình huống không hiểu tiếng địa phương, tôi thường hỏi họ có nghe hiểu những gì tôi nói không, và bảo họ nếu hiểu thì không cần nói gì cả, chỉ cần nghe tôi nói. Đối với những người là thành viên của ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, hoặc những người rất ngoan cố hay tà ác, tôi thường viết số điện thoại của họ lại, và nhờ một đồng tu có năng lực khác gọi lại cho họ. Tôi tự nhủ mình không được buông bỏ bất kỳ người hữu duyên nào.
Không được sao nhãng bất kỳ điều gì
Thông qua gọi điện giảng chân tướng, tôi đã buông bỏ được rất nhiều tâm chấp trước ngoan cố đã trở thành tự nhiên của mình, như tâm nóng giận và căng thẳng. Thông qua việc viết bài chia sẻ này, tôi còn buông bỏ được tâm cầu an nhàn, tâm sợ phiền toái, hư vinh, và sỹ diện. Tôi ngộ ra rằng bất luận hạng mục nào liên quan đến Đại Pháp, chỉ cần chúng ta tham gia thì sẽ có kết quả, chỉ cần chúng ta dụng tâm làm thì sẽ có đề cao.
Thời kỳ Chính Pháp đã gần đến bước cuối cùng. Sư phụ đang rất lo lắng, vì vậy chúng ta không được sao nhãng bất kỳ điều gì. Chúng ta cần phải nghe lời Sư phụ, học Pháp tốt, đề cao bản thân, và diệt trừ tất cả các nhân tố tà ác ngăn cản chúng sinh nghe chân tướng.
Con xin cảm ơn Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
(Bài chia sẻ tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Canada 2016)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/8/6/332532.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/12/158219.html
Đăng ngày 14-9-2016; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.