Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Canada

[MINH HUỆ 25-02-2021] Tôi luôn nghĩ rằng mình có thể phối hợp với cả nhóm, và làm bất cứ điều gì mà điều phối viên yêu cầu -tôi chưa bao giờ phàn nàn. Tôi khá hài lòng về bản thân và nghĩ rằng mình đã làm những gì mà Sư phụ Lý (nhà sáng lập Đại Pháp) yêu cầu. Nhưng, một lần tôi tình cờ gặp một việc rắc rối khiến nhiều chấp trước của tôi bị phơi bày. Tôi nhận ra rằng mình đã không buông bỏ tự ngã và chưa thực sự đạt tới vị tha.

Chấp vào tư lợi

Một lần, sau khi tôi đồng ý phát báo Epoch Times tiếng Anh, một điều phối viên đã đề nghị tôi tham gia nhóm học Pháp và phát chính niệm cho Shen Yun. Sự thu xếp này đúng là những gì tôi muốn làm, bởi vì tôi không muốn phát báo. Sau đó, tôi nói với nhóm phát báo rằng mình đã nhận việc khác và không còn là thành viên trong nhóm của họ.

Tôi không muốn phát báo vì không nghĩ rằng phát báo là cách tốt nhất để hồng dương Pháp Luân Đại Pháp. Ngoài ra, tôi cảm thấy việc phát báo rất mệt. Tôi không nghĩ quyết định của mình có vấn đề gì. Dù sao, Shen Yun là một hạng mục quan trọng, và tôi chỉ đang làm những gì điều phối viên địa phương yêu cầu.

Sau đó, một học viên trong đội phát báo nói rằng tôi đã không chiểu theo Pháp lý “Chân-Thiện-Nhẫn” bằng cách thay đổi suy nghĩ và không thực hiện những gì đã hứa. Sau đó tôi hướng nội. Tôi nhận ra rằng mình sẽ tham gia vào một hạng mục Đại Pháp mà mình ưa thích. Tôi cũng nhận ra chấp trước tư lợi của mình. Tôi phải chia sẻ tiền xăng nếu đi phát báo, nên tôi có thể tiết kiệm tiền nếu không đi. Tôi đã lợi dụng yêu cầu của điều phối viên để che đậy chấp trước tư lợi của mình.

Khi hướng nội sâu hơn, tôi cũng nhận ra rằng mình không muốn đối mặt với mâu thuẫn vì có nhiều ý kiến khác nhau đối với việc phát báo. Tôi đã không nhận ra những chấp trước này cho đến khi hướng nội.

Học thuộc Pháp

Một ngày nọ, một đồng tu hỏi rằng liệu tôi có muốn học thuộc Pháp với cô ấy không. Tôi nghĩ rằng mình có trí nhớ kém, vì vậy đã từ chối, và biện minh bằng cách nói với cô ấy rằng tôi sẽ thông đọc Pháp. Một thời gian sau, học viên này hỏi tôi một lần nữa xem liệu tôi có muốn tham gia cùng cô ấy không. Lúc này, một học viên khác nói với tôi rằng cô ấy muốn tham gia. Tại thời điểm đó, tôi nghĩ đây có thể là điểm hóa của Sư phụ. Vì vậy, vào mỗi buổi sáng chúng tôi bắt đầu học thuộc Pháp cùng nhau một tiếng rưỡi sau khi phát chính niệm.

Khi học thuộc Pháp, tôi đọc đi đọc lại một đoạn. Tôi có thể ngộ được Pháp lý mà trước đây tôi chưa từng hiểu khi đọc Pháp, điều này giúp tôi nhận thức sâu hơn về việc học thuộc Pháp. Bây giờ, hàng ngày tôi có một trải nghiệm mới và thể ngộ mới về Pháp. Con xin cảm tạ Sư phụ đã an bài cho các học viên khác giúp con học thuộc Pháp. Nhờ việc học thuộc Pháp, tôi nhận ra rằng những gì trước đây mình nghĩ là đúng, thì bây giờ xem ra là tâm vị tư. Tôi đã không thực sự buông bỏ tự ngã để phối hợp các học viên khác tốt hơn.

Thông qua học thuộc Pháp, tôi nhận ra rằng nhiều điều mà mình cho là đúng nhưng thực sự lại là sai. Tôi nhận ra mình đã không buông bỏ tự ngã.

Chịu đựng khổ nạn để tiêu nghiệp

Điều phối viên trong vùng của chúng tôi đã thảo luận với tôi nhiều lần về việc phát báo. Tuy nhiên, tôi đã không bận tâm đến điều đó. Gần đây, điều phối viên chính trong vùng đã yêu cầu tôi giúp việc đóng gói báo. Tôi nhận ra rằng mình nên đề cao bản thân, nên tôi đã đồng ý.

Mặc dù tôi nhận ra rằng để đề cao bản thân nghĩa là phải phó xuất, tôi vẫn có những thắc mắc trong tâm và chấp vào tự ngã. Ví dụ, khi gói báo, tôi nghĩ một số học viên đã không biết ý. Một học viên nói với tôi rằng có từ tám đến chín học viên tham gia gói báo vào thứ Năm hàng tuần. Tôi nghĩ rằng nó sẽ không ảnh hưởng đến các hạng mục khác của mình nếu mỗi lần chỉ mất ba đến bốn giờ. Vì vậy, tôi đã đồng ý làm việc này.

Nó không mất nhiều thời gian để tôi có cơ hội đề cao trở lại. Một ngày một vài đồng tu đã không tới, vì vậy bốn người chúng tôi phải hoàn thành khối lượng công việc cho chín người. Tôi đã phải dành nhiều thời gian hơn bình thường để hoàn thành công việc. Tôi không vui vì điều này ảnh hưởng đến thời gian biểu khác của mình.

Tôi đã phàn nàn với điều phối viên rằng việc gói báo ảnh hưởng đến thời gian biểu của mình và tôi sẽ không tới nếu tình trạng này xảy ra một lần nữa.

Một ngày, khi học Pháp, tôi đã xúc động khi đọc:

“Tiểu hoà thượng thường xuyên vừa khổ vừa nhọc, hoàn nghiệp sẽ nhanh, nên khai ngộ mau chóng.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tôi chợt ngộ ra rằng mình nên chịu đựng khổ nạn nhiều hơn để tiêu trừ nhiều nghiệp hơn. Ngay lập tức tôi thay đổi ý định, và quyết định tiếp tục đóng gói báo, cho dù tôi sẽ mất bao nhiêu thời gian để làm việc đó.

Tôi lại đi gói báo, thậm chí còn tới sớm hơn mọi khi để có thể làm được nhiều việc hơn. Khi tới nơi, tôi thấy mọi việc không như mình nghĩ. Có rất nhiều người ở đấy vào ngày hôm đó, và chúng tôi nhanh chóng hoàn thành công việc.

Đề cao tâm tính

Tôi nhận ra rằng mọi việc sẽ thay đổi miễn là tâm tôi thay đổi. Tôi ngộ ra rằng mình nên luôn hướng nội khi gặp phải với bất kỳ mâu thuẫn nào, sau đó mâu thuẫn có thể được giải quyết. Đó là lý do tại sao Sư phụ luôn nhắc chúng ta phải hướng nội. Trước đây tôi đã không thực sự hướng nội. Bây giờ tôi đã đề cao bản thân ở khía cạnh này.

Tôi tình cờ gặp một sự việc khác để đề cao tâm tính của mình. Có lần một điều phối viên yêu cầu tôi hoàn thành ca trực tại một điểm giảng chân tướng sớm hơn và phát báo trong ba giờ. Ban đầu tôi rất do dự vì tôi phải rời nhà lúc 10 giờ sáng và trở về nhà lúc 5 giờ chiều. Thật bất tiện vì ngày hôm đó tôi phải mang theo đồ ăn trưa hoặc ăn ở ngoài. Sau một giây suy nghĩ, tôi coi đó như một cơ hội để đề cao, vì vậy tôi đồng ý ngay.

Tôi cảm thấy tâm tính của mình được đề cao sau sự việc này. Tôi cảm thấy rất thoải mái khi đả tọa ngày hôm đó. Tôi nhận ra đó là việc mình nên làm với tư cách là một học viên. Chúng ta không thể đề cao bản thân chỉ bằng cách ngồi đó học Pháp vì Sư phụ yêu cầu chúng ta làm tốt ba việc.

Khi tôi hài lòng về sự đề cao của mình, tôi nhận được một cuộc điện thoại yêu cầu tôi phát báo ở một điểm phát mới.

Tôi đã đồng ý. Tôi đến điểm phát mới với mong muốn thức tỉnh lương tâm của nhiều chúng sinh hơn ở đó. Tôi chào tất cả những ai đi ngang qua, và 90% số người đã nhận tờ báo. Tôi đã phát năm bó báo trong 2 giờ. Khi điều phối viên đi ngang qua, anh ấy thấy các tờ báo đang được phân phát khá nhanh và nói: “Đây là sự khích lệ của Sư phụ”. Trải nghiệm này khiến tôi nhận ra rằng buông bỏ nhân tâm và đề cao tâm tính của mình mới là thực tu.

Sư phụ đã giảng:

“Mục đích tu luyện của đệ tử Đại Pháp là viên mãn.” (Gửi Pháp hội Đài Loan [2020] )

Tôi hy vọng rằng tất cả chúng ta có thể tinh tấn, cùng nhau đề cao và thức tỉnh lương tâm của nhiều người hơn.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/25/421336.html

Bản tiếng anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/5/191247.html

Đăng ngày 27-04-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share