Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-02-2021] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây 21 năm. Trong thời gian virus Trung Cộng (Covid-19) bùng phát vào đầu năm 2020, tôi lo lắng về sự an nguy của chúng sinh và dành thời gian ra ngoài thức tỉnh lương tri của họ.

Trong thời gian đó, điều tôi cảm thấy ấn tượng nhất là, chỉ bằng cách buông bỏ nhân tâm, tôi mới có thể chứng thực Đại Pháp. Một trường hợp tôi tình cờ gặp đã khiến tôi nhận ra chứng thực Đại Pháp có ý nghĩa như thế nào đối với một học viên.

Một ngày cuối tháng 4 năm 2020, sau khi đại dịch lắng xuống, một nam thanh niên đang bán hoa quả trên con đường chính gần khu dân cư. Trong khi ăn lê, anh nói với tôi: “Quả lê tuyệt vời như vậy, ăn vào dì sẽ no ngay. Dì ơi, sao dì không mua lấy một ít đi?“

Khi cậu ấy cười với tôi, tôi cũng cười đáp lại. Nhưng khi đi ngang qua cậu ấy, tôi không có ý định mua lê, vì tôi vẫn còn một ít ở nhà.

Sau đó cậu ta hét lên từ phía sau: “Nếu dì chỉ mua một quả thì sao? Bằng cách đó, dì có thể thể hiện sự ủng hộ của mình đối với hoạt động kinh doanh của chúng con”. Tôi bật cười với những gì cậu ấy nói.

Sau đó, tôi quay lại, đi đến quầy trái cây của cậu ấy và lấy một vài quả lê. Tôi nói: “Cậu vui tính quá! Tôi phải mua một ít.”

Cậu ta mỉm cười, rồi nói: “Dì ơi, những gì con nói là thật đấy. Đại dịch này đã khiến cuộc sống của con vô cùng khó khăn.”

Cậu ấy tiếp tục nói: “Con từng bán đồ ăn vặt trên đường phố, nhưng công việc kinh doanh của con bị ngừng trệ và con phải bán trái cây. Bây giờ con thường xuyên bị cán bộ quản lý thành phố xua đuổi.”

Cuối cùng, cậu ấy nói: “Dì xem này, mới hôm qua, họ đã tịch thu cân điện tử của con. Họ đã khiến cuộc sống của con trở nên vô cùng khó khăn!”

Tôi cố gắng an ủi cậu ấy và nói: “Những người bình thường chúng ta đều có cuộc sống khó khăn. Tuy nhiên, hãy nhìn thành phố Vũ Hán; những gì đã xảy ra ở đó thật kinh hoàng!”

Tôi nói thêm: “So với họ, chúng ta không tệ chút nào, vì đến nay chúng ta chỉ có vài trường hợp. Mà này, cậu có sợ đại dịch này không?”

Cậu ấy trả lời: “Đúng vậy. Xem con luôn đeo khẩu trang này; con rất sợ khi bỏ nó ra.”

Sau đó tôi nói: “Dì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Để dì nói cho con chuyện này; con có nghe nói rằng bằng cách thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, một người có thể đảm bảo được bảo hộ khỏi dịch bệnh không?”

Ngay khi nghe thấy điều đó, cậu ấy đã trả lời ngay: “Vâng, con có nghe thấy. Con biết về Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả họ đều là người tốt.”

Sau đó tôi hỏi cậu ấy: “Con đã bao giờ gặp những người học viên chưa?”

Cậu ấy nói: “Vâng, con đã gặp. Cách đây vài năm, vào mùa Đông, con đã bán táo gai bọc đường (quả từ cây táo gai) trên phố.”

“Khuya lắm rồi mà con vẫn chưa bán hết hàng. Ngay lúc đó, một dì tới và nói: “Trời rất lạnh” và đề nghị mua bất cứ thứ gì còn lại của con để con có thể về nhà.”

Hơn nữa, cậu ấy nói: “Con nói với dì ấy vì con còn hơn 20 quả, con lo dì ấy không thể mua hết.”

“Sau đó dì bảo con đừng lo về điều đó và về nhà cho ấm. Khi con hỏi tại sao dì lại đối xử tốt với con như vậy, dì nói đó là bởi vì dì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và chính Đại Pháp đã dạy dì chiểu theo ‘Chân-Thiện-Nhẫn’ và trở thành người tốt.”

“Sau khi về nhà, con kể cho người nhà nghe câu chuyện, họ cũng rất xúc động. Kể từ đó, con biết các bạn học viên đều là những người tốt.”

Tôi thực sự ấn tượng về người học viên đó. Sau đó, tôi hỏi cậu ấy: “Vậy, dì ấy có đề cập đến việc thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó không?”

Cậu ấy trả lời: “Có lẽ dì ấy đã nói về việc đó. Nhưng con đã nói với dì ấy rằng con không là thành viên của bất cứ tổ chức nào.”

Sau đó, tôi giảng rõ cho cậu ấy rằng điều đó không chỉ liên quan đến tình trạng hiện tại của cậu, mà còn liên quan đến những gì xảy ra trong quá khứ, đó là, nếu như trước đây cậu đã gia nhập đội thiếu niên hay đoàn thanh niên.

Sau đó, cậu ấy nói bây giờ cậu gần 40 tuổi và chắc chắn cậu đã gia nhập nhiều năm trước.

Sau đó tôi giảng chân tướng rất chi tiết cho cậu ấy. Cậu ấy vui mừng cho tôi biết tên thật của mình và đồng ý thoái ĐCSTQ.

Sau đó, tôi thường xuyên đến mua trái cây từ quầy hàng của cậu. Cậu luôn cư xử với tôi rất nồng hậu.

Bỗng một ngày, cậu có vẻ không vui. Cậu ấy nói với tôi: “Dì ơi, hôm qua một học viên đã mua một quả dứa của con, nhưng lại đưa cho con một tờ 100 Nhân dân tệ giả.“

“Chỉ vì con có ấn tượng tốt về các học viên và con hoàn toàn tin cậy ở dì, nên thậm chí con đã không quan tâm đến việc lấy tiền từ cô ấy. Sau khi con trả tiền cho bạn hàng, cô ấy đã rời đi.”

Khi bạn hàng của con nhìn kỹ và nhận ra đó là tiền giả, anh ấy chạy đi tìm cách đuổi theo cô ấy, nhưng không tìm thấy.

Tôi hỏi anh ấy: “Làm sao con biết cô ấy tu luyện Đại Pháp?” Cậu ấy trả lời, “Cô ấy cũng nói chuyện với con về việc thoái ĐCSTQ, nhưng con đã nói với cô ấy một dì đã giúp tôi thoái vài ngày trước.”

Tôi nói: “Dì đảm bảo với con là cô ấy không biết tiền giả nhìn như thế nào. Ví dụ, bản thân dì cũng không biết.”

Anh ấy lắc đầu và nói: “Con cảm thấy cô ấy làm có chủ đích. Vì khi trả tiền cho con, cô ấy đã cố tình nói những điều đó với con làm con không để ý tới tiền.”

Tôi nói: “Khi dì nói với con về việc thoái ĐCSTQ, chẳng phải dì rất coi trọng về việc thu hút sự chú ý của con sao?”

Anh ấy nói: “Dì và cô ấy không giống nhau, ít nhất là con không cảm thấy như vậy. Dù sao, bây giờ con không kết giao với dì và các học viên nữa đâu.”

“Thật là khủng khiếp! Dì biết đấy, chúng con bắt đầu một ngày từ sáng sớm để mua hàng, sau đó làm việc đến 8 hoặc 9 giờ tối, kiếm được rất ít tiền.”

“Ngày hôm qua, cán bộ quản lý thành phố đã tịch thu một chiếc cân điện tử khác của con, nhưng con có thể làm gì đây? Con không thể tìm được một công việc ổn định.”

“Vợ con vừa mới sinh bé thứ hai cách đây 4 tháng và chúng con cần tiền để trang trải cho gia đình. Sau khi con lấy phải tờ tiền giả này, cả ngày làm việc của con trở thành công không!”

Tôi không biết phải nói gì ngoài việc nói với cậu ấy: “Vì Đại Pháp dạy mọi người chiểu theo ‘Chân-Thiện-Nhẫn’, cô ấy sẽ không bao giờ cố ý làm điều như vậy đâu.”

Nhưng cậu ấy liên tục lắc đầu và vô cùng thất vọng. Sau khi trở về nhà, tôi tiếp tục say nghĩ về việc này.

Tôi cũng rất buồn và lo người thanh niên này có thể có quan điểm tiêu cực với Đại Pháp vì tờ 100 nhân dân tệ giả. Đột nhiên tôi nghĩ đến việc đền bù cho cậu ta, vì dù gì thì đó cũng chỉ là 100 Nhân dân tệ (15,42 Đô la Mỹ).

Sau khi cân nhắc nhanh, tôi quyết định đền bù cho cậu ấy. Bên cạnh đó, nó cũng liên quan đến việc loại bỏ chấp trước vào tư lợi và tâm vị tư của tôi.

Khi chúng ta giảng chân tướng cho người thường, họ muốn xem chúng ta hành xử như thế nào, vì chúng ta đại diện cho hình ảnh của Đại Pháp, và Đại Pháp dạy chúng ta trở thành người tốt.

Tôi bắt đầu nhớ lại những gì Sư phụ giảng,

“Tự tôi duy hộ Đại Pháp’ cũng giống như thế, sẽ vĩnh viễn là trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp, bởi vì Ông là của chúng sinh vũ trụ, trong đó gồm cả chư vị.” (“Pháp định, Tính tấn yếu chỉ)

Ngày hôm sau, tôi quay lại gặp người thanh niên đó và hỏi cậu ta: “Con còn tờ tiền giả đó không? Nếu có, cứ mang nó cho dì, vì dì muốn đổi cho con lấy tờ tiền thật.”

Anh ta chết lặng, không thể tin được những gì mình nghe thấy. Anh ta nói: “Có thật không dì? Điều đó rất tuyệt vời!”

Ngay lập tức, cậu ấy nở một nụ cười thật tươi. Nhưng sau đó, cậu nói: “Nhưng làm sao mà dì có thể bồi thường cho con? Thật ngại quá!”

Tôi nói: “Thoải mái đi, chàng trai. Dì dám chắc rằng cô ấy không biết đó là tiền giả. Nếu không, chắc cô ấy cũng đã làm như dì.”

“Dì chỉ muốn thay mặt cô ấy bù đắp tổn thất cho con vì nó phải là như thế! Đại Pháp dạy chúng ta trở thành người tốt và biết nghĩ đến người khác.”

Cậu ta rất biết ơn, còn đưa vợ đến gặp tôi, nói rằng những người tu luyện Đại Pháp thật sự rất tuyệt vời. Cậu ấy cũng nói khi đề cập vấn đề này với cả người thân và bạn hàng của mình, họ thực sự ngưỡng mộ tôi từ sâu thẳm trong tâm.

Tất cả họ đều nói: “Ai có thể làm điều này? Ai sẽ cho chúng tôi một xu trong những ngày này?”

“Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bức hại chúng ta một cách khủng khiếp. Họ truy đuổi những người kinh doanh nhỏ và thậm chí còn đi xa đến mức tịch thu một vài chiếc cân điện tử từ cậu.”

“Họ không quan tâm liệu bạn có thể sống sót hay không. Chỉ có Pháp Luân Đại Pháp cư xử tốt với chúng ta; những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là tốt nhất.”

Tôi nói với người thanh niên và vợ của cậu ấy: “Đối với tôi để trở thành một người tốt, đó là bởi vì Đại Pháp quá tuyệt diệu và đã dạy tôi như vậy. Xin hãy nhớ rằng: Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Cuối cùng, tôi nói: “Lưu ý nhé, con cũng cần phải thoái ĐCSTQ để đảm bảo an toàn cho con!”

Cậu ấy trả lời: “Đúng vậy. Tối qua, cả người thân và bạn hàng của con đều nói rằng vì dì quá tốt, chúng ta nên nghe lời dì ấy. Vì vậy, tất cả họ đều đồng ý thoái ĐCSTQ.”

Sau đó, cậu ấy đưa tên vợ, người thân và bạn hàng của cậu ấy cho tôi, tổng cộng năm người. Cậu ấy liên tục cảm ơn tôi.

Tôi nói: “Xin đừng cảm ơn dì. Nếu con muốn cảm ơn, hãy cảm ơn Sư phụ của dì!”

Tôi cũng vô cùng cảm tạ Sư phụ, vì qua việc này, Ngài đã giúp tôi ngộ được thế nào là chân tu và ý nghĩa của việc trở thành một học viên Đại Pháp chứng thực Pháp.

Tôi chỉ làm một việc mà một học viên phải làm, nhưng nó khiến người thường hiểu đúng và tôn trọng chúng ta. Từ trường hợp này, chúng ta có thể thấy hành xử của mỗi học viên quan trọng như thế nào!

Tôi sẽ trân quý thời gian mà Sư phụ đã kéo dài cho chúng ta để báo đáp những nỗ lực to lớn của Ngài, và thực tu vững vàng. Chỉ bằng cách tu luyện tinh tấn, tôi mới có thể trợ Sư cứu độ chúng sinh hiệu quả hơn và thực hiện được thệ ước của mình.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/11/418535.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/26/191132.html

Đăng ngày 24-04-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share