Bài của một đệ tử Trung Quốc

[Minh Huệ] Vào ngày 28 tháng Hai, một người công an đang theo dõi tôi khi tôi đi đến nhà của một đệ tử khác và cùng lúc đó bắt cả hai chúng tôi. Chúng tôi bị đưa đi trại giam ngay đêm đó và bị tra tấn rất dã man. Lưng của tôi bị đánh tơi tả và tôi không thể đi được nữa. Bằng một chánh tâm, tôi hỏi người công an “Tôi không có quyền đi thăm bạn tôi sao? Trung quốc có còn tôn trọng nhân quyền không?” Tôi từ chối không ký giấy bị giam cầm. Tên công an xốc tôi vào phòng với mười người đang bị giam khác. Hai tên tội phạm bắt đầu đá vào người tôi ngay lúc tôi vừa mới bước vào. Tôi nói với họ “Ðừng đánh đập người. Tôi là một đệ tử Pháp Luân Ðại Pháp, một người tốt” Sau đó, không còn ai đối xử tệ với tôi nữa. Trong ba ngày liên tiếp, tôi giảng rõ sự thật về Pháp Luân Ðại Pháp với những người tội phạm và vạch trần tội ác của tà ác để họ có thể thấy và hiểu rằng Pháp Luân Ðại Pháp là trung chánh, và các đệ tử Ðại Pháp là những người tốt. Có vài người tội phạm nói rằng họ sẽ tu luyện Pháp Luân Ðại Pháp sau khi được tự do.

Vào ngày thứ tư, tôi nằm dài trên giường vì tôi đang trong cơn tuyệt thực không uống nước để chống đối lại chính sách khủng bố, bức hại, và với cơn đau lưng dữ dội, tôi không còn di chuyển được nữa. Tuy nhiên, đầu óc tôi rất tỉnh táo và tôi tự nhìn vào bên trong để xét mình. Mặc dầu tôi phát Chính niệm hằng ngày để trừ sự dàn dựng của tà ác, thì tại sao tôi vẫn bị bắt và tra tấn? Cuối cùng tôi mới hiểu rằng tôi còn có những vấn đề như sau:

  1. Tôi không chịu học Pháp nhiều và kỹ lưỡng;
  2. Tôi không chịu đọc thầm Chuyển Pháp Luân;
  3. Tôi thường thức dậy lúc 4 giờ sáng để luyện Công Pháp nhưng bây giờ tôi chỉ ngồi tĩnh công và bỏ bài luyện thứ hai;
  4. Tôi đã để cho những chấp trước của tôi phát triển mạnh mà tôi không hề hay biết;
  5. Tôi có hướng dùng những đệ tử khác như là một tấm gương trong tu luyện;
  6. Chấp trước kiếm lợi, và tìm cầu của tôi đang phát triển mạnh hơn.

Sau hai ngày tĩnh công liên tiếp, tôi hiểu được những thiếu sót của tôi. Khi thế lực cũ biết điều đó, rõ ràng là chúng đã lợi dụng những chỗ hở đó để khủng bố tôi. Tuy nhiên, mọi việc đều nằm trong sự điều khiển của Sư phụ. Sư phụ nói rằng “Cựu thế lực an bài là có [trình] tự, những việc tôi thực hiện cũng là rất có [trình] tự. Bất kể là từ phương diện nào mà giảng, thì đều có biện pháp tối hậu để giải quyết những vấn đề ấy” («Giảng Pháp tại Pháp Hội Washington» trong cuốn «Đạo Hàng»), Sư phụ đã tạo cơ hội cho tôi biết thực tế là những đệ tử Ðại Pháp đều có duyên phận với Ðại Pháp, để dọn đường cho một tương lai sáng lạng cho họ. Vào ngày thứ sáu, tôi có cảm giác là tôi đã hoàn thành những việc làm khi tôi ở đây và đã tìm ra những thiếu sót của tôi. Vì thế đã đến lúc tôi phải trở về nhà. Tôi không ngừng phát Chính niệm và xin Sư phụ giúp để tôi có thể giữ vững được Chính niệm và chánh hành để tận diệt tà ác và rời khỏi nơi đây. Tôi bắt đầu ói mữa liên tục. Mấy người tội phạm giúp lật tôi trở lại, trong khi những người khác giúp mang chăn mền và nước uống, có vài người cố gắng nài nỉ tôi ăn uống trở lại. Một người tội phạm nói “Coi kìa, chúng tôi chưởi thề và đánh những người tù khá, tuy nhiên chúng tôi lo lắng cho anh như một người lớn tuổi”. Tôi hiểu trong lòng của tôi rằng đó là do lòng đại từ bi của Sư phụ và sức mạnh vô biên của Ðại Pháp. Tôi đã có ảnh hưởng tốt với các tội phạm khác vì Chính niệm và chánh hành của mình. Người trưởng phòng báo cáo tình trạng của tôi cho bọn cai ngục mấy lần trong một ngày. Tôi được trả tự do không điều kiện vào ngày thứ sáu.

Tôi trở về nhà vào dịp đại hội đảng lần thứ 16. Chính quyền địa phương sợ rằng tôi sẽ đi Bắc kinh thỉnh nguyện, vì thế họ chia người để canh gác tôi trong hai ca. Hai chiếc xe công an luôn luôn đậu trước nhà tôi, và một chiếc phía sau nhà, 24 tiếng một ngày. Trong mấy ngày đầu, tôi không cho bọn chúng vào nhà tôi. Ba ngày sau, có người bị cảm lạnh. Tôi nhớ lời dạy của Sư phụ “Trừ loạn Pháp quỷ, Thiện đãi chúng sinh” («Chính Thần»). Tôi mời họ vào trong phòng. Tôi pha trà mời họ, cho mền cho họ, và cho họ ngủ trên ghế xa lông suốt đêm. Tôi cũng bảo vợ tôi nấu cơm và canh trứng để mời họ. Ðiều quan trọng nhất là, với lòng từ bi của Sư phụ, họ hiểu biết rằng Pháp Luân Ðại Pháp là chính Pháp sau khi tôi giảng rõ sự thật cho họ. Mấy người công an thậm chí còn xem phim Ðại Pháp trong VCD và đọc sách, tài liệu Ðại Pháp. Mấy người công an thường thường thay ca trông coi tôi. Các nhân viên chính quyền địa phương, bao gồm bí thư và viên giám đốc, người mà hướng dẫn toán trông coi và ngay cả người tài xế đi giao đồ ăn cũng thay đổi thường xuyên. Tất cả họ đều nói với tôi “Chúng tôi biết rằng Ðại Pháp rất là tốt”. Ngày nào cũng giống như vậy, trong suốt 13 ngày họ theo dõi tôi, vài chục người đến đều biết sự thật về Ðại Pháp. Tôi liên tục học Pháp, phát Chính niệm, giảng rõ sự thật, và luyện Công Pháp. Vào buổi sáng ngày 19 tháng Ba, họ lặng lẽ rời nhà tôi.

Cám ơn Sư phụ vì từ bi mà cứu độ chúng sanh và giúp tôi tìm ra những lỗi lầm. Tôi không thể bày tỏ hết lòng tri ân của tôi với Sư phụ. Tôi chỉ có thể làm những gì một đệ tử Ðại Pháp phải làm, và theo đúng lời dạy của Sư phụ.

* * * * *

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2003/3/25/47084.html;
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2003/4/5/34186.html.

Dịch từ bản tiếng Anh ngày 9-4-2003; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share