Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-01-2021] Vào tháng 1 năm 2020, chúng tôi bỗng biết đến virus Trung Cộng (còn được gọi là virus corona). Việc giảng chân tướng trong đại dịch trở nên đặc biệt khó khăn. Những người bình thường không thể tự do ra vào các khu vực dân cư. Tuy nhiên miễn là các học viên đặt tâm đi giảng chân tướng thì Sư phụ Lý Hồng Chí sẽ an bài cho chúng ta.

Chị dâu bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Chị dâu tôi đã xem các video liên quan đến dịch bệnh được đăng tải trực tuyến và trở nên rất sợ hãi. Vào ngày mà thành phố Vũ Hán bị phong toả, thì anh trai tôi, vợ anh ấy và gia đình người con lớn của họ đã nhanh chóng rời khỏi thành phố và chuyển đến thị trấn nơi con dâu của anh ấy làm việc.

Nhưng không ngờ là nơi mà họ ở lại có ca bị lây nhiễm, vì thế toàn bộ toà nhà đã bị phong toả và cách ly. Chị dâu tôi lo lắng cho an nguy của mọi người trong nhà nên không thể ngủ được và thường cảm thấy bất an.

Tôi đã gọi điện thoại cho chị ấy, và nhận thấy chị ấy rõ ràng đang sợ hãi. Tôi bảo chị hãy niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” để tăng cường chính niệm, và virus sẽ không thể lây nhiễm cho chị. Chị ấy đồng ý và bảo tôi sớm đến thăm chị.

Ngày hôm sau, tôi mang băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ Lý và một ít tài liệu giảng chân tướng có liên quan tới thăm chị ấy. Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp là một pháp môn tu luyện Phật Pháp. Một người tu luyện Đại Pháp thì sẽ an toàn khỏi dịch bệnh”.

Chị dâu biết tôi đã tu luyện Đại Pháp được 20 năm và không phải dùng đến một viên thuốc nào trong suốt những năm qua, nên chị ấy tin lời tôi nói. Mười năm trước tôi đã đưa cho chị một cuốn Chuyển Pháp Luân – cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng chị ấy chưa từng đọc sách và cuối cùng còn trả lại tôi sách. Giờ thì vì lo lắng mà chị đã đọc sách.

Mười ngày sau tôi quay lại thăm chị ấy. Chị nói với tôi rằng: “Chị thực sự thích nghe những bài giảng Pháp của Sư phụ. Chị đã nghe băng mỗi ngày. Hiện tại chị không còn cảm thấy sợ hãi nữa”. Chị ấy cũng nói rằng mình đã đọc các tài liệu chân tướng Đại Pháp khác mà tôi đưa cho chị. Chị hỏi tôi còn tài liệu nào nữa không. Tôi nói với chị rằng: “Chắc chắn rồi. Cứ vài ngày lại có thêm những tài liệu mới được sản xuất”. Vì thế chị ấy đã đề nghị tôi mang chúng đến cho chị trong lần thăm tiếp theo.

Chị ấy bắt đầu có cải biến sau khi lắng nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ. Chị nói rằng trước đây thỉnh thoảng chị lại lấy đồ ở nơi làm việc và sau đó bán chúng để kiếm tiền, việc này tạo ra rất nhiều nghiệp lực. Và đôi lúc chị cũng tới siêu thị và lấy đồ mà không trả tiền, việc này cũng khiến chị ấy mất đức. Chị ấy ngộ được Pháp lý rằng làm việc xấu thì sẽ tạo nghiệp.

Lần gần đây khi chị rời khỏi cửa hàng tạp hoá, chị nhận thấy chủ cửa hàng đã tính thiếu tiền cho chị, vì thế chị ấy đã quay lại để thanh toán phần chênh lệch. Chị nói rằng: “Mặc dù các tư tưởng trong đầu não chị tranh đấu với nhau, nhưng cuối cùng chị đã làm được điều đúng đắn”.

Chị dâu đã kể cho tôi rằng chị từng nói chuyện với một người hàng xóm về việc chị thường bị mất kiểm soát. Chị nói rằng sẽ thật tuyệt nếu bạn có thể giữ vững bản thân theo Chân-Thiện-Nhẫn.

Sau khi chị bắt đầu nghe các bài giảng, chị đã có thể nhìn ra thiếu sót của bản thân, nhưng chị vẫn cảm thấy việc cải biến tâm tính thực sự khó khăn. Tôi nói với chị: “Tu luyện là cả một quá trình. Nhận ra vấn đề của bản thân và cố gắng quy chính chúng chính là chìa khoá”.

Vài ngày sau, chị dâu gọi cho tôi để nhờ tôi hướng dẫn chị luyện công. Sáng hôm đó trên đường đi ra ngoài, một người phụ nữ mới trở thành nhân viên bảo vệ chỗ chúng tôi bỗng ngăn tôi lại. Trước đó, tôi luôn có thể ra ngoài một cách thuận lợi. Tôi ngộ ra rằng cựu thế lực đang cản trở chị dâu tôi đắc Pháp, và tôi không thể bỏ cuộc. Vì thế tôi đã đứng đợi.

Có một người khác muốn ra ngoài, nhưng bảo vệ cũng ngăn cô ấy lại. Sau đó cả hai người đã xảy ra một cuộc tranh cãi kịch liệt. Nhân viên bảo vệ đã gọi cảnh sát tới.

Tôi biết không một ai được phép ra vào, nhưng tôi vẫn không muốn bỏ cuộc. Tôi cố gắng suy nghĩ xem mình nên làm gì. Các nhân viên cảnh sát đã rời đi sau khoảng một giờ. Tôi gọi cho chồng mình, và đề nghị anh ấy giúp mình. Vài ngày trước, khi tôi cùng chồng đi làm về, người bảo vệ đã nói với anh ấy rằng: “Tôi có biết anh”. Chồng tôi nói với tôi rằng người đó là đồng nghiệp cũ của anh ấy.

Người bảo vệ đã nhận cuộc gọi từ chồng tôi là người mà tôi tin tưởng. Sau đó cô ấy đi tới chỗ tôi và nói nhỏ: “Khi không có ai ở xung quanh đây thì tôi sẽ để chị đi”. Thực ra, cô ấy là người hữu duyên với tôi. Khi cô ấy lần đầu tới đây, tôi đã tặng cho cô một cuốn sách nhỏ chân tướng.

Tôi đi đến nhà chị dâu cùng với một cuốn Chuyển Pháp Luân và chỉ cho chị cách tập năm bài công pháp. Sau đó chị kể với tôi rằng ngay lúc chị bắt đầu luyện công, chị đã cảm thấy cơ thể ấm dần lên, và chị trở nên rất thoải mái.

Lúc chị bắt đầu học Pháp, chị nói toàn thân chị cứ như có một luồng điện chạy qua và tràn đầy năng lượng. Chị ấy kiên trì luyện công và học Pháp. Tuy đôi lúc chị phải giúp cháu trai làm bài tập về nhà đến 10 giờ 30 phút đêm, nhưng chị vẫn học Pháp và luyện công sau đó.

Tôi cảm thấy rất mừng cho chị. Chị ấy quả thực là một người có duyên với Đại Pháp. Chị đã có đủ may mắn để bắt đầu tu luyện giữa lúc virus Trung Cộng bùng phát.

Những người hàng xóm tìm kiếm chân tướng

Chồng của một người hàng xóm của tôi là một giáo viên, vợ anh và tôi có mối quan hệ rất tốt. Mỗi khi có cơ hội tôi đều giảng chân tướng cho họ. Họ không phản đối tôi, nhưng họ cũng không hoàn toàn tiếp nhận những điều tôi nói.

Tôi tình cờ gặp người hàng xóm này ở bên ngoài sau khi Vũ Hán bị phong toả. Cô ấy vội vàng nói với tôi: “Chúng ta nên làm gì đây? Việc này thật kinh khủng! Có ai đó đã ngã xuống giữa đường nhưng không một ai tới giúp cả!” Cô ấy rất lo sợ và không thể ngủ vào ban đêm.

Tôi nói: “Em hãy nhẩm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo’. Chín chữ chân ngôn này có thể gia trì chính niệm cho em. Tai hoạ ập đến là để đào thải những người xấu, nó không có quan hệ gì đến những người tốt. Nếu em vẫn cảm thấy bất an, hãy đi cùng chị về nhà để có thêm nhiều thông tin hơn”.

Cô ấy cao hứng đáp lại: “Chắc chắn rồi!” Sau đó tôi đưa cho cô ấy một cuốn sách nhỏ và một lá bùa có in dòng chữ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Tôi tình cờ gặp lại cô ấy vài tuần sau đó, và hỏi: “Dạo này em cảm thấy thế nào rồi?” Cô ấy nói: “Sau khi nói chuyện với chị và nhận lời khuyên của chị, tâm tình của em đã khá lên nhiều rồi. Em đã có thể ngủ xuyên đêm”. Tôi bảo cô rằng: “Chị có một số tài liệu mới, em có muốn đến lấy thêm không?” Cô ấy đi theo tôi và cảm thấy rất vui khi chia sẻ những thông tin này với gia đình mình.

Vào một ngày mưa đầu tháng Tư năm 2020, tôi nghe thấy có ai đó đang gõ cửa nhà tôi, và nhìn thấy cô ấy đến mang cho tôi một ít rau. Chúng tôi trò chuyện, và tôi nhận ra cô ấy cảm thấy nóng lòng muốn biết thêm thông tin về Đại Pháp. Vì thế tôi đã tới nhà cô ấy và mang cho cô băng thu âm giảng Pháp của Sư phụ.

Tôi nói với cả hai vợ chồng cô ấy rằng: “Pháp Luân Đại Pháp là một pháp môn tu luyện Phật Pháp. Hiện nay toàn thế giới không có một phương thuốc nào đặc trị cho dịch bệnh. Duy chỉ có Đại Pháp mới có thể giúp con người thoát khỏi tai ương. Vì vậy hai người hãy trân quý cơ duyên này nhé. Em có thể giữ các băng giảng Pháp nếu em muốn nghe, nhưng nếu em không muốn nghe thì hãy trả lại cho chị nhé”. Họ đã liên tục cảm tạ tôi.

Phá trừ quan niệm hậu thiên để tiếp cận nhiều người hơn

Sau khi tiểu khu của chúng tôi bị phong toả vào ngày 16 tháng 2 năm 2020, tôi học Pháp và luyện công cùng chồng mình ở nhà. Trong thời gian bị phong toả, anh ấy trở nên tín Sư tín Pháp hơn và trở nên tinh tấn hơn.

Mỗi ngày bên cạnh việc học Pháp và luyện công, anh ấy cũng xem các chương trình của Đài truyền hình Tân Đường Nhân. Anh ấy cũng chủ động làm việc nhà nhiều hơn, nhờ đó mà tôi có thêm thời gian để làm các việc chứng thực Đại Pháp.

Anh ấy đã đọc được một bài thơ Sư phụ viết:

“Lạn quỷ dĩ diệt tuyệt

Hắc thủ hóa nùng huyết

Thế nhân cán đích sự

Tất tao ác dịch ngược”. (Pháp Chính Nhân Gian Thời, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Lạn quỷ đã diệt sạch

Hắc thủ hóa máu mủ

Việc ác người đời làm

Phải bị dịch hành hạ”. (Khi Pháp Chính Nhân Gian, Hồng Ngâm II)

Anh ấy nói với tôi rằng dịch bệnh hiện tại thực ra đã được Sư phụ nói đến trong Pháp. Anh ấy cũng nói chuyện với em rể để cậu ấy biết được sự việc này.

Đôi lúc vào ban đêm, tôi phải ra ngoài kiểm tra xem nhà nào còn sáng đèn để xem có người ở nhà hay không, để họ có thể nhận tài liệu chân tướng vào ngày hôm sau. Chồng tôi chưa bao giờ phàn nàn về việc tôi đi ra ngoài vào lúc sáng sớm hay về nhà muộn. Anh ấy đều có thể thông cảm và hỗ trợ tôi.

Trong thời kỳ dịch bệnh trở nên nghiêm trọng nhất, việc đi lại trên phố là không được phép. Hai đồng tu điều phối và tôi đã lái xe cùng nhau. Chúng tôi chia sẻ với nhau về những hạng mục mà mình đang làm. Với sự gia trì của Sư phụ và sự khích lệ của các đồng tu, tôi đã đột phá được các quan niệm hậu thiên của mình. Tôi có thể ra vào các khu dân cư mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Chúng tôi đã hình thành một chỉnh thể.

Bất kể ĐCSTQ phong toả đường lộ và tiểu khu chúng tôi như thế nào, miễn là các học viên khác còn sống ở nơi đó, thì Sư phụ sẽ an bài để chúng tôi có thể đi lại. Có một lần, tôi đi tìm một học viên lâu năm. Ngay khi tôi đến khu vực của bà ấy và tìm thấy nhà của bà, tôi gõ cửa nhưng không có ai trả lời cả.

Khi tôi chuẩn bị rời đi, tôi trông thấy hàng xóm của bà ấy chuẩn bị mở cửa dẫn ra sân sau. Có một bức tường thấp ngăn cách hai ngôi nhà. Vì thế tôi nhanh chóng đi về phía anh ấy và nói: “Xin chào! Anh có thể vui lòng cho tôi vào trong được không? Người tôi đến gặp ở nhà kế bên và có thể họ đã không nghe thấy tiếng tôi gõ cửa. Tôi muốn thử gọi họ từ phía sau”.

Tôi đã gọi cho học viên này. Con dâu bà ấy thò đầu ra từ tầng hai và hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Tôi nói cô ấy mở giúp tôi cửa phía trước. Sau đó tôi cảm ơn người hàng xóm đã cho tôi vào nhờ. Tôi bước vào trong nhà và đưa cho bà ấy bài Kinh văn mới của Sư phụ có tiêu đề: “Lý tính”, tuần báo Minh Huệ, và các tài liệu giảng chân tướng liên quan tới đại dịch.

Một ngày nọ, tôi nghĩ rằng chúng tôi nên đến khu vực khác để gửi cho các học viên Kinh văn mới. Trên đường tới đó, tôi nhìn thấy có ai đó đang lúi húi dưới tấm bảng phong toả khu vực. Vì thế chúng tôi đã quyết định tấp xe vào lề đường và làm việc tương tự. Sau đó chúng tôi đến tìm điều phối của khu vực này và đề nghị cô ấy đưa chúng tôi đi tìm các học viên ở đó.

Tôi đi tới khu dân cư “A” trước. Hầu hết các lối vào cũ đều bị phong toả, chỉ còn duy nhất một lối vào nhỏ. Để đi vào trong thì cần phải quẹt thẻ. Người điều phối đã thử quẹt bằng thẻ của anh ấy nhưng không được. Trong khi chúng tôi đang nghĩ cách để vào bên trong, thì cánh cửa đột nhiên tự mở ra. Chúng tôi đã bước vào ngay lập tức. Có một vài nhân viên bảo vệ đứng ở đó nhưng dường như không ai trong số họ nhìn thấy chúng tôi. Khi chúng tôi đi ra ngoài, họ cũng không hề hay biết.

Khi chúng tôi nhìn thấy một người đàn ông đi ra từ lối ra vào, chúng tôi đã tặng ông các cuốn tài liệu chân tướng, và ông ấy đã thiện chí nhận lấy chúng.

Khi chúng tôi đến khu dân cư “B”, sự việc tương tự cũng diễn ra. Các nhân viên bảo vệ có mặt ở đó nhưng không ai hỏi chúng tôi, mặc dù lối ra vào bị kiểm soát chặt chẽ. Tôi thực sự thể hội được điều Sư phụ giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Trong quá trình này, tôi đã ngộ được rằng chúng ta cần bình ổn tâm thái, chính niệm đầy đủ, và phải trở nên khoan dung. Bằng cách đó, chúng ta sẽ làm tốt việc chứng thực Đại Pháp, cứu độ thế nhân, và phối hợp với các học viên khác. Chúng ta hãy phối hợp tốt với nhau, đoái hiện thệ ước và trợ Sư Chính Pháp.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/1/23/418952.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/18/190992.html

Đăng ngày 25-04-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share