Ðược chia sẻ tại Pháp Hội Singapore năm 2003

[Minh Huệ] Tôi ở Ý đại lợi trong suốt thời gian còn đi học. Tôi di chuyển đến Hoa kỳ vào năm 1981 để học Y học Ðông phương. Vào năm 1996 tôi được giới thiệu Ðại Pháp và công trình tìm kiếm ý nghĩa cuộc đời của tôi cũng chấm dứt.

Tại một lớp học Pháp chín ngày, tôi nghe Sư phụ giảng Pháp bằng tiếng Hán. Tôi không có phương tiện dịch thuật, tuy nhiên tôi vẫn cảm thấy được huyền năng của Pháp. Tôi nhắm mắt lại và tâm tôi rất định tĩnh và tôi thấy một Pháp Luân rất lớn. Nó cũng giống như cái mà tôi đã thấy được ở Ý nhiều năm trước đây trước sau khi tôi học về lý thuyết Ngũ hành và triết học Trung quốc. Ngay lúc đó, tôi biết tôi có thiên duyên với Ðại Pháp.

Vào năm đó, tôi đi dự Pháp hội được tổ chức tại Houston, Texas, nơi mà tôi gặp Sư phụ lần đầu. Trong suốt chuyến đi đó, tôi khóc liên tục; tôi cảm thấy thương hại cho mỗi mọi khổ đau trên thế gian này. Tôi cũng cảm thấy như được quán đỉnh nhiều lần trong Pháp hội đó.

Sau đó không lâu, tôi cũng gặp nhiều thử thách. Tôi phải mất một thời gian khá dài để vượt qua. Mặc dầu vậy, tôi biết rằng tôi phải tận dụng những cơ hội đó như là một thử thách trong tu luyện. Vào thời gian đầu, tôi không thể thấy được những gì tôi đang làm.

Trong thời gian đó, công việc của tôi trong mấy năm qua là chữa trị bằng đấm bóp, làm thư giản, chữa trị bằng năng lực, sắc thuốc để chữa trị… Mỗi ngày tôi có chừng 5 bệnh nhân. Họ đến gặp tôi để được chữa trị. Tôi bắt đầu nói chuyện với bệnh nhân tôi về Ðại Pháp và khuyên họ rằng họ có thể tự chữa trị bằng cách tu luyện Pháp Luân Công. Lúc đầu tôi nghĩ là tôi nên tiếp tục làm công việc này vì nó cho tôi cơ hội để nói về Pháp với nhiều người. Thật ra không có bao nhiêu người chịu nghe cả, và càng ít người muốn chịu tu luyện. Tôi nghĩ là tầng thứ của tôi còn quá thấp nên tôi không khuyên họ được.

Tôi cũng biết rằng tôi đang nhận lấy những chất đen từ những bệnh nhân và cho họ cái đức của tôi. Tôi muốn đổi công việc ngay lập tức, nhưng tại sao tôi phải sợ? Sợ sệt cũng là một chấp trước!

Tại Pháp hội Chicago năm 1999, trong một buổi tập, Sư phụ nắm lấy hai tay của tôi, hướng dẫn cách di chuyển cho bài tập thứ ba. Tôi nghĩ rằng Sư phụ đã chữa trị tay của tôi và tôi cứ tiếp tục chữa trị bằng đấm bóp cho đến khi tôi có thể tìm được công việc mới.

Năm đó có một người bạn muốn tôi dạy cách chữa trị. Tôi nói với anh ta là cách đó không tốt lắm và tôi cũng nói với anh ta về Pháp Luân Ðại Pháp. Anh ta làm nghề sửa chữa nhà cửa, vì thế chúng tôi hợp tác với nhau và bắt đầu làm ăn với nhau, đầu tư trong địa ốc. Thân thể của tôi trải qua một sự thay đổi hoàn toàn ngay sau đó.

Trong suốt mấy năm này, tôi được Sư phụ giúp đỡ và chứng nghiệm được nhiều mầu nhiệm của Ðại Pháp. Tại Pháp hội ở Toronto vào năm 1999, Sư phụ nói chuyện với các phóng viên báo chí với tràn đầy lòng từ bi. Một vài tờ báo đã viết nhiều bài bôi nhọ Pháp Luân Công chỉ cách đó vài tuần. Sư phụ đứng lên và nói chuyện với các phóng viên đó với lòng đại nhẫn và thông cảm để làm sáng tỏ những hiểu lầm của họ — Tôi thật sự rung động. Thình lình tôi thấy những tia sáng màu đỏ và vàng kim tràn ngập trong phòng hội, và trong một cảnh giới khác tôi thấy Sư phụ và tất cả các đệ tử đều mặc những bộ đồ cổ đang ngồi thành nhiều vòng tròn, đang lơ lửng trên không.

Sư phụ ở chính giữa, và mọi người đều tập trung lắng nghe Pháp và ai ai cũng hưởng được niềm vui sướng vì sự có mặt của Sư phụ. Tôi cảm thấy rằng tất cả chúng ta đều có Phật tánh, và muốn hiểu biết Pháp một cách rõ ràng. Ðó là sự thật: khi Sư phụ giảng Pháp, ngài giảng cho nhiều tầng thứ khác nhau cùng một lúc.

Những kinh nghiệm Hồng Pháp

Vào tháng 7 năm 1999, Tôi chắc chắn rằng thế lực cũ đang khủng bố Pháp Luân Ðại Pháp bởi vì đây là Ðại Pháp của vũ trụ. Bất cứ ai chống lại Chân, Thiện, Nhẫn thì đó chính là tà ác. Tôi biết rằng chế độ Giang Trạch Dân đang đại diện cho tà ác sau khi lên nắm chính quyền.

Tại Boston Hoa kỳ, chúng tôi bắt đầu tổ chức để cho mọi người biết rằng những gì thật sự đang xảy ra tại Trung quốc. Chúng tôi không có toà đại sứ Trung quốc ở đó, cho nên chúng tôi phải đi đến phố Tàu. Chúng tôi cũng tổ chức mấy cuộc diễn hành dọc theo những con đường lới tại Boston cũng như tại Cambridge. Chúng tôi tổ chức đêm không ngủ và thỉnh nguyện một vài địa điểm trong thành phố. Có nhiều lần những phái đoàn đến từ Trung quốc viếng thăm Ðại học đường Harvard tại Cambridge hay MIT, chúng tôi đều đến đó để giảng rõ sự thật.

Vào tháng 7 năm 2001, tôi nghỉ làm một tuần. Tôi tiến hành tuyệt thực và thỉnh nguyện tại Brattle Square, Cambridge. Chúng tôi không có giấy phép ngồi qua đêm, vì thế tôi đến đó lúc 7 giờ sáng và về nhà lúc 1 giờ sáng. Sau một vài ngày, tôi nhận được sự hỗ trợ nồng hậu từ những đệ tử ở địa phương, nhân cơ hội này để xuất hiện trước công chúng. Chuyện này kéo dài trong mười hai ngày, và chúng tôi thu thập được hàng ngàn chữ ký. Công chúng rất cảm động khi đọc những bích chương và biết rõ sự thật. Cũng là một thử thách lớn cho tôi khi nói chuyện với khách du lịch từ Trung quốc, họ đi ngang qua chỗ chúng tôi mà không hề nhìn thấy chúng tôi! Tôi cảm thấy rất thương họ bởi vì có lẽ họ sợ sệt hay lạnh nhạt với sự thật này.

Vào một buổi sáng, tôi quyết định lau chùi một cái ghế bằng đá cẩm thạch rất đẹp, cái ghế này bao vòng quanh công viên Brattle. Trong suốt ngày đó, hàng trăm người đến đó ngồi nghỉ và xem chúng tôi tập Pháp Luân Công. Một người đàn ông ăn mặc lịch sự dừng lại hỏi tôi là tôi có nhận tiền của thành phố không, tôi trả lời không, tôi tự nguyện làm việc này. Ông ta rất ngạc nhiên và trả lời “Tôi sẽ nói với ông thị trưởng là mấy người Pháp Luân Công các ông rất là tốt, và cám ơn đã làm điều này! Tôi sẽ hổ trợ việc làm của bạn, làm ơn cho tôi xin ít tài liệu” Sức mạnh của Ðại Pháp thực sự làm động lòng rất nhiều người, tất cả họ đều bày tỏ lòng ủng hộ và tình nguyện giúp đỡ.

Một tuần sau khi chuyện này xong, khi tôi đi ngang qua công viên. Một vài người nhận ra tôi và nói “Chúng tôi thấy tiếc quá vì bạn và các bạn khác đã rời công viên. Khi các bạn còn ở đó, tôi cũng cảm thấy được những tấm lòng tốt và an tịnh. Chúng tôi nhớ các bạn lắm!”

Vào mùa xuân năm 2002, tôi đi Berlin, Ðức quốc và nhiều thành phố khác ở Ðức để Hồng Pháp. Ngày đầu tiên chúng tôi có những cái bong bóng màu vàng rất to lớn cao hơn cả mấy cây cao gần đó. Ngày thứ hai, cảnh sát Ðức không cho chúng tôi dùng bong bóng đó nữa và cả máy phóng thanh cũng bị cấm. Ngày thứ ba, chúng tôi bị cấm không được mặc áo quần hay bích chương màu vàng. Chúng tôi biết rằng Giang Trạch Dân đã bắt buộc chính quyền Ðức không cho các đệ tử Pháp Luân Công không được đến gần y. Tên đầu sỏ của tà ác rất sợ đệ tử Pháp Luân Công.

Một chiếc trực thăng bay vòng vòng trên đầu và giúp Giang thoát khỏi chúng tôi. Hàng trăm cảnh sát cố tình giữ chúng tôi cách xa y trong suốt tuần đó, nhưng Giang cũng không bao giờ tránh khỏi sự có mặt của chúng tôi. Chúng tôi theo y đến vài nơi tại Ðức, tổ chức diễn hành và tập biểu diễn Pháp Luân Công. Bất cứ nơi nào y đi, thời tiết trở nên lạnh lẽo, mưa và gió.

Có một đêm tôi đi ngang qua đám công an mật vụ của Trung quốc và đi vào khách sạn nơi mà Giang đang ở. Tôi ngồi xuống như đang chờ đợi ai đó. Tôi quyết định phát Chính niệm ngay chổ đó, tại trong khách sạn. Hai tay tôi bắt đầu cảm thấy một năng lực rất mạnh mà nó đang cố gắng bẻ những ngón tay của tôi. Tôi rất gần tên đầu đảng của tà ác. Tôi phải dùng tất cả quyết tâm để phát Chính niệm để khai trừ năng lực tà ác đó. Tôi biết rằng dù tà ác có mạnh đến đâu, tôi cần phải đối đầu với nó bằng tâm định quyết liệt của tôi. Tà ác thật sự rất yếu và rất sợ Chính niệm của đệ tử Ðại Pháp.

Một ngày sau khi đi theo Giang đến một thành phố khác, chúng tôi muốn phát Chính niệm ngay chỗ tên đầu đảng tà ác. Chúng tôi cũng muốn phơi bày tội ác của chúng cho nhân dân Ðức. Có một đêm chúng tôi phát Chính niệm ngay chỗ bàn tiếp nhận tại khách sạn của tên tà ác. Hàng chục người làm ra vào ngang qua căn phòng đó. Có ba chúng tôi đang ngồi dưới sàn để phát Chính niệm với tay ở thế lập chưởng, và không ai than phiềm điều gì cả. Hai cảnh sát bước vào, nhìn chúng tôi và rời khỏi, không nói một tiếng nào. Sau đó chừng một tiếng đồng hồ sau, một nhân viên cảnh sát bước vào và hỏi chúng tôi “Các anh xong chưa?” Chúng tôi trả lời xong rồi. Và chúng tôi đứng lên và rời khách sạn.

Sau chuyến đi Ðức, tôi đi Ý, Toronto, Trung quốc, Hương cảng, Hoa thịnh đốn, Philadelphia, Chicago, Houston, rồi đi Trung quốc một lần nữa, và bây giờ Singapore.

Tất cả mọi nơi mà tôi đến, tôi cũng nhận được sự tham gia của các đệ tử tại địa phương cho việc Hồng Pháp. Thật là hân hạnh được tham dự những hoạt động của quý vị được tổ chức rất chu đáo tại Singapore. Tu luyện trong các môi trường khác nhau, tôi có thể nhìn thấy tôi như trong kính phóng đại. Tôi biết chú trọng hơn về trình độ tâm tánh của mình vì nó có thể làm ảnh hưởng đến người chung quanh. Bằng cách học Pháp hằng ngày với tâm thanh tịnh, tôi cũng giữ được tâm trí trong sạch, tôi củng cố gắng bỏ được nhiều quan niệm, hay quy ước thế gian và những chấp trước khi tôi phát hiện.

Sư phụ có nói rằng “Ðệ tử Ðại Pháp đã và đang mang tất cả những huyền năng của họ cho việc giảng rõ Pháp. Ví dụ như, trong khi làm Hồng Pháp, khi Chính niệm được rõ ràng trong sạch, huyền năng siêu phàm được sử dụng một cách đứng đắn. Hơn nữa, với Chính niệm, nhiều đệ tử Ðại Pháp có thể dùng bất cứ lúc nào, cho việc gì họ muốn, họ đều luôn luôn làm được như vậy” (“Huyền năng siêu phàm là gì, Ngày 14 tháng 6 năm 2001)

Ước mong mọi người tu luyện được tinh tấn hơn và biết được sự mầu nhiệm của huyền năng siêu phàm, để chúng ta có thể tận diệt những phần tà ác còn lại trên các không gian khác. Trong lúc này, chúng ta hãy giảng thật Chánh Pháp, điểm mặt tà ác và cứu độ chúng sanh để hướng đến một tương lai tươi sáng cho chính chúng ta.

Xin cám ơn Chư vị.

* * * * *

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2003/2/10/44336.html;
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2003/2/26/32602.html.

Dịch từ bản tiếng Anh ngày 28-2-2003; đăng ngày 1-3-2003; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share