Bài viết của Kim Nghiêu, một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-04-2013] Tôi không muốn nhớ lại trải nghiệm của mình tại trại lao động cưỡng bức Mã Tam Gia bởi vì nó là một cơn ác mộng. Sau vụ việc của những người kháng cáo tại Mã Tam Gia được phơi bày ra toàn thế giới gần đây, tôi cảm thấy bị sốc. Tôi đã không nhận ra rằng việc tra tấn và đối xử tàn bạo với các học viên Pháp Luân Công cũng đang được sử dụng với những người thường.

Tôi đã bị bức hại tại Mã Tam Gia vì là một học viên Pháp Luân Công. Dưới đây là một số trải nghiệm bị bức hại của tôi và những điều tôi biết được trong các phòng biệt giam nhỏ mà tôi đã bị giam giữ trong đó.

1. Ghế sắt khi mới đến Mã Tam Gia

Khi tôi mới đến Mã Tam Gia, tôi bị mấy người đàn ông to lớn tống vào một căn phòng. Sau đó tôi biết rằng đó là nhà tù Mã Tam Gia, ở trên tầng bốn của một tòa nhà có bảo vệ. Tôi gọi to để đi vệ sinh, nhưng không có lính canh nào đến. Tôi bắt đầu luyện các bài công pháp Pháp Luân Công. Các lính canh nhanh chóng đến và nói tôi có thể đi vệ sinh. Có một cái ghế sắt trong phòng nơi tôi bị còng tay vào đó.

Tái hiện cảnh tra tấn: Ghế sắt

Tay chân của tôi bị cố định vào cái ghế và tôi không thể cử động, cột sống của tôi bị tổn thương rất nặng. Đó là một trải nghiệm rất đau đớn.

Tuy nhiên, tôi nhận thấy một học viên Pháp Luân Công đang phải chịu đựng thậm chí nhiều hơn. Cô ấy đã tiến hành tuyệt thực, và hai tay của cô bị còng vào hai đầu của một chiếc ghế băng. Cô bị bức thực nhiều lần. Kết quả là, cô ho liên tục và ho ra máu. Giọng nói của cô trở nên khàn. Nước muối đặc mà cô bị bức thực làm cho cô ấy đau đớn nhiều hơn. Cô đã không ngủ trong nhiều ngày vì có một máy phát thanh lớn kêu inh ỏi 24 giờ mỗi ngày.

Vào ngày thứ hai, sau khi các lính canh thay ca, tôi rời khỏi phòng số 3 và được đưa đến phòng số 1. Thấy tôi rất đau đớn, các lính canh thả tôi khỏi ghế sắt và tôi có thể nằm xuống để ngủ. Vài ngày sau đó, một lính canh họ Phạm lấy hết mọi thứ ra khỏi phòng, và tôi chỉ có thể nằm trên sàn nhà.

Phòng số 1 là phòng lớn nhất trong số các phòng biệt giam nhỏ. Vào buổi sáng, những chiếc giường đã bị mang đi, học viên Pháp Luân Công Chu Hoa đã bị giam giữ ở đó. Vài giờ sau, cô đi vào nhà vệ sinh nhưng không trở lại, bởi vì các lính canh đã nghe chúng tôi trao đổi thông tin qua hệ thống giám sát của họ. Từ đó, tôi biết được rằng tôi bị theo dõi liên tục.

2. Bức thực

Một ngày, một nhóm người mặc đồng phục màu trắng đi vào phòng bên cạnh. Tôi lắng nghe và nhận ra rằng họ đang bức thực ai đó. Vì vậy, tôi hiểu rằng bất cứ khi nào tiếng loa kêu to hơn, đó là bởi vì đội bức thực đã đến. Những tiếng động ầm ĩ được sử dụng để lấp đi tiếng la hét của các nạn nhân. Khi lính canh đang làm những điều tà ác, các học viên Pháp Luân Công sẽ hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Các lính canh sau đó lại cảm thấy khó chịu. Đây là những gì tôi nghe được từ các lính canh.

Tái hiện cảnh tra tấn: Bức thực (tranh vẽ)

Có ai đó đang rình rập ở hành lang, thậm chí theo dõi tôi qua cửa sổ. Tôi tắt loa để có thể nghe thấy các lính canh nói chuyện. Tôi nghĩ: “Các đồng tu đang bị bức hại, tôi không thể chỉ nhắm mắt làm ngơ.” Bất cứ khi nào những người đó đến để làm những điều ác, tôi sẽ hô lớn: “Ngừng ngay việc bức hại Pháp Luân Công. Bức thực là có hại.” Ai đó nói: “Chúng tôi đang cố gắng để cứu cuộc sống của cô ta, nếu không cô ta sẽ chết đói.” Tôi nói: “Bác sĩ thì nên giúp những người bị thương và người sắp chết. Chúng tôi vô tội và đang bị bức hại. Các anh đang giúp đỡ những kẻ bức hại làm điều tà ác.” Một lúc sau, lính canh trực đến và còng tay tôi vào một băng ghế gần cửa sổ.

Một học viên ở phòng bên cạnh bị yếu tim. Tiếng ồn liên tục từ các loa mỗi ngày khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, cộng với mỗi ngày bị bức thực và còng tay. Một ngày vào lúc 10 giờ tối, cô không thể chịu đựng được nữa, cô đập đầu vào cửa liên tục. Lích canh trực nhìn thấy cô và gọi những người khác để đưa cô đến bệnh viện.

Các học viên ở trong phòng biệt giam thường tiến hành tuyệt thực. Sau đó, tôi biết được rằng những người bức thực chính là các lính canh, không phải bác sĩ nào cả. Một lần khi họ bức thực học viên Hạ Ngọc Lan, họ đưa cái ống vào khí quản của cô. Tôi nghe cô Hạ vùng vẫy với tất cả nỗ lực của mình trên chiếc ghế sắt. Cô nói với giọng không rõ ràng vì cái ống đã bị đưa vào khí quản. Các lính canh sau đó lại nhét ống vào một lần nữa. Cô Hạ gần như bị tắc thở. Tôi có thể nghe thấy âm thanh của việc bức thực mỗi ngày. Tâm tôi lúc nào cũng cảm thấy lo lắng.

3. Cửa phòng

Khi người học viên đập đầu cô ấy vào cánh cửa, tôi biết rằng cô sẽ không làm tổn hại bản thân, bởi vì cánh cửa được bọc một lớp xốp dày. Để bức hại Pháp Luân Công, Đảng Cộng sản Trung Quốc đã chi một số tiền rất lớn vào việc xây dựng trại lao động cưỡng bức Mã Tam Gia.

Khi tôi bị giam tại trại lao động cưỡng bức, thời tiết thì lạnh. Nhưng lính canh Quan Lệ Anh đã lấy đi chiếc áo khoác bông của tôi.

Khi tôi cảm thấy rất lạnh, tôi thấy lớp da dưới cánh cửa đã bị rách, vì vậy tôi đã lấy lớp xốp bên trong ra và lồng nó vào quần áo của mình. Lớp xốp dày 5 cm và chất lượng rất tốt. Tôi không hiểu tại sao cánh cửa lại như thế. Thời gian trôi qua, tôi hiểu rằng đó là để cách âm.

Khi lính canh thấy lớp xốp trên người tôi, họ trở nên tức giận: “Chị phá hoại của công. Chị phải trả tiền cho nó.” Tôi nói: “Tôi đã yêu cầu chị trả áo khoác cho tôi, nhưng chị không trả. Hãy đi và nói với gia đình của tôi rằng tôi vẫn còn sống và nơi tôi ở.” Các lính canh đã tức điên lên.

4. Phòng không cửa sổ

Tôi bị chuyển đến nhiều phòng khác nhau. Căn phòng đặc biệt này không có cửa sổ, mà là căn phòng ở trong một căn phòng khác, đặc biệt được dùng để bức hại những người mà không nghe lời các lính canh.

Sức khỏe của tôi tốt, nhưng một khi vào phòng này, tôi cảm thấy như mình đã bước vào một cao nguyên, vì không khí rất loãng. Chiều dài của căn phòng là hơn cái nệm rơm một chút, vì vậy cửa không thể mở được rộng rãi. Khi tôi nằm xuống dọc theo chiều rộng của căn phòng, đầu của tôi sát bên bức tường, và bàn chân của tôi chạm đến bức tường ở đầu bên kia, nhưng đôi chân của tôi phải nâng cao lên, mặc dù tôi thấp hơn 1.60 m.

Tôi ở đó khoảng nửa ngày. Khi các lính canh không nhìn thấy tôi trong màn hình, bởi vì tôi nằm xuống bên cạnh khe dưới cánh cửa, sau đó họ chuyển tôi đến phòng số 1 trở lại.

Trên đây chỉ là một chút trải nghiệm của tôi ở Mã Tam Gia vào năm 2005. Sau khi tôi ra khỏi Mã Tam Gia và nhìn thấy sự ủng hộ của những người ngay chính, tôi thực sự đánh giá cao họ.

Tôi hy vọng chúng ta có thể nỗ lực cùng nhau để chấm dứt cuộc đàn áp Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Nếu không có Chân – Thiện – Nhẫn, chúng ta không thể tồn tại trên hành tinh này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/4/20/亲历马三家劳教所的小号牢房-272213.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/17/139953.html

Đăng ngày 06-07-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share